“Không được thì thôi, chúng ta cũng lấy được tóc này rồi. Ngươi đã vất vả nhiều, cho nghỉ ngơi ba ngày.”
Thuộc hạ cáo lui, A Phủ mang con hình nhân cho Khao Miêu cùng xem. Khắp người nó chi chít vết đâm, trên đầu còn dán một lá bùa nhỏ. Xem ra cô gặp ảo giác và ác mộng là do lá bùa này. A Phủ gỡ tóc quấn trên hình nhân, lá bùa thì đem xé nát vụn. Hai người cầm theo con hình nhân quấn tóc của Lan La, đi đến Lan viện đưa cho cô ta.
Lan La nằm ẹp trên giường suy yếu, trông thấy A Phủ và Khao Miêu sánh đôi đi vào, mặt cô ta xám xịt như gan heo, nghiến răng ken két. Cô ta nằm ỳ ra đó mong A Phủ thương xót mà miễn hành lễ, ai ngờ cậu chỉ lạnh lùng đứng đó không nói một lời, làm cô ta phải lê cái thân tàn hành lễ chào:
“Tham kiến vương gia, vương phi.”
Sắc mặt Khao Miêu đã hồng hào hơn, Lan La tủi thân nghĩ đến mình, nức nở khóc: “Vương gia, ngài tha cho thiếp đi.”
A Phủ ném con hình nhân xuống đất trước mặt Lan La. Cô ta vồ lấy con hình nhân, giật phăng nhúm tóc quấn trên đó đi. Cô ta ngẩng lên trân trân nhìn cậu: “Ngài không có gì muốn nói với thiếp ư?”
A Phủ không thèm nói gì thay cho câu trả lời. Lan La không thể hiểu nổi tại sao cậu không có biểu hiện gì là trúng bùa yêu, bèn hỏi: “Ngài có thấy trong người khác thường gì không?”
“Làm sao? Cô muốn vương gia bị cái gì khác thường à?”
Khao Miêu lên tiếng, chuyện cô ta bỏ bùa yêu cho A Phủ làm cô giận tím người. Hiện tại không thể gi.ết cô ta, nhưng dạy cho một bài học thì có thể chứ nhỉ.
“Thiếp nào dám chứ, vương phi hiểu lầm rồi!”
Lan La há miệng thanh minh, bàn tay nắm chặt suýt bật máu vì căm hận. Con Đậu bước vào bưng một cái khay, trên khay là một bát chè đậu đỏ.
“Thôi đứng lên đi, biết cô đau yếu nên ta dặn nhà bếp nấu láchè đậu đỏ với táo đỏ cho cô bồi bổ. Phải ăn hết có vậy mới nhanh hồi phục.”
Lan La liếc nhìn bát chè, rồi lại trợn trắng hai mắt nhìn Khao Miêu. Cô có vấn đề về mắt không, cái bát này ngoài đậu đỏ thì toàn là ớt cay, đến một cái hạt táo đỏ cũng không có.
A Phủ phì cười một tiếng, ngồi xuống ghế thoải mái nhìn Khao Miêu xù lông lên dạy dỗ Lan La. Rõ là cô đang giận tím người nhưng cậu lại thích nhìn dáng vẻ ăn giấm chua này của cô thế.
“Vương phi, người đừng quá đáng! Rõ là một bát ớt cay, sao ta có thể ăn được!”
“Ớt cay sao? Có phải mắt cô có vấn đề không, rõ là một bát chè đậu đỏ với táo đỏ.”
Trông mặt cô vô tội đến phát ghét, A Phủ ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói: “Vương phi có lòng, cô còn không mau cảm tạ.”
Lan La ngớ người ra, cậu lại tiếp lời: “Ăn hết cho ta xem, đừng bỏ phí tấm lòng của vương phi.”
Cô ta còn vùng vằng một lúc nhưng dưới ánh mắt sắc lạnh của cậu, vẫn phải cắn răng nuốt hết tất cả bát ớt cay vào miệng. Mặt cô ta đỏ phừng phừng, ăn xong phải lập tức uống sạch mấy bát nước, uống xong vẫn phải há miệng không ngừng hít hà, nước mắt chảy rơm rớm.
“Cay không? Cay bùng vị không?”
Khao Miêu cười gian manh hỏi, Lan La vừa chảy nước mắt vừa lắc đầu nguầy nguậy: “Không cay, không cay chút nào.”
Nhìn bóng lưng A Phủ nắm tay Khao Miêu rời đi, Lan La ấm ức đấm thùm thụp lên bàn, bàn tay bật máu nhưng cô ta không hề biết đau, đôi mắt tràn ngập vẻ tăm tối độc địa.
Hai tháng trôi qua.
Lan La sau lần ăn ớt cay, không hiểu làm sao lại ngoan ngoãn như cừu non. Không dám gây sự gì với Khao Miêu, A Phủ hai tháng trời không ghé qua lấy một lần, cô ta cũng không tỏ vẻ gì oán trách. Lan viện của cô ta đìu hiu không ai ngó ngàng, cho nên đêm nay cô ta mời thầy lang đến xem bệnh, ngoài lính gác cửa vương phủ thì chẳng có ai để ý.
“Ông nói cái gì? Ta có… có thai? Ông có nhầm không?”
Lan La nghe thầy lang kết luận xong thì quắc mắt hỏi, ánh mắt cô ta u tối khiến thầy lang hơi rùng mình ớn lạnh.
“Lão xem đi xem lại mấy lần rồi, thứ phi đích thực đã có thai hai tháng.”
Thầy lang khẳng định chắc nịch, ông ta còn muốn kê thuốc an thai cho Lan La thì cô ta đã từ chối: “Khỏi cần, cái đó ta tự lo được.”
Con nô tì đưa cho thầy lang một quyển sách: “Trong đây ghi những món thứ phi thích ăn, ông xem qua có món nào phải kiêng không.”
Thầy lang lật xem, ông ta đặt tay lên lưỡi thấm nước bọt để lật mép sách. Sau khi đánh dấu những món cần kiêng, thầy lang ra về. Đêm đó, ông ta đã ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại…
“Công chúa, phải làm sao bây giờ?”
Con nô tì cuống lên hỏi, nhận lại ánh mắt độc địa của Lan La: “Cẩn thận cái miệng của ngươi, để người khác biết coi chừng ta cắt lưỡi.”
Ông thầy lang xấu số đã bị cô ta tẩm thuốc độc lên mép trang sách, lừa ông ta đọc sách ắt phải tẩm nước bọt để lật trang, dính vào lưỡi trúng độc mà ch.ết.