Gần đây Tiền Đa Đa luôn lo lắng cho vóc dáng của mình, nàng cứ thấy mình hình như có hai cằm, bụng có vẻ cũng to lên, điều này làm nàng vô cùng kinh hoàng, lập tức từ bỏ những món ăn yêu thích, suốt ngày ôm bát rau xanh lét ăn thay cơm.
Thấy nàng ăn rau tới mức sắp biến thành màu xanh rồi, Vân Chiêu đành xuống bếp làm ít cháo hạt sen cho nàng bồi bổ.
“ Ăn đi.
”Tiền Đa Đa nhận lấy bát cháo, vừa ăn một miếng đã đẩy ra:” Ngọt quá.
”Vân Chiêu nghiêm mặt:” Ăn cho tử tế.
”“ Béo quá rồi.
”“ Ta nàng thấy rất ổn, không béo chút nào hết.
”Tiền Đa Đa lắc đầu:” Béo rồi.
”Vân Chiêu thấy Tiền Đa Đa không chịu nghe lời khuyên, liền nói với Phùng Anh:” Mai nàng đưa Đa Đa đi luyện võ cùng nhé, tùy nàng xử trí.
”Hai mắt Phùng Anh tức thì sáng rực, mỉm cười ngọt vô cùng:” Được.
”Tiền Đa Đa không dám kì kèo nữa, mau chóng cầm bát cháo lên, thoáng cái đã húp sạch, rụt rè nói:” Mai thiếp tự luyện võ một mình, được không?”Vân Chiêu lắc đầu, nếu Tiền Đa Đa đã quyết định chọn vóc dáng, không chọn thoải mái, vậy thì là trượng phu, y thấy nên giúp nàng.
Tiền Đa Đa vội vàng gắp thịt vào bát ăn, nàng biết mình rơi vào tay Phùng Anh rồi, với thủ đoạn của nữ nhân đáng chết đó, nếu không có ít thịt trong bụng, mai mình sẽ không qua nổi.
Lê Quốc Thành đứng dưới bóng cây hoa quế đợi hoàng đế, mỗi ngày vào giờ này đáng lẽ là lúc hoàng đế nghe báo cáo.
Ngay ngoài cửa ít nhất có ba mươi người đợi hoàng đế tiếp kiến.
Trong đó đại bộ phận là người quân đội, còn lại không phải người giám sát bộ thì là người của nội phủ giúp hoàng gia quản lý tài sản.
Vân Chiêu vừa ra một cái, Lê Quốc Thành bê đống văn thư đặt lên bàn, đợi hoàng đế xử lý.
Chuyện ưu tiên đều đặt trên cùng, nên Vân Chiêu nhìn thấy văn thư đầu tiên là báo cáo Vân Hiển được phong là Diêu thân vương ở Nam Dương.
Chuyện này gây ra phản ứng cực lớn ở trong quân, cơ bản tướng lĩnh cao cấp đều ủng hộ Vân Hiển phong vương, trong đó tấu sớ của Vân Dương, Cao Kiệt là khẩn thiết nhất.
Vân Chiêu lật xem tấu sớ, hỏi:” Tấu chương của Lý Định Quốc đâu?”“ Bẩm bệ hạ, Lý tướng quân không dâng tấu.
”“ Soạn chỉ, giáng huân chương kiến quốc của Lý Định Quốc thành cấp hai.
”Lê Quốc Thành do dự:” Bệ hạ, như vậy có chút bất công với Lý tướng quân:”Vân Chiêu thản nhiên nói: “ Trẫm không bận tâm Lý Định Quốc có dâng tấu ủng hộ Vân Hiển hay không, nhưng phải nghĩ cho những người dâng tấu, Lý Định Quốc không bị trừng phạt, chứng tỏ những người kia là sai.
Nên sử phạt, nhất định phải có.
”Lê Quốc Thành hiểu rồi, làm điều chính xác chưa chắc là chính xác:” Bệ hạ, người có muốn xem thông báo quốc tướng phủ phát tới không ạ.
”Vân Chiêu vừa xem tấu sớ vừa nói: “ Mang tới cả đi, trẫm có thể không quản chính vụ, có điều thứ cần biết thì nhất định phải biết, thông tri cho bí thư giám, chỉnh lý toàn bộ thông báo ở phương diện chính vụ, làm thành văn bản lớn, mang tới cho trẫm, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải thể hiện ra.
”Hoàng đế đã trở lại trạng thái bình thường rồi, Lê Quốc Thành phấn chấn hẳn lên, vâng một tiếng lớn, sau đó rời thư phòng.
Tấu chương của Hàn Tú Phân là nhiều chữ nhất, đó căn bản là bản kế hoạch tiến quân Diêu Châu.
Đó là một đại lục bao la, khác hoàn toàn với những hòn đảo Hàn Tú Phân chiếm cứ ở Nam Dương, vì có cộng hết toàn bộ đảo lại cũng không lớn bằng Diêu Châu.
Ở Diêu Châu có một ít thổ dân, đại bộ phận bọn họ sống bằng phương thức du mục, số ít đánh bắt cá, vô cùng nguyên thủy, tới nay chưa hình thành quản lý vương triều hữu hiệu, mà tồn tại với hình thức bộ lạc, ít thì vài trăm, nhiều thì vài nghìn, giữa bọn họ có chiến tranh, cũng có trao đổi thương mại.
Chưa hình thành khái niệm tiền tệ, vẫn trao đổi hàng đổi hàng.
Căn cứ vào tin tức đội tiên phong Diêu Châu báo về, số thổ dân này gần 100 vạn.
Dòng cuối cùng của báo cáo, Hàn Tú Phân dùng bút đỏ viết một hàng chữ ! Những thổ dân này không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, dù làm nô lệ cũng không thích hợp, kiến nghị thanh trừ.
Vân Chiêu xem xong trầm tư rất lâu, trong ký ức của Vân Chiêu, cư dân bản địa của Úc Đại Lợi Á tựa hồ chung sống khá hài hòa với tội phạm nước Anh.
Nghĩ tới đó Vân Chiêu dùng bút lông xóa kiến nghị thanh trừ của Hàn Tú Phân, đồng thời ném kế hoạch soạn thảo của nàng vào bồn lửa.
Bắt đầu phê duyệt lại :” Diêu Châu đủ lớn ! “Tấu sớ chiêu mộ bách tính Đại Minh đi Diêu Châu của Vân Hiển được đặt ở vị trí thứ hai.
Trong kế hoạch của Vân Hiển, hắn chuẩn bị chiêu mộ ít hải dân Nam Dương, chuẩn bị xây hải cảng ở Diêu Châu trước, sau đó dựa vào hải cảng xây thành thị, rồi từng bước thăm dò Diêu Châu.
Có lẽ vì Khổng Tú ở bên cạnh, Vân Hiển không đề xuất kế hoạch thanh trừ cư dân bản địa, mà là giáo hóa.
Mặc dù đó là kế hoạch lớn, đồng thời cũng rất tốn thời gian, nhưng Vân Hiển khẳng định mình sẽ làm được.
Vân Chiêu xem kế hoạch đầy hăng hái của nhi tử, định đặt bút cảnh cáo, nhưng khi sắp viết lại biến thành hai chữ “đồng ý” thật lớn.
” Đó là lãnh địa của con ! “Đối với Diêu Châu, tức là Úc Đại Lợi Á sau này, Vân Chiêu khá quen thuộc.
Lúc này dân bản địa ở đó vẫn còn khá mông muội, công cụ đặc sắc nhất của họ là hồi tiêu ( boomerang), ném đi có thể quay về.
Có điều công cụ họ thích nhất vẫn là gậy gỗ vót nhọt, dùng nó để đào cây và săn động vật nhỏ.
Quân đội Đại Minh dùng để tiêu diệt kẻ địch có địch ý với Đại Minh, chứ không phải đồ sát những người dùng gậy gỗ, toàn bộ Diêu Châu đó, họ mới là người tới trước, đám Vân Hiển là người di sau.
Vân Chiêu thấy hai bên có thể làm làng giềng tốt, vì người Đại Minh di cư tới đó là bách tính bình thường, không phải tội tù.
Thần là thủ lĩnh đề quốc cường đại nhất tinh cầu, Vân Chiêu cho rằng chèn ép đả kích kẻ mạnh, nâng đỡ trợ giúp kẻ yếu mới là mới là thủ đoạn bình thường.
Vân Chiêu bận rộn nửa ngày trời mới xử lý xong công việc, chắp tay sau lưng về hậu trạch.
Trước tiên là tới phòng chưng cất, xem công tác luyện tinh dầu, Hà Thường Thị chỉ huy các phó phụ công tác không tệ, số tinh dầu luyện ra được thời gian qua đã gần 1000 cân rồi.
Tinh dầu các loại hương vị cũng đang được tiến hành, tiểu viện tử của nhà Tiền Đa Đa trở thành xưởng thơm thực sự.
Cái lão ông năm xưa bán Hà Thường Thị đã qua đời nhiều năm, Hà Thường Thị cũng chẳng thương tâm, năm xưa nhận được tin báo thì bà chỉ xem một cái rồi vứt sang bên, tiếp tục làm việc của mình như người chết chả có liên quan gì vậy.
Lần này quay lại Dương Châu, Hà Thường Thị về nhà cực kỳ vinh diệu, họ hàng xa gần hay tin đều tới đón.
Có điều bà chẳng để ý tới vinh diệu này, cũng chẳng thèm để ý tới hai đứa nhi tử cùng đám thân thích nào, trừ dẫn từ nhà tới một tôn nữ mặt mày khá thanh tú thì không dẫn theo bất kỳ người Hà gia nào cùng đi theo đổi đời.
Cho dù Tiền Đa Đa nói với bà, sẽ cho bà thể diện lớn, Hà Thường Thị vẫn không dẫn về thêm một ai.
“ Bệ hạ, bình pha lê mà hoàng hậu muốn đã vận chuyển tới, khi nào chứa tinh dầu, bệ hạ chỉ thị.
” Vân Chiêu nhìn bình pha lê mà Hà Thường Thị nâng trong tay.
Không hề tệ, công nghệ của xưởng pha lê Ngọc Sơn đã đạt tới độ thuần thục nhất định, có được phong cách công nghiệp rồi.
Chỉ là kiểu dáng rất tệ hại, nhất là sau khi được Tiền Đa Đa cường điệu thêm vào vương miện kiểu Châu Âu thì càng có vấn đề.
“ Vậy bắt đầu đi.
”Vân Chiêu thuận miệng nói một câu rồi tới hậu trạch tìm Tiền Đa Đa, mặc gù y nói với Phùng Anh mai bắt đầu giảm béo, nhưng y tin Phùng Anh sẽ không đợi tới ngày mai.
.