“Mẹ con cô ba là sao? Cô ba làm gì có con, cô ta còn đang nhờ tôi chữa cho có một đứa con mà?”
Đoàn Nghị thắc mắc. Mợ hai lắc đầu, cái cổ mợ ta kêu chèo chẹo, cổ người mà phát ra tiếng cứ như gỗ mọt.
“Tôi nói là cô ba, và mẹ cô ta – mẹ chồng của tôi.”
Mợ hai nói rồi chỉ chỉ xuống dưới hầm: “Bà ta đang ở dưới đó đó. Nên tôi mới phải lên đây nói chuyện, tránh để bà ta nghe thấy.”
Đoàn Nghị kinh hãi: “Bà lớn không phải đã bị xử trảm sao?”
Ngày đó bà lớn bị chém đầu, bầu trời đen kịt âm u khiến dân chúng ai nấy sợ hãi. Lúc cái đầu của bà ta rơi xuống, có một con diều hâu cắp lấy cái đầu tha đi đâu mất. Dân chúng ai cũng rủa xả bà ta, bà ta làm người mà không khác gì ác quỷ, đến lúc ch.ết ông trời cũng cho ch.ết khó coi như vậy.
“Há… há há…”
Mợ hai cười giật cục cái cổ, mợ ta nhe hàm răng trắng ởn và cái lưỡi dài ngoằng, cười quái đản nói: “Thầy nghĩ cái đầu đó đang ở đâu?”
Đoàn Nghị thấy một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cậu lắp bắp: “Chẳng lẽ… cái đầu đó đang… ở… dưới này…”
Mợ hai nhe răng cười đến mang tai: “Cho nên tôi mới bảo thầy đừng cố trốn làm gì. Nhà họ Văn bị trùng tang, bà ta vốn bị thần trùng bắt đi theo nhà họ Văn. Người bị thần trùng bắt đi xuống âm phủ sẽ bị đám quỷ sai tra tấn, hành hạ đến mức không chịu nổi, buộc phải khai ra người nhà cho bọn chúng đi bắt tiếp.”
“Khi bà ta bị thần trùng giải đến đây, đứng giữa tôi và cô ba con gái ruột bà ta, bà già khốn kiếp đó đã chọn tôi đấy! Để cho con gái bà ta được sống!”
Mợ hai gân cổ gào lên, trên mặt mợ ta những mạch máu xanh lét nổi cộm lên chi chít lan rộng.
“Thế sao mợ không chỉ cho chúng bắt cô ba đi?”
“Bởi vì mẹ con cô ta mua chuộc chúng! Thầy thấy đám ngải hài nhi chiêu tài đó không? Cô ba kiếm được rất nhiều tiền nhờ buôn người.”
Nói rồi mợ hai đi xuống hầm: “Thôi tôi phải xuống hầu mẹ chồng tôi đây. Thầy cố mà chữa cho cô ba, nếu thầy không có giá trị gì, đảm bảo cô ta sẽ gi.ết thầy.”
Đoàn Nghị vùng lên hỏi mợ hai một câu cuối cùng: “Đứa con của mợ đang ở đâu? Có phải đang ở Nam Viễn Vương phủ?”
“Thì làm sao? Nó ở đó đang rất tốt, sống trong bụng công chúa Lan Xang lá ngọc cành vàng, tất cả những gì thơm ngon bổ dưỡng nhất trên đời này, nó sẽ được ăn hết, ha ha ha…”
Mợ hai cười chói tai, trông mợ ta có vẻ rất vui nhưng khoé mắt lại chảy lệ máu. So với việc sống nhờ phụ thuộc vào vật chủ, mợ ta ước gì nó được đi đầu thai, sẽ tốt hơn cho nó nhiều.
Còn lại Đoàn Nghị run rẩy ở đó, cậu nhìn chằm chằm vào lối đi xuống dưới hầm.
“Miêu, sư phụ phải làm sao để trở về báo tin cho con đây?”
Cậu đấm thùm thụp lên sàn nhà, trong đầu tưởng tượng cảnh Khao Miêu bị con tiểu quỷ hành hạ đầy đau đớn.
Nhưng hiện tại tiểu quỷ đã chuyển sang mục tiêu khác là thằng bé Bờm.
“Mợ ơi, không xong rồi! Cậu Bờm đột nhiên trợn trắng mắt, miệng cô giật, người lạnh ngắt như tảng băng!”
Con Đậu cuống lên gọi Khao Miêu, cô vừa nhấc chân muốn đi thì từ trong gầm ghế cô đang ngồi, một bàn tay nhỏ nhưng dài ngoằng ngoẵng, uốn lượn thò ra, nó như một con rắn độc quấn chặt hai chân cô lại…
“Mẹ định đi đâu… thế hả…”
Tiểu quỷ nhe răng cười đến mang tai: “Mẹ lừa con hơi lâu… đấy nhá… he he… he…”
“Mẹ chẳng đi thăm Bờm tí nào… mẹ lừa con là mẹ không thương Bờm… hoá ra mẹ thương nó lắm…”
“Đã thế thì… con sẽ cho Bờm ch.ết… nhé… he he he…”
Khao Miêu lắc đầu thật mạnh: “Không, không, mẹ không thương Bờm! Con đừng làm hại Bờm, Bờm là con của vương gia đó! Vương gia sẽ không tha cho con đâu!”
Tiểu quỷ thoáng im lặng suy nghĩ, rồi nó vẫn banh miệng đến tận mang tai gào lên: “Dối… trá… đồ dối trá… sẽ phải trả giá…”
Một tay tiểu quỷ quấn chặt chân Khao Miêu, một tay còn lại quấn chặt lấy cổ cô. Nó nghiến răng dùng sức siết mạnh, đôi mắt Khao Miêu trợn trắng rồi cả người cô mềm nhũn, ngất lịm vì tắc thở…
“Mợ ơi, mợ sao thế này?”
Nãy giờ Khao Miêu cứ nói chuyện một mình, con Đậu càng nhìn càng thấy sợ phát khiếp. Rồi cô trợn trắng mắt và ngất xỉu, nó sợ tái mặt đỡ lấy cô.
“Người đâu, mau đi gọi vương gia!”
Tiểu quỷ nghe đến chữ vương gia, thân ảnh nó khẽ run nhẹ vì sợ. Nhưng nhớ đến lá bùa đang che mắt cậu, nó lại nở nụ cười quái đản rạch ngang mặt. Nó tự tin hành hạ hết Khao Miêu rồi lại đến thằng Bờm.
Nó khiến thằng bé co giật như người điên dại, A Phủ lẫn mấy người thuộc hạ lực lưỡng mới miẽn cưỡng đè lại được thằng bé. Rồi tiểu quỷ chui vào đầu Khao Miêu chiếu lại những hình ảnh thằng bé lên cơn đau đớn cho cô xem.
Khao Miêu mê man chìm đắm trong cơn ác mộng, người cô vã đầm mồ hôi, giấc mộng quá đau khổ nhưng không thể nào mở mắt thoát khỏi nó. Khi nào tiểu quỷ cho cô tỉnh thì cô mới mở được mắt.
“Mẹ xin con… phải làm sao con mới chịu tha…”