“Làm… cái gì cơ? AAA, đau quá…”
Lan La kêu gào thảm thiết, A Phủ hoài nghi gạt tay cô ta ra khỏi người mình rồi quay về với Khao Miêu. Không phải cô ta làm thì là ai?
Ngải của người Xiêm phải tìm thầy Xiêm mới giải được tận gốc. Khuôn mặt cậu âm trầm như tảng băng lạnh lẽo suy nghĩ.
“Công chúa, vương gia đi rồi.”
Lan La lập tức ngừng kêu gào, đôi mắt trợn trắng lên bực tức: “Hai ngày rồi, sao bùa yêu vẫn chưa có tác dụng?”
“Ta quên không hỏi mà lão thầy Pom cũng không nói. Ch.ết tiệt, bao giờ bùa mới có tác dụng chứ?”
Lan La nghiến răng lẩm bẩm, ánh mắt vương gia nhìn cô ta như tránh xa bệnh dịch, khiến cô ta ngứa ngáy ruột gan khó chịu vô cùng.
“Sao lão Pom hành nó ít vậy? Nghe bảo nó đang nằm hôn mê rồi à?”
Cô ta quắc mắt hỏi con nô tì. Con nô tì thầm than trong lòng, ông ấy là thầy bùa, bận rộn bao nhiêu khách hàng, có phải lúc nào cũng rảnh mà ngồi đâm con hình nhân suốt ngày như Lan La đâu. Nghĩ vậy nhưng nó đâu dám nói ra mà chỉ biết nịnh nọt:
“Em nghe ngóng được, nó bắt đầu mê sảng gặp ác mộng rồi.”
Khao Miêu nằm mê man trên giường, người vã đầm mồ hôi nhưng da thịt lại lạnh toát như người ch.ết. Cô phải có hai người giữ ngăn lại, nếu không cô sẽ quơ tay tự cào cấu làm mình bị thương. Cô quằn quại trên giường, liên tục lắc đầu, liên tục lẩm bẩm:
“Không, không, cứu tôi với…”
Ngải làm tâm trí cô ùa về rất nhiều những chuyện đau buồn trong quá khứ, những lần gặp nạn thập tử nhất sinh. Nó hành cô đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng nhờ đó cô cũng nhớ lại kha khá chuyện trong quá khứ, dù toàn là chuyện đau buồn, nhưng nhớ lại chút nào hay chút đó.
Nhìn vợ đau đớn vật vã, đứa con nhỏ thì ngồi bên giường khóc lạc cả giọng, A Phủ bóp chặt nắm đấm, đôi mắt hằn lên những tia máu. Hơi thở cậu lạnh lẽo ch.ết chóc làm không ai dám lại gần.
“Người đâu.”
“Vương gia có gì phân phó?”
A Phủ lạnh lùng ra lệnh, thuộc hạ lập tức hùng hổ tiến vào lục soát từng ngóc ngách của Lan viện. Lan La giận run người nhưng vẫn phải giả vờ đau đớn. Các người cứ lục soát đi, chẳng tìm thấy một cái cóc khô gì đâu!
Bới tung cả Lan viện lên, cuối cùng thuộc hạ của A Phủ ra về tay trắng: “Làm phiền thứ phi rồi. Lệnh của vương gia chúng tôi chỉ biết làm theo.”
“Không sao, ta hiểu mà.”
Lan La cố nặn ra nụ cười hiền lành nhưng hai bàn tay đã bóp chặt thành nắm đấm.
A Phủ vừa mới đút thuốc bổ cho Khao Miêu xong, sắc mặt cậu âm trầm như giông bão. Căn bản không tìm được thầy Xiêm thì không thể chữa được, chỉ có thể cho cô uống thuốc bổ cố gắng cầm cự thôi.
Thuộc hạ tiến vào, A Phủ hỏi: “Có thu hoạch được gì không?”
“Theo căn dặn của vương gia, trong lúc lục soát có lấy được tóc, một cái vòng tay và một cái khăn tay của thứ phi.”
“Làm tốt lắm.”
Trước đây tù trưởng người Thái có nói với cậu, ngải Xiêm hại người tuỳ thầy tuỳ phép mà có thể dùng tóc, móng tay, hoặc đồ dùng của người cần hại như quần áo, trang sức, khăn tay…
Cậu sẽ đem tất cả đống đồ thu hoạch được này sang Xiêm tìm thầy, vừa để giải ngải cho Khao Miêu, vừa để yểm ngải lại Lan La. Nhìn biểu hiện của Lan La, cậu nghi ngờ cô ta có dính dáng đến chuyện yểm ngải Khao Miêu.
Người bình thường tự nhiên lên cơn đau đớn, điều đâu tiên phải nghĩ đến là tìm thầy lang. Chủ tớ cô ta không tìm thầy lang mà vừa mở miệng đã khẳng định là bùa ngải.
Yểm ngải thì dễ, giải ngải thì khó khăn hơn nhiều. Trong khi chờ giải được ngải cho Khao Miêu, cậu sẽ cho Lan La nếm mùi trúng ngải thật là như thế nào, khỏi phải mất công giả vờ.
“Bé Miêu, em chịu khổ rồi.”
Khao Miêu đau đến hôn mê bất tỉnh, nhiều lúc còn mê sảng nói mớ. Cứ để tình trạng này kéo dài, cô không ch.ết thì cũng sẽ hoá điên. Cậu đau lòng vuốt ve vầng trán ướt đầm mồ hôi của cô, cúi đầu đặt lên một cái hôn.
Một ngày trôi qua.
Lần trước bị ngải hành cô được tù trưởng người Thái liều lĩnh cứu kịp, lần này không có ai cứu cô. A Phủ nhất định không nhờ tù trưởng nữa, lấy tính cách của ông ấy, chắc chắn lại không ngại đổi tuổi thọ của mình để giảm bớt tác dụng của ngải. Cái giá phải trả quá đắt mà còn không giải được ngải tận gốc.
Lại đến giờ Khao Miêu bị ngải hành. Cô đau đến thần trí mơ hồ, biểu hiện còn nặng hơn hôm qua. A Phủ kinh sợ nhìn làn da khắp thân thể cô nổi lên những vết đỏ, nhỏ li ti bằng đầu kim. Chúng chi chít dày đặc làm cậu còn tưởng cô bị bệnh gì về da.
“Mời thầy lang!”
Thầy lang tới xem xét rất lâu nhưng chỉ lắc đầu thở dài: “Vương gia, những vết đỏ này không phải bệnh về da. Nó là máu tụ dưới da cô ấy. Xin thứ lỗi cho lão vô năng, không thể nhìn ra là bệnh gì.”