Mặt của lão bị huỷ rồi.
Hắn sẽ chối bay chối biến rằng đây không phải lão Tự, mà chỉ là một tên trộm lẻn vào Trần phủ, bị Nam Viễn Vương bắt được thôi.
“Coi như ngươi giỏi. Nhưng giữa chúng ta còn nhiều chuyện để nói.”
A Phủ lạnh giọng nói rồi cho người khiêng lão Tự đi. Khuôn mặt lão như một đống thịt nát, hai con mắt chảy máu be bét không thấy con ngươi đâu. Ngọn lửa khi nãy đã làm hỏng đôi mắt của lão, lão co quắp người lại, hai tay quờ quạng khắp nơi như muốn tìm lại đôi mắt của mình, miệng khàn khàn lẩm bẩm:
“Cậu ác lắm, cậu Long ạ…”
Phủ giải lão Tự nhốt vào đại lao, tiện thể vào cung thăm Huệ phi một lúc.
Đến nơi cậu hết sức bất ngờ vì bắt gặp Khao Miêu cũng ở đây, ngoài ra còn có một người vợ chồng cậu đều không không ưa: Vũ Nguyệt.
Khao Miêu với Vũ Nguyệt đang ngồi mỗi người một bên khoác tay Huệ phi, ánh mắt nhìn nhau như bắn ra khói lửa dao kiếm. Nếu ánh mắt có thể gi.ết người, hai người họ chắc đã chém nhau được một trận đặc sắc rồi.
Vũ Nguyệt tới đây vì có mục đích dụ Huệ phi uống bùa ngải, còn Khao Miêu là được bà ấy gọi tới. Dù là cháu gái họ nhưng bà không thích Vũ Nguyệt, ngồi nói chuyện với cô ta chán quá nên bà gọi cả Khao Miêu tới.
“Sao em lại ở đây?”
A Phủ bước vào chào Huệ phi rồi hỏi cô, hoàn toàn ngó lơ Vũ Nguyệt, mặc cho cô ta nhìn cậu ngơ ngẩn.
“A Phủ, A Phủ…”
Vũ Nguyệt lẩm bẩm trong miệng, nhờ Trần Long tiết lộ cô ta đã biết đây là A Phủ. Cậu là người trong mộng suốt một thời con gái của cô ta. Kinh thành này có một câu chuyện cười cho bao người, có một cô tiểu thư giả vờ ngã vào lòng cậu, kết quả bị cậu ngó lơ ngã chỏng vó giữa phố, cô tiểu thư đó chính là Vũ Nguyệt đây chứ ai!
Cho nên cô ta mới nhìn Khao Miêu bằng ánh mắt toé lửa, Khao Miêu cũng không nể nang gì mà trừng mắt nhìn lại.
“Cũng không còn sớm nữa, ngươi còn đang bụng mang dạ chửa, nên về nhà nghỉ ngơi thôi.”
Huệ phi đuổi khéo, Vũ Nguyệt bắt đầu vã mồ hôi lo lắng. Chưa dụ được bà uống bùa, cô ta sao dám về! Biết ăn nói sao báo cáo lại với Trần Long?
“Dì không thương con à? Con nhớ dì, muốn ở đây bầu bạn với dì qua đêm nay cũng không được sao?”
“Tất nhiên là được, con nói gì kì vậy?”
Huệ phi không thích lắm nhưng vẫn phải đồng ý. Khao Miêu liền nói nhỏ với A Phủ:
“Em thấy ả ta lạ lắm, cứ nằng nặc đòi ở lại như có ý đồ gì vậy. Cậu thấy chúng ta có nên ở lại phòng bất trắc không?”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Khao Miêu thở dài: “Biết ở qua đêm thì đã dẫn thằng Bờm theo. Cứ nghĩ đi một lúc thôi nên mới để nó ở nhà học bài.”
Huệ phi sai người đi chuẩn bị phòng. Khao Miêu một bước cũng không rời Huệ phi, mắt thì dán vào Vũ Nguyệt canh chừng ngộ nhỡ cô ta giở trò.
Chưa kể linh cảm phụ nữ mách bảo cô, ả Vũ Nguyệt này sao cứ nhìn chồng cô bằng ánh mắt không bình thường. Cô gọi con Đậu đứng chờ bên ngoài vào hỏi chuyện:
“Mợ hỏi em, năm đó cậu cả có nhiều con gái thích lắm đúng không?”
“Đúng thế, nhưng sao hả mợ? Mợ yên tâm đi, em hầu cậu em biết, trong lòng cậu lúc nào cũng chỉ có mình mợ thôi.”
“Ý mợ không phải thế.” – Khao Miêu hơi ỡm ờ chỉ vào Vũ Nguyệt. – “Ý mợ là, trong số con gái đó có cô ta không?”
Con Đậu nhìn theo tay cô chỉ, không nhịn được phụt cười: “Í, mợ ghen phải không? Phải báo cho cậu mới được, cậu biết chắc vui lắm đây ha ha ha…”
Bị cô tức giận nhéo cho một cái nó mới thôi cười: “Có chứ, mợ còn nhớ lần em kể có cô tiểu thư giả vờ ngã vào lòng cậu xong bị cậu ngó lơ không? Chính là cô ta đó!”
“Ra là vậy.”
Thảo nào lần đó cô ta ghen lên đánh cô tơi tả như bao cát. Cứ tưởng ghen vì Trần Long, không ngờ còn là vì A Phủ nữa. Cô ả này đúng là đồ tham lam mà.
Bởi cô cứ nhìn chằm chằm làm Vũ Nguyệt không hó hé được gì, cô ta trông bực bội lắm, tự mình đi về phía nhà bếp nơi chuẩn bị đồ ăn. Sắp đến giờ cơm tối.
Khao Miêu lập tức bám đi theo.
Vũ Nguyệt tức tối đi vòng vèo ra ngự hoa viên, cô cũng bám theo kè kè. Cô ta bực quá, dừng lại nhìn chằm chằm vào cô hét lớn:
“Cô bị điên à? Tại sao cứ bám theo tôi?”
“Tôi thấy cô có vấn đề nên bám theo đấy. Thì làm sao?”
Khao Miêu phản pháo lại, hai người lời qua tiếng lại một hồi. Mãi đến lúc A Phủ xuất hiện lôi cô về ăn cơm tối, cô với Vũ Nguyệt mới ngừng tranh cãi. Bữa đó cô ta không ăn cơm cùng mọi người.
Huệ phi cho người mang cơm đến phòng cô ta, gọi mãi không thấy trả lời, cửa thì đóng chặt im ỉm. Cung nữ thấy lo sợ nên chạy về bẩm báo, làm ai nấy cũng đều kéo qua phòng cô ta xem.
“Không có ai!”
A Phủ phá cửa xông vào, chỉ thấy căn phòng trống không trống hoác. Mà lúc này bên bàn cơm chung lại có một người mới đến ngồi lù lù.