Trần Long bắt cô đi một mình, nhưng cô đâu ngốc mà đi một mình. Cô có “bạn” đi cùng đấy.
Cái áo cô khoác đã được xông nước lá rất kĩ, mùi nước lá đậm đặc làm át đi mùi tanh của máu nhái để tránh bọn Trần Long phát hiện. Nhưng có át đi thì phí phông vẫn dễ dàng đánh hơi được và tìm đến.
Trần Long cho tên thuộc hạ một ánh mắt, lập tức hắn phóng tới đuổi theo thằng Bờm, tóm gọn lấy thằng bé bắt lại.
“Các người dám nuốt lời!”
Cô kinh hãi hét lên nhưng Trần Long đã từ đằng sau bắt gọn lấy cô. Hắn bắt cô, còn tên thuộc hạ bắt lấy thằng Bờm, căn bản mục đích của hắn không để ai thoát được khỏi đây mà về doanh trại gọi người cứu.
“Buông tôi ra! Nếu không hôm nay chúng ta cùng ch.ết!”
Trên tay cô là con dao sắc nhọn, giống như con dao cô đưa cho thằng Bờm, nó đã được nhúng qua nước tiểu đồng tử. Sức của cô không thể lại sức một người đàn ông khoẻ mạnh như Trần Long, cô chỉ có thể hướng dao vào cổ mình đe doạ hắn.
Cho nên hắn gồng người giữ cô, cô thì kề dao vào cổ mình, hai người giằng co ở yên một chỗ.
Tên thuộc hạ tóm lấy thằng Bờm, đang hăm hở đem về cho Trần Long thì bất ngờ “soạt” một tiếng, một cái bóng từ trong bụi rậm vọt ra nhanh như chớp vồ lấy hắn. Ánh mắt tên thuộc hạ chạm vào đôi mắt xanh lét của phí phông, nó loé lên ánh sáng xanh trong đêm đen tĩnh mịch.
Phí phông rất khoẻ, sức người căn bản không phải đối thủ của nó. Tên thuộc hạ run đến nỗi mềm nhũn cả tay, thằng Bờm thoát được khỏi tay hắn. Phí phông ngó lơ thằng bé, thậm chí còn có chút tránh né nó, vì đã được Khao Miêu chuẩn bị đầy đủ phòng tránh.
Thằng Bờm do dự muốn lại gần cứu mẹ nó thì Khao Miêu hét lớn: “Nhanh, chạy về doanh trại, gọi người cứu mẹ!”
Thằng bé sợ mướt mồ hôi, đôi chân ngắn ngủn cố gắng sải bước thật dài chạy về doanh trại. Nó hận mình sao chỉ là một đứa bé, giá mà nó lớn nhanh hơn, lúc này đã có thể bảo vệ mẹ chứ không phải chạy như thế này.
Còn lại Khao Miêu bị Trần Long giữ lại, hai người đang giằng co thì có kẻ thứ ba đến góp vui. Trần Long nhìn đôi mắt xanh lè loé lên trong đêm, toàn thân hắn tê dại.
“Chuyện này là sao? Em nói cái áo này tẩm nước phép, có thể phòng phí phông mà?”
Đã không phòng được thì thôi còn dụ tới hai con phí phông, một con đã lôi tên thuộc hạ đi đâu mất, còn lại con này đang nhằm vào hắn!
Nghe Trần Long chất vấn, Khao Miêu nở nụ cười lãnh đạm:
“Cũng giống như anh nhúng phèn chua vào nước để đánh lừa tôi anh là cha ruột thằng Bờm vậy. Một cú lừa này tôi trả cho anh.”
“Em được lắm!” – Trần Long rít lên từ kẽ răng.
Hắn vừa giữ cô vừa giằng co với phí phông, không cẩn thận cả hai cùng trượt chân rơi xuống suối trôi đi mất.
Tại doanh trại, mọi người đang nháo loạn cả lên vì Khao Miêu đã biến mất. Trong lúc nháo nhác đi tìm thì một đoàn người ngựa rầm rập tiến về, A Phủ từ trên ngựa nhảy xuống, sắc mặt cậu lạnh lẽo như thần ch.ết đòi mạng. Trên người cậu còn vương mùi máu tanh nồng đậm từ chiến trường trở về, khuôn mặt toàn là vẻ tàn sát.
Nhận được bức thư của Khao Miêu, máu trong người cậu như sôi lên, hung hăng chém gi.ết để mau trở về với vợ con.
“Đã tìm thấy thằng bé chưa? Khao Miêu đâu?”
Đối mặt với câu hỏi của cậu, những người trong doanh trại sợ mất mật. Cả hai người cậu hỏi đều đang mất tích!
A Phủ đem khuôn mặt tàn sát đó kéo cả đoàn quân đi lật tung khu rừng lên. Nhưng mới tới bìa rừng cậu đã thấy một thân hình nho nhỏ vấp ngã dúi dụi.
Thằng Bờm chạy thục mạng từ trong rừng về đây. Thân thể nhỏ bé vấp ngã không biết bao nhiêu lần, đau lắm nhưng thằng bé vẫn chạy hồng hộc không dám nghỉ dù chỉ một tí. Trông thấy đoàn người ngựa uy phong, nó ngẩng lên nhìn, thấy khuôn mặt cha nó đáng sợ như quỷ.
“Cha ơi, cứu mẹ!” – Thằng bé khóc nấc lên.
A Phủ không nói không rằng, xách con trai đặt lên ngựa, theo sự chỉ đường của nó phóng nước đại đến đầu nguồn con suối.
Nhưng… không có ai.
Bãi đất trống hoác có dấu vết có người ở đây vật lộn, bầu không khí nồng đậm mùi máu tanh tưởi. Cậu điên cuồng bới tung cả khu rừng, chỉ phát hiện tên thuộc hạ của Trần Long nằm thẳng cẳng trong một bụi rậm.
“Cha Long bắt con, mẹ đến cứu con, cha Long bắt mẹ lại. Rồi có một cô mắt xanh răng nhọn từ trong bụi này phóng ra! Cha ơi, có phải cô đó bắt mẹ và cha Long đi rồi không, hu hu…”
Từ lúc tìm thấy tên thuộc hạ của Trần Long trong bụi rậm, A Phủ đã nghi ngờ. Giờ lại nghe thằng Bờm kể lại, cậu chắc chắn cô đã gặp phải thứ đó.
Nhưng cô đang ở đâu? Cậu đã lật tung cả khu rừng này lên rồi!
“Con suối này nước chảy xiết lắm, anh em cẩn thận coi chừng trượt chân.”
Nghe quân lính nhắc nhở nhau, A Phủ giật mình nhìn xuống dòng nước chảy xiết, như con thú dữ há miệng chờ con mồi rơi xuống để nuốt trọn.