“Ngươi! Cút ra, cút ra khỏi thân xác con trai ta!”
Huệ phi quằn quại trên giường, bà ấy đang bị ảo giác. Gói bột mà Vũ Nguyệt hoà vào canh cho bà uống đã được cho gấp mấy lần liều lượng bình thường, khiến bùa phát tác dụng nhanh hơn.
“Các ngươi thấy gì không? Con trai ta đó, nó đang đứng ở góc nhà kia kìa! Là ngươi chiếm thân xác của nó, khiến nó không thể nhập vào! Mau trả thân xác lại cho con trai ta!”
Huệ phi la hét rồi cười hềnh hệch, hai bên bà ấy phải có hai người giữ lại, nếu không bà ấy như con thú dữ chỉ chực nhào tới cào mặt A Phủ.
“Nương nương, xin người tỉnh táo lại! Đó chính là con trai của người mà!”
Cung nữ rối rít can ngăn, Khao Miêu cũng can ngăn nhưng cô không dám nói ra miệng, không thể thừa nhận bà ấy nói đúng. Đúng là A Phủ đang mượn thân xác của Nam Viễn Vương, nhưng chuyện này lộ ra cậu sẽ bị xử tội khi quân, lừa dối hoàng thượng và mọi người!
Huệ phi tại sao kỳ lạ như vậy, rõ ràng bà ấy là một người hiền từ, biết hoàn cảnh của A Phủ còn rộng lượng cho cậu mượn thân xác con trai bà cơ mà! Tại sao chỉ sau một đêm đã thay đổi hẳn thái độ, biến thành một người khác hoàn toàn như vậy?
“Chát” một cái, Huệ phi giơ tay tát cô, móng tay dài nhọn của bà cào xước mấy vết trên mặt cô. Cô ôm một bên má đau rát, những tưởng má bên kia cũng bị Huệ phi đánh tiếp. Nhưng bất ngờ quanh người cô có cảm giác ấm áp, vòng tay to lớn của A Phủ đã che chở cho cô, thay cô hứng trọn những cú đánh tới tấp của Huệ phi.
“Đồ ngốc! Tại sao không chạy đi?”
A Phủ trầm giọng mắng cô nhưng trên mặt toàn là vẻ đau lòng. Cô ủ rũ cúi đầu nói:
“Phải, em hoàn toàn có thể chạy đi. Nhưng Huệ phi đang cần chỗ phát tiết, nếu không xả lên một người nào đó, bà ấy sẽ không chịu ngồi yên. Chi bằng người xui xẻo đó là em, nếu không bà ấy sẽ trút lên cậu và những người khác.”
“Tôi là nam nhân, sức dài vai rộng, để một cô gái như em gánh thay cho mình, em coi tôi là loại người gì chứ? Em đứng yên chỗ này cho tôi, không được lại gần bà ấy nửa bước.”
A Phủ nói rồi đẩy Khao Miêu đứng vào một góc khuất kín đáo, cậu đã thấy thấp thoáng vạt áo bào của vua bước vào phòng. Khao Miêu yên lặng cúi đầu cùng mọi người hành lễ. Vua đã thấy mặt cô một lần, chưa chắc ngài đã nhớ mặt, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vua bước vào nhướng đôi mày hỏi, ánh mắt nhìn A Phủ trong thân xác Nam Viễn Vương rất phức tạp. Huệ phi vẫn đang quằn quại có người giữ lại, tình cảnh này đáng sợ đến nỗi không ai dám hó hé trả lời câu hỏi của vua.
“Bẩm phụ hoàng, mẫu phi không được khoẻ, nhi thần đã cho gọi thái y.”
Chung quy vẫn chỉ có A Phủ dám lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Vua cau mày nhìn Huệ phi đang giãy giụa: “Nàng quậy đủ chưa?”
Huệ phi bị quát, mở to đôi mắt trân trân nhìn vua, bà quỳ mọp xuống ô ô khóc lớn: “Bệ hạ, ngài làm chủ đi, con trai chúng ta bị người ta cướp thân xác rồi!”
“Ăn nói hàm hồ!”
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt nhìn A Phủ rõ ràng có sự hoài nghi. Thái y run nhong nhóc đi vào, cho Huệ phi uống canh an thần. Vua cứ nhìn chằm chằm A Phủ mà không nói gì, ngài đang chờ cậu lên tiếng giải thích.
“Phụ hoàng, nhi thần muốn nói chuyện riêng với người.”
A Phủ quỳ nghiêm chỉnh lên tiếng, đôi mắt cậu ẩn sâu sau lớp mặt nạ nhưng vẫn toát lên vẻ tinh anh chín chắn. Vua thấy ánh mắt này rất quen, nhưng hiển nhiên thái độ này, cách hành xử này, không phải là Nam Viễn Vương con trai ngài.
“Được.”
Vua nói, ngừng một lúc rồi lại bổ sung thêm: “Truyền pháp sư.”
Truyền pháp sư, trục xuất linh hồn của A Phủ ra khỏi thân xác Nam Viễn Vương? Hay với mục đích gì? Dù gì thì đối với A Phủ cũng đều lành ít dữ nhiều!
“Vương gia, không được!”
Khao Miêu quỳ sau A Phủ, thấy cậu sắp cùng vua rời đi thì liều mạng túm vạt áo cậu ngăn lại. A Phủ cho cô một ánh mắt trấn an, cô vẫn kiên trì ôm khư khư vạt áo cậu, nức nở nói:
“Xin cậu mà, đừng đi! Cậu với mẹ con em chia cách một lần là quá đủ rồi, không thể có lần nào nữa, em xin cậu, xin…”
“Bụp” một cái, bàn tay cậu vung lên kéo theo một vạt gió lạnh lẽo, đập vào gáy cô. Cô lăn ra ngất, được con Đậu đỡ lấy dìu lên ghế ngồi. A Phủ ngoái lại nhìn, lau nước mắt trên mặt Khao Miêu rồi sải bước đi, nhìn từ đằng sau bóng lưng cao lớn vững chãi nhưng đầy cô độc.
“Bệ hạ, không cần truyền pháp sư đâu.”
Cậu quỳ xuống nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp: “Thần không phải là Nam Viễn Vương.”
Vừa dứt lời, “vút” một tiếng xé gió vang lên, thanh bảo kiếm của vua đã đặt lên cổ cậu, đôi mắt ngài đỏ ngầu: “Ngươi là ai?”
“Thần là Quàng A Phủ.”
“A Phủ? Không phải trẫm đã cho cả nhà ngươi về quê ngoại Mường Mai, xây miếu cho ngươi ư? Tại sao ngươi lại ở trong thân xác này?”