Còn lại Khao Miêu ngơ ngẩn đứng đó, cô thì thầm hỏi con Đậu: “Nguyệt Quế Lầu là gì?”
“Ơi trời, là lầu xanh nổi tiếng nhất kinh thành này đó mợ! Chỗ đó người nhà họ Hà chúng ta không nên bước vào đâu!”
Đôi mắt mèo của Khao Miêu chớp nhẹ suy nghĩ vài giây, rồi cô quả quyết nói: “Chúng ta đến Nguyệt Quế Lầu.”
Cô gái dưới tầng hầm dặn cô hãy tìm đến những nơi lầu xanh để tìm manh mối kết tội bà lớn. Con Đậu giãy đành đạch lên nhưng đâu thể cãi lời mợ chủ nó, họ nhanh chóng bám theo xe ngựa của bà lớn đi đến Nguyệt Quế Lầu.
“Em lạy mợ mất thôi, ngộ nhỡ bà lớn phát hiện, chúng ta coi như xong!”
“Bình tĩnh đi, bà lớn lúc này chỉ biết có cậu út, không còn tâm trí để ý cái khác đâu.”
Họ giả nam, mặc quần áo của người hầu đi vào Nguyệt Quế Lầu. Ma ma thấy họ mặc đồ của người hầu nhà họ Hà, vui vẻ kéo lại thì thầm nói:
“Mọi khi bà lớn nhà mấy người toàn qua ban tối, tự dưng hôm nay qua ban ngày, làm tôi chẳng kịp đón tiếp cho chu đáo à.”
Nói rồi nhét vào tay con Đậu một nén bạc, nháy nháy mắt: “Nói tốt Nguyệt Quế Lầu chúng tôi với bà chút, nãy bà giận quá tôi sợ không dám mở miệng à…”
Con Đậu ngơ ngác không hiểu gì, thì Khao Miêu đã nhận lấy rồi cũng thì thầm lại: “Bà đúng là khôn lanh! Có tin tức gì thì báo cho tôi, tôi bẩm lên bà lớn cho!”
“Phòng tôi ở góc phía đông Hà phủ, cứ canh hai bà đến đó kêu mấy tiếng ‘cúc cuu’, tôi sẽ ra. Viên gạch ở góc tường đã đục sẵn.”
Chủ tớ Khao Miêu bám theo bà lớn, thấy bà đứng trước một căn phòng đóng cửa im ỉm. Đối mặt với bà là một thanh niên dáng người cao ráo, khuôn mặt sáng sủa, hình như là người nhà của người bị cậu út đánh chết.
“Chao ơi, cậu út đụng ai không đụng, lại đúng trúng người nhà họ Trần chứ!”
“Em biết người kia à?” – Thấy con Đậu than thở, cô hỏi lại.
“Mợ mới vào cửa nên không biết, nhà ta với nhà họ Trần là kẻ thù như nước với lửa đấy!”
Người thanh niên kia là Trần Long, cháu đích tôn và người đứng đầu tương lai của gia tộc nhà họ Trần. Người bị cậu út đánh chết là cậu út nhà họ Trần, em trai của cậu Trần Long kia. Hai cậu ấm ăn chơi trác táng này vì giành nhau cô hoa khôi của lầu xanh mà đánh nhau.
Tình hình có vẻ căng đây, Khao Miêu thầm nghĩ. Bởi bà lớn trông như đang yếu thế trước Trần Long, hai nhà lại như nước với lửa, hắn dễ gì mà bỏ qua.
“Có vẻ Hà phu nhân đã quen dùng cách này để phủi đít cho con trai mình rồi. Thật đáng tiếc, chút tiền đó của bà, nhà họ Trần chúng tôi không thiếu.”
Trần Long dùng khuôn mặt lạnh lùng nói chuyện với bà lớn. Bên trong căn phòng là cậu út đã bị người nhà họ Trần bắt nhốt lại, bà lớn tính dùng tiền bịt miệng đối phương như mọi khi nhưng thất bại. Người ta đâu có cần tiền, người ta chỉ muốn nhà họ Hà đổ vỡ.
“Cậu cả, đã báo quan rồi.” – Người hầu của Trần Long bẩm báo.
Trần Long gật đầu, toan bước vào phòng xách cổ cậu út ra, thì bà lớn trợn trừng mắt lên, khuôn mặt hung ác: “Khoan đã, ngươi không cần tiền, thế thì ngươi muốn cái gì?”
Trần Long lúc này mới nở một nụ cười sâu xa, ra hiệu cho thằng hầu của mình nói nhỏ vào tai bà lớn cái gì đó. Bà lớn nghe xong, khuôn mặt đắn đo một lúc rồi vẫn gật đầu đồng ý.
“Một đổi một, Trần mỗ nói lời giữ lời, mong Hà phu nhân cũng vậy.”
Dứt lời, anh ta bỏ đi dẫn theo cậu út đã bị trói chặt tay, úp bao tải lên đầu. Trước khi đi anh ta lơ đễnh liếc qua góc tường nơi Khao Miêu và con Đậu đang nấp, chỉ nhếch môi cười nhạt chứ không nói gì.
“Á…”
Hai chủ tớ Khao Miêu giật mình thụt lại trốn, thấy Trần Long đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Chết, không phải hắn đã nhìn ra chúng ta chứ?”
“Chắc không đâu, nếu nhìn ra thì phải lập tức qua đây tóm sống em với mợ rồi.”
Bà lớn chuẩn bị đi về, hai người cũng lập tức rút lui về trước.
Tối đó, có một bóng đen kín mít cứ lượn lờ ở góc tường bên ngoài phía đông Hà phủ. Phía đông Hà phủ là viện của A Phủ, là nơi Khao Miêu đang ở. Bóng đen nọ cầm một con hình nhân giấy, trên đầu hình nhân cắm một bó hương nghi ngút khói, ném vào bên trong và niệm chú. Hình nhân đang nằm đột nhiên tự đứng thẳng dậy, lững thững bước đi một vòng quanh viện. Hình nhân đi đến đâu, khói từ bó hương trên đầu nó làm những người hầu gác đêm ngã xuống bất tỉnh đến đó…
Một lúc sau, nó lững thững quay về sau khi đã đi hết một vòng quanh viện. Bóng đen bên ngoài mừng rỡ cười khà khà, cười đến nỗi vết thương bên mép nứt ra, lão đau quá khẽ kêu “ái ôi”…
Lão Tự vẫn còn sưng phù mặt mũi, đêm đó lão bị đánh nên thù Khao Miêu lắm. Lão thả hình nhân giấy vào để thử xem trong viện có vong của A Phủ không. Nếu cậu có trong viện, với sự hung dữ xưa nay của cậu, đảm bảo hình nhân giấy kia vừa thả vào đã bị cháy thành tro.