Miêu Phủ

Chương 114: Mau đuổi Bờm đi mẹ (3)



Lúc này có hận cô ta đến mấy thì cũng không thể gi.ết, bởi cô ta đang mang thai đứa con của Nam Viễn Vương. Cậu đứng cúi đầu, làm con Đậu không nhìn rõ nét mặt hung thần của cậu. Nhưng khí tức lạnh lẽo, ai lại gần là chém đó làm nó vô thức lùi xa mấy bước.

“Tìm khắp vương phủ này. Không thấy thì tìm khắp kinh thành. Cấm túc thứ phi Lan La, sinh con xong lập tức ban ch.ết.”

Con Đậu há hốc mồm, lần này ả bên Lan viện kia chọc cậu tức không chịu nổi nữa rồi. Nó chờ ngày này lâu lắm rồi, đúng là thống khoái, đáng tiếc mợ và cậu Bờm lại biến mất đúng lúc này, không thể tận hưởng tin vui.

Nó đi đến Lan viện oang oang truyền lời của A Phủ. Lan La khiếp đảm kêu lên: “Sao có thể? Ta là đường đường là công chúa Lan Xang, vương gia muốn ban ch.ết là ban sao?”

Thốt ra lời này xong chính cô ta cũng thấy sượng trân, con Đậu cười khẩy:

“Chỉ với lý do cô mạo danh công chúa thôi, cũng đủ để ch.ết ba họ nhà cô rồi.”

Lan La mềm nhũn người ngã xụi xuống đất, cô ta bám víu vạt áo của Huệ phi cầu xin: “Nương nương, cứu thiếp với, cứu cháu của người với…”

Huệ phi lại lãnh đạm gạt tay cô ta ra: “Ta đương nhiên cứu cháu của ta, cô không nghe chờ sinh con xong mới ban ch.ết cho cô à?”

Ngay từ đầu bà đã định sinh đứa bé xong thì giao cho Khao Miêu nuôi. Lan La sợ đến cả người ngơ ngác, không biết trông cậy vào ai, chỉ biết ôm lấy con nô tì khóc thảm thiết. Hai mắt con nô tì cụp xuống loé lên tia sáng đỏ loè, đầy toan tính.

Người hầu tìm mấy lượt quanh vương phủ, không thấy mẹ con Khao Miêu. A Phủ thở dài một hơi, bằng sự nhanh trí của cô, đã sớm rời khỏi vương phủ từ lâu. Rời khỏi kinh thành này, e là cũng có khả năng lắm.

Cậu kiểm tra phòng cô, cô chỉ mang chút đồ cơ bản cần thiết, trang sức hay đồ quý giá đều không thèm động vào. Cậu nghĩ nghĩ rồi lục tìm khắp căn phòng, quả nhiên không thấy cái mũ dính máu của Đoàn Nghị. Cô đã mang nó đi.

Xem ra là cô đưa thằng Bờm đi tìm manh mối của Đoàn Nghị. Cô cũng không ngốc mà ở lại kinh thành này, cậu sẽ tìm ra cô ngay.

“Vương gia, tìm trong vương phủ không thấy, bây giờ chúng ta tìm khắp kinh thành đúng không?”

A Phủ đáp bằng giọng chắc nịch: “Không, dồn toàn bộ lực lượng đến biên giới Lan Xang.”

Thuộc hạ kinh sợ: “Vương gia có lo xa quá không? Vương phi đâu thể đi xa được đến thế?”

A Phủ lắc đầu cười khổ: “Đừng khinh thường, chỉ có bay lên trời là cô ấy không làm được thôi.”

Cậu dẫn người đi, Huệ phi trông thấy cũng không dám ngăn cản. Bà áy náy vì sự ích kỉ của mình, chỉ vì lo cho đứa cháu ruột mà bà đã vô tình chia rẽ vợ chồng cậu.

Trong phòng con nô tì của Lan La, linh hồn tướng giặc và tiểu quỷ đang cãi nhau kịch liệt.

“Mày đang bị cái gì thế hả? Tại sao lời tao dặn mày không nghe? Tại sao mày cứ làm đau vật chủ, làm cô ta đau mày có được lợi lộc gì không?”

Tiểu quỷ ngồi lì một chỗ, lời cha quát mắng nó không thèm nghe, chỉ nhìn vào vô định, đôi hốc mắt sâu hun hút chảy ra hai hàng lệ máu đỏ lòm.

“Tại sao… lại rời bỏ ta… tại sao… tại sao…”

“Ta gặp được… ta móc mắt ngươi ra… ta bóp ch.ết ngươi…”

Khao Miêu đã lừa nó chui vào bụng Lan La, trong lúc thái y khám nó không được phép chui ra, cô nhân cơ hội đó đưa thằng Bờm bỏ trốn.

“Trả lời đi! Tại sao mày không nghe lời tao? Mày bị ai xui khiến à?”

Linh hồn tướng giặc nổi điên lên, hắn túm gáy tiểu quỷ lên như mọi khi, nhưng bất ngờ tiểu quỷ trương lồi mắt, ộc ra hai hàng lệ máu, nó khinh khỉnh nói lại:

“Đừng có quát tôi.”

Linh hồn tướng giặc thoáng sững sờ, hắn tự biết đã phạm phải đại kỵ, nuôi ngải hài nhi tuyệt đối không được quát mắng, lừa dối, bỏ rơi nó. Nếu làm nó vui, nó sẽ làm theo lời chủ nhân sai khiến, và ngược lại, một khi nó đã mang lòng oán hận, nó sẽ quật lại chính chủ nhân của mình.

Linh hồn tướng giặc nhẹ giọng nói: “Con sao thế? Ai bỏ rơi con cơ?”

“Mẹ tôi… hừ hừ… mẹ tôi lại bỏ rơi tôi… hừ hừ… mang theo thằng Bờm bỏ đi… cô ta phải ch.ết… hừ hừ…”

Nghe đến đây linh hồn tướng giặc liền biết người mà tiểu quỷ đang nói, chính là Khao Miêu. Hắn nghiến răng căm giận, Khao Miêu làm cách nào mà sai khiến được tiểu quỷ? Hắn nghĩ cái gì rồi cuống lên hỏi: “Cô ta cho con ăn máu?”

Tiểu quỷ lúc này đã tức giận bay loạn xạ, nó hầm hừ gắt lên: “Máu đó mới ngon, còn được ăn thoả thích, muốn lúc nào đều được cho ăn lúc đó! Không giống máu của ông, máu người ch.ết! Keo kiệt bủn xỉn lâu lắm mới cho ăn một lần.”

Linh hồn tướng giặc tức phát điên, hắn đã ch.ết rồi, chỉ có một bình máu dự trữ cho tiểu quỷ ăn dè dặt. Tiểu quỷ ăn máu của Khao Miêu rồi, nó sẽ nhận cô là chủ nhân thứ hai. Cô có thể sai khiến nó giống như hắn, thậm chí nếu cô sai nó làm hại hắn, nó cũng nghe. Bởi vì nó thích cô hơn thích hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.