Minh Thiên Hạ

Chương 185: 185: Gia Đình Lợn Rừng



Xưởng làm súng trên Ngọc Sơn vẫn chẳng có tiến triển gì, súng làm ra đừng nói là so với phi điểu súng của Thích Gia quân, tới ngay tam nhãn súng mà Vân Chiêu kiếm được từ chỗ Hồng Thừa Trù cũng chẳng bì được.Cho dù là tay súng giỏi nhất cũng không thể nắm chắc là làm ra được điểu súng, rõ ràng là chỉ bắn bia, nhắm chuẩn rồi, đạn bay ra lại bay vèo đi chỗ khác.Lại còn nổ nòng.Vân Chiêu biết súng thế nào mới là súng tốt nhất, nhưng bảo y đi làm súng, y chẳng bằng thợ trên Ngọc Sơn.Có điều nghiên cứu đạn vỏ giấy có tiến triển lớn, tức là định lượng thuốc nổ cho vào trong vỏ đạn giấy, khi cần dùng thì cho thuốc nổ và đạn vào nòng là được.Mặc dù phát minh này trong mắt Vân Chiêu chẳng thể nói là phát minh, nhưng khi Vân Dương tự mình thử loạn đạn vỏ giấy này, lập tức mạnh mẽ yêu cầu Vân Chiêu sản xuất số lượng lớn …!Vì khi địch vào tầm bắn, trước kia hắn chỉ bắn được ba phát, đổi sang vỏ đạn giấy, hắn có thể bắn năm phát.“ Ngàn vạn lần đừng xem thường hai phát súng nhiều hơn này, trong chiến đấu có thể quyết định cả một trận chiến đấy.” Vẻ mặt Vân phúc vô cùng nghiêm túc:“ Ta vẫn thấy có thể tốt hơn.” Vân Chiêu chưa hài lòng:“ Lão nô không cần tốt hơn, lão nô cần thứ này.” Phúc bá tỏ ra không muốn thương lượng:“ Được rồi, vậy chúng ta sản xuất thứ này.”Vân Chiêu coi như thừa nhận ý kiến của Vân Phúc, đây chính là lý do Vân Chiêu tốn hết công sức để đưa đám Thang Nhược Vọng, Đặng Ngọc Hàm, La Nhã Cốc tới, muốn tiến bộ, không có tri thức khoa học là không được.“ Hôm qua lão nô nhận được thư của Phùng Anh tiểu thư, nói là toàn bộ bọn họ đã tới Quý Châu rồi.” Phúc bá nói những lời này rất thương cảm:Vân Chiêu nhíu mày:” Gửi thư cho cô ấy, nói Quý Châu không phải chỗ thích hợp đâu.”Phúc bá ngạc nhiên:” Vì sao?”“ Đốc quân Liêu Đông Tôn Thừa Tông dẫn quân tới Đại Lăng Hà, chuẩn bị xây dựng bảo lũy ở đó.”“ Chuyện của Liêu Đông thì liên quan gì tới Quý Châu.”“ Có liên quan đấy, sau này ông sẽ biết.” Vân Chiêu vẫy tay rời Ngọc Sơn, tâm tình kém đi nhiều:Huyện Lam Điền thay đổi rất lớn, gia đình lợn rừng cũng có thay đổi lớn.Hai năm trước bên cạnh lợn mẹ có tám đứa con nhỏ, năm nay nó có mười bốn đứa con nhỏ.Nó không già đi, thiếu mất một con mắt ngược lại làm nó càng thêm hung hãn.Vân Chiêu lên núi trọc, nó chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi tiếp tục nằm trên tảng đá lớn phơi nắng, Vân Chiêu nhìn rất rõ, có vô số con bọ nhảy trên người nó, nhíu mày nói với Tiền Thiểu Thiểu:” Bảo với hương dân, không được phép chiếm chỗ tắm của lợn rừng.”Tiền Thiểu Thiểu kinh ngạc tới mãi mới nói lên lời:” Thiếu gia, người thực sự là lợn rừng nhập thể à?”Vân Chiêu thở dài:” Ta cũng muốn làm lợn rừng tinh, tiếu ngạo sơn lâm kỳ thực là một lựa chọn không tệ.”“ Thiếu gia thường tới đây thăm nó phải không?” Tiền Thiểu Thiểu thấy con lợn rừng chẳng đề phòng Vân Chiêu liền đoán:Bởi vì mẹ rất mẫn cảm với chuyện này nên Vân Chiêu phải làm lén lút, đồng thời không thể ở lâu như trước, gật đầu:” Ừ, nó là người bạn đầu tiên của ta.”“ Mắt nó làm sao thế?”“ Có một con lợn rừng đực yêu nó, nhưng nó không đồng ý.”“ Oa, đúng là con lợn rừng trinh liệt.”“ Không phải là trinh liệt, mà nếu đổi con lợn rừng khác, con nhỏ của nó sẽ mất mạng.”Tiền Thiểu Thiểu ồ một tiếng: “ Thì ra là thế.”“ Chắc là thế, ta đoán thôi.”“ Thiếu gia, không phải lợn rừng sống thành đàn à, tiểu nhân thường nghe kể chúng kéo đàn xuống phá ruộng, sao con lợn mẹ này lạ thế, nó tự mình nuôi con.”“ Chúng sống thành đàn hay không do thức ăn xung quanh có đủ nhiều hay không, cũng là do con người xung quanh có lương thiện hay không.

Nếu là con lợn rừng khác sẽ bị hương dân săn mất rồi, nhưng con lợn rừng sống trên núi trọc này vì liên quan tới ta, cho nên không ai dám đụng vào, nó cũng biết nơi này an toàn, cho nên phạm vi hoạt động của nó chỉ hạn chế ở núi trọc thôi.

“ Vân Chiêu giải thích: “ Đồng thời lợn rừng khác cũng biết, nếu chúng dám ở lại đây sẽ bị hương dân giết, cho nên chỉ có một mình nó nuôi đàn con.”Tiền Thiểu Thiểu nghĩ nửa ngày trời, nó cứ cảm giác thiếu gia nói những lời này có ý khác: “ Thiếu gia đang nói về chúng ta hay nói lợn rừng?”“ Giống nhau cả thôi.

“ Vân Chiêu vỗ vai Tiền Thiểu Thiểu: “ Đợi khi đàn lợn rừng nhỏ này trưởng thành, sẽ tới lúc chúng khám phá thế giới mới, chúng ta cũng vậy.”“ Nói cách khác chúng ta vất vả làm bao việc, cuối cùng cũng chỉ như con lợn rừng sao, nghe mà nhụt chí.”Vân Chiêu cười vẫy tay với lợn rừng lớn, từ chối lời mời tới bú sữa của nó, chắp tay sau lưng lững thững xuống núi.Chỉ cần nhìn thấy gia đình lợn rừng này, lòng Vân Chiêu sẽ tốt hơn.Y thấy rằng mình đã sơ bộ chiến thắng được thiên tai rồi, mặc dù chỉ vẻn vẹn là một huyện Lam Điền, nhưng khiến y rất có cảm giác thành tựu.Đồng thời Vân Chiêu cũng biết, thế giới này sẽ không vì những nỗ lực của mình ở huyện Lam Điền mà trở nên tốt hơn.Y biết Tôn Thừa Tông sẽ gặp một cuộc chiến bại vô cùng thê thảm ở Đại Lăng Hà, đây là thất bại thay đổi cuộc chiến, Đại Minh từ nay trở đi không thể uy hiếp được Hoàng Thai Cát nữa, Hoàng Thai Cát tranh thủ cơ hội tốt này tấn công Triều Tiên, Mông Cổ, hoàn thành sơ bộ bố trí của hắn.Từ nay về sau Hoàng Thát Cát có thể thoải mái cướp bóc Trung Nguyên, còn Đại Minh không có sức chống trả.Y còn biết thiên tai Đại Minh ngày một khắc nghiệt hơn “Bắc hạn nam lũ, châu chấu khắp nơi, chết đói đầy đồng, lột vỏ cây mà ăn, giết con làm thịt, nam bắc mấy nghìn dặm, bắc tới tái ngoại, nam tới Hoàng Hà, mười nhà không lấy một nhà thoát”.Y càng biết đám người Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung, “Tào Tháo” La Nhữ Tài sẽ thực sự bước lên võ đài Đại Minh, cho tới khi làm cả Đại Minh long trời lở đất.Còn Vân Chiêu vẻn vẹn chỉ có thể nhìn mà thôi, tuy lún vào trong đó, nhưng y không có sức xoay trời, biết rõ tai nạn sắp xảy ra hưng không nói một câu.Giống như người ở không gian khác, cách kết giới gào khản cổ “nguy hiểm”, nhưng không ai nghe thấy được, trơ mắt nhìn người ta đi tới vực thẳm, bi ai đó chẳng san sẻ được với ai.Quay trở về trang, Vân Chiêu rốt cuộc gặp được cự thương Hoàng Vĩnh Phát của Trương Gia Khẩu tới thương lượng dùng muối đổi lấy lương thực.Cứ tưởng rằng hắn là một thương nhân béo trắng mặt nọng mắt hí, đợi Vân Mãnh gặp người này, Vân Chiêu đóng vai sai vặt đứng bên xem nhận ra, người thành công luôn có mặt bất phàm.Người này cao hơn tám thước, đi đứng nói chuyện đều có khuôn phép, cho dù là ngồi trên ghế đàm tiếu với Vân Mãnh vẫn giữ lưng thẳng tắp.

Da sạm đen, mắt lớn mày rậm, múi thẳng miệng to, giọng như chuông đồng, khiến người ta phải giơ ngón cái, hảo hán đích thực.“ Hắn là một tên mã tặc.”Vân Chiêu vừa ra ngoài liền gặp được Xuất Lưu dưỡng thương khỏe lại, chỉ nhìn một cái Hoàng Vĩnh Phát đang ngồi trong đại sảnh là đánh giá ngay.Xuất Lưu bị thương tay trái, giờ vẫn hành động bất tiện, nhưng không gây cản trở ông ta cưỡi ngựa, ông ta nói thế là đu rồi.“ Sao ông biết?”“ Thiếu gia nhìn tư thế ngồi của hắn không cưỡi ngựa không, thấy lưng hắn rất thẳng không, lại nhìn chỗ để chân của hắn hướng vào trong không?”Vân Chiêu nghe tới đâu gật đầu tới đó:” Nhưng mà hắn có thể xuất thân kỵ binh cơ mà.”“ Cái chỗ Trương Gia Khẩu đó, kỵ binh cũng chính là mã tặc, binh tặc bất phân, cho nên nói hắn là mã tặc không sai chút nào.”Vân Chiêu trước kia chỉ biết Hoàng Vĩnh Phát là đại thương nhân của Trương Gia Khẩu, có muôn vàn mối liên hệ với Kiến nô, không ngờ hắn còn là một mã tặc, chuyện này thật thú vị.Còn về phần Xuất Lưu có nghi oan cho người ta không, Vân Chiêu thấy không quan trọng, dù sao thì muốn bẫy tên này một vố, nếu như không có cớ, hai người nhiệt tình làm ăn như thế cũng có chút áy náy.Hoàng Vĩnh Phát là người rất biết làm ăn, thấy thu lạnh sắp tới, tặng Vân Nương chiếc áo choàng lông hồ ly trắng muốn, làm Vân Nương yêu thích vô cùng, Tiền Đa Đa dùng miệng thổi nhè nhẹ, lôn trên đó xoay như xoáy nước.“ Tỷ, sau này đệ mua cho tỷ.”“ Nói linh tinh, không muốn sống nữa à? Một bộ áo thế này ở Dương Châu không có 500 lượng bạc thì không mua nổi đâu.”Tiền Đa Đa quyến luyến đặt áo choàng xuống, khát vọng trong mắt không cách nào che giấu được:.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.