Quân lính thấy Khẳm Noi đi nhanh như gió, đi đến đâu trợn trừng mắt đến đấy, sợ khiếp vía bỏ chạy. Hắn đi một mạch thẳng đến lều của Khao Miêu. Đoàn Nghị đang đi chuẩn bị thuốc, lúc này trong lều chỉ còn Khao Miêu và thái tử. Thái tử rảnh ra là chạy tới chỗ cô, luyên thuyên kể về những điều tốt đẹp của hoàng tộc Lan Xang. Khao Miêu ngồi nghe, ánh mắt đầy vẻ chán nản.
“Bên ngoài có gì ồn ào thế nhỉ? Chẳng lẽ Đại Việt bất ngờ tấn công? Khốn kiếp, quân hai bên đều đang thương vong, chúng không cần dưỡng thương sao?”
Quân lính bên ngoài la ó ầm ĩ, thái tử lo lắng đi ra ngoài xem tình hình. Khao Miêu cũng đứng dậy xem thử, vết thương trên người làm cô khó nhọc đi từng bước chậm chạp.
“Roẹt roẹt” tiếng xé vải sắc ngọt khủng khiếp vang lên, một cái bóng từ bên ngoài nhảy chồm vào trong qua lớp vải rách. Khẳm Noi đem theo một mùi tanh hôi muốn ói mửa vào, đôi mắt trợn lồi lên, lườm lườm nhìn người trong lều.
Thái tử vừa vặn đi tới trước mặt gã, trông thấy bộ dạng gớm ghiếc đó, thái tử nhớ lại lời Trần Long tâu lên lúc sáng, toàn thân run lên bần bật.
“Hừ… hừ… gừ…”
Khẳm Noi gầm gừ trong cổ họng, bên mép vẫn còn dính vảy cá tanh tưởi, còn có nhớt dãi chảy ra rớt tong tong xuống đất.
“Đừng… đừng có qua đây!”
Thái tử hét lên kinh kiếp, “vụt” một cái Khao Miêu cảm nhận một luồng gió xẹt qua tai. Định thần lại thì cô đã bị đẩy đến trước mặt Khẳm Noi đang bị quỷ nhập tràng. Thái tử vừa mới đây còn thân mật xưng anh em nói chuyện với cô, ngoắt một cái đứng trước tình thế nguy hiểm, liền không do dự mà đẩy cô ra làm lá chắn…
Khao Miêu hoảng sợ ngã huỵch xuống đất làm quỷ nhập tràng vồ hụt.
Khẳm Noi nhanh như cắt bổ nhào xuống vồ lấy cô, thì “loảng xoảng” mấy tiếng, một cái ấm thuốc nóng bỏng từ bên ngoài đáp thẳng lên đầu gã. Khẳm Noi ngã sang một bên, nhờ đó thái tử mới có cơ hội kéo cô dậy, chạy ra khỏi lều.
“Con có sao không?”
Người vừa ném ấm thuốc là Đoàn Nghị. Cậu nghe tiếng người người la ó, liền chạy vội qua lều của cô, bắt gặp cảnh này.
“Cảm ơn sư phụ đã cứu con thoát ch.ết.”
Cô nói rồi ánh mắt nhìn thái tử đầy buốt giá, thái tử cũng biết vừa rồi mình hành động ích kỉ, xấu hổ không nói được gì. Gã quay ra quát nạt quân lính cho bớt ngượng nghịu:
“Các ngươi mù hết rồi sao? Mau bắt lấy hắn!”
Quân lính dù sợ nhưng vẫn phải vây quanh Khẳm Noi, tay lăm lăm vũ khí. Khẳm Noi lầu bầu chửi thề trong miệng, hai mắt trợn to như bệnh dại, gã nhìn một loạt vũ khí, tỏ ra khinh bỉ trên mặt.
“Hừ… gừ gừ…”
Gã nhảy bổ đến giật phắt lấy ngọn giáo của người lính đứng gần nhất, xiên cho anh ta một phát lòi ruột ch.ết tươi.
“Khốn kiếp! Mau chạy thôi!”
Thái tử kéo theo Khao Miêu và quân sư Trần Long của mình chạy trốn ra xa, mặc cho quân lính đối phó với quỷ nhập tràng. Quân lính lùi lại đề phòng, chẳng ai muốn có kết cục như người lính xấu số vừa rồi cả. Khẳm Noi nhặt xác người lính vừa ch.ết lên, nhấc lên nhẹ bẫng đưa lên miệng, “tóp tép” uống máu tanh từ vết thương chảy ra. Đôi mắt sáng rực loé lên trong màn đêm, xuyên qua những người lính nhìn lừ lừ vào Khao Miêu, gã phát ra tiếng cười man dại “há… há… há…”.
Ai nấy đều đổ mồ hôi lạnh vì tiếng cười đó là giọng của một người đàn bà.
“Há há há…”
Vong người đàn bà nọ cứ cười man dại rồi nói: “Cút ra, tao ăn no rồi, giờ tao cần mạng con kia.”
Con kia chính là nói Khao Miêu. Cô đứng từ xa nhưng vẫn cảm nhận được sát khí mãnh liệt từ bên đó bắn thẳng vào mình. Cảm giác đối phương có hận thù cực sâu đậm với cô, cô lục lọi trong trí nhớ, kẻ thù của cô rất nhiều, nhưng hận thù đến mức độ kia thì có được mấy người.
Là bà ta. Bà ta quay lại rồi.
“Áaaa…”
Quỷ nhập tràng đang cười thì đột nhiên kêu rú lên khủng khiếp. Từ đằng xa một tấm gương bát quái phản chiếu ánh trăng rọi thẳng một mắt của nó, lập tức con mắt đó “xèo xèo” bốc cháy rồi nhanh chóng biến thành một cục thịt thối rữa hôi rình.
“Vong dữ kia, hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi!”
Pháp sư của thái tử đã tới, ông ta huênh hoang gầm lên, nhếch mép nhìn quỷ nhập tràng đau đớn ôm một bên mắt. Thái tử thấy ông ta như thấy cứu tinh, còn Khao Miêu im lặng không nói gì, lòng đầy băn khoăn.
Bà ta không đơn giản là vong, bà ta là một ác hồn, một quỷ dữ. Ông pháp sư này e rằng huênh hoang hơi sớm.
Quân lính thấy pháp sư đến thì lui lại để ông ta bước lên trước, theo sau ông ta là hai đệ tử. Gương bát quái liên tục rọi lên cái xác của Khẳm Noi, rọi đến đâu da thịt lở loét đến đó, tanh hôi muốn ói. Thấp thoáng có đàn dơi và quạ bị mùi tanh hôi thu hút bay loạng quạng tới.
Cái xác cười quỷ dị, nó chỉ còn một mắt nên đã khôn ngoan lấy tay ti hí che mắt đó lại. Sau một hồi bị gương bát quái rọi cho lở loét mấy chỗ trên người, nó như khôn ra, nhanh nhẹn nhón gót chân nhảy tránh được