Thế mà anh cũng nói được…… Diệp Nhiên cạn lời nghĩ thầm, dù em có nặng một tạ cũng chưa chắc đè được anh đâu.
Đầu ngón tay cậu cọ xát gò má hơi nóng của Lục Nam Châu, chậm rãi nói: “Đẩy không nổi à?”
Lục Nam Châu bị hỏi hơi chột dạ, còn chưa lên tiếng đã nghe Diệp Nhiên nói tiếp: “Vậy em làm gì anh cũng được đúng không?”
Trong lòng Lục Nam Châu giật mình, “Cậu…… cậu muốn làm gì?”
Diệp Nhiên: “Hôn thêm cái nữa.”
Lục Nam Châu: “……”
Chỉ hôn thêm một cái thôi à?!
Ủa nhầm, không phải, mình đang nghĩ gì thế?
“Lục Nam Châu,” anh nghe thấy Diệp Nhiên nói khẽ, “Há miệng ra.”
Lục Nam Châu vô thức hé miệng, “Không phải, tôi……”
Diệp Nhiên lại ôm cổ anh hôn lên.
Hồi lâu sau, Diệp Nhiên hôn ngạt thở dựa vào vai Lục Nam Châu khẽ thở dốc.
Nửa người cậu nằm đè trên thân Lục Nam Châu, đang thở hổn hển thì đột nhiên cọ trúng vật cứng gì đó.
Hơi thở Lục Nam Châu nặng nề, trầm giọng nói: “Đừng nghịch.”
Lúc này Diệp Nhiên mới kịp phản ứng, sững sờ nói: “Anh……”
Lục Nam Châu rũ mắt không nói gì.
Diệp Nhiên nhớ lại mấy lần trước Lục Nam Châu đều đẩy mình ra ngoài rồi đóng cửa lại, đoán chừng lần này cũng sẽ đuổi mình xuống xe, thế là cậu nói: “Vậy em xuống trước nhé?”
Cậu cựa quậy nhưng cánh tay Lục Nam Châu đang ôm lưng cậu vẫn không buông ra.
“Lục Nam Châu?”
Lục Nam Châu không nói gì.
Diệp Nhiên mờ mịt nhìn anh, muốn kéo cánh tay trên lưng ra nhưng bị anh túm lại.
Diệp Nhiên chẳng hiểu ra sao, “Lục Nam Châu?”
Lục Nam Châu đột nhiên nắm tay cậu sờ soạng phía dưới.
Diệp Nhiên: “……”
Diệp Nhiên lập tức đỏ bừng mặt, “Anh! Anh……”
Cậu xấu hổ nói năng lộn xộn, vùi mặt vào ngực Lục Nam Châu, nghe thấy anh nhịn không được cười một tiếng.
Diệp Nhiên: “Anh, anh cười cái gì?”
“Giờ biết đỏ mặt rồi à?” Giọng Lục Nam Châu hơi khàn, mang theo ý cười không che giấu được, “Mới nãy ai nói muốn làm gì tôi cũng được hả?”
Diệp Nhiên nhỏ giọng cãi lại: “Không…… Không phải chỉ hôn thôi sao?”
Lục Nam Châu lẩm bẩm gì đó mà Diệp Nhiên nghe không rõ, “Gì cơ?”
Lục Nam Châu không trả lời, chỉ có hơi thở càng lúc càng nặng nề phả vào tai cậu.
Diệp Nhiên nép trong ngực anh, gò má nóng ran……
Khi họ xuống xe thì trời đã tối.
Lục Nam Châu bền lòng vững dạ muốn hái rau nhưng bị Diệp Nhiên đi sau lưng kéo áo.
Lục Nam Châu quay đầu lại, “Sao thế?”
Diệp Nhiên: “Hôm nay đừng ăn rau được không?”
Lục Nam Châu: “Không được.”
Diệp Nhiên nhìn anh, đột nhiên nói: “Tay em mỏi quá à.”
Lục Nam Châu: “……”
“Vậy cũng không được……”
“Vô lương tâm,” Diệp Nhiên lầm bầm, “Mới xuống xe đã ép em ăn rau rồi.”
Thái dương Lục Nam Châu giật một cái, bực bội nói: “Không ăn thì thôi, hôm nay hầm chân giò.”
Diệp Nhiên: “Chân giò?”
“Chẳng phải mỏi tay sao?” Lục Nam Châu kéo người vào nhà, “Bồi bổ cho em một chút.”
Diệp Nhiên: “……”
Thế là tối hôm đó, Diệp Nhiên ăn chân giò no căng đi tới đi lui trong nhà.
Lục Nam Châu dọn bếp xong đi ra thấy cậu xoa bụng đi loanh quanh thì buột miệng hỏi: “Sao không ra ngoài?”
Diệp Nhiên nhìn ra cửa, trời đã tối đen như mực, “Tối lắm.”
Chứng sợ tối này vẫn chẳng thay đổi gì cả…… Lục Nam Châu cầm chìa khoá cửa quay đầu nói: “Đi thôi.”
Diệp Nhiên: “Đi đâu?”
Lục Nam Châu: “Đi dạo.”
Dù đã là mùa thu nhưng vẫn còn tiếng côn trùng thưa thớt quanh quẩn trên đường núi.
Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống bóng người mông lung.
Diệp Nhiên đuổi kịp Lục Nam Châu, nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của anh.
“Tối quá,” cậu nói khẽ, “Em sợ bị lạc lắm.”
Lục Nam Châu không nói gì mà để mặc cậu nắm, bước trên ánh trăng lờ mờ đi tới phía trước.
“Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên buồn buồn hỏi, “Có phải em nhiều tật xấu lắm không?”
Lục Nam Châu không hiểu, “Hả?”
“Không ăn rau, còn sợ tối nữa……” Diệp Nhiên dừng chân lại, cắn môi nói, “Em…… Em sẽ thử không sợ tối.”
Cậu buông tay Lục Nam Châu rồi do dự nói: “Anh đi trước đi, em có thể…… về một mình.”
Lục Nam Châu nhìn cậu, “Về một mình?”
Diệp Nhiên gật đầu.
Lục Nam Châu: “Đường này nhiều chó lắm đấy.”
Diệp Nhiên: “……”
Diệp Nhiên: “Dữ không?”
Lục Nam Châu: “Chó dữ nhất thôn đều ở đây cả.”
Diệp Nhiên: “……”
Lục Nam Châu bật cười.
Diệp Nhiên buồn bực nói: “Anh gạt em.”
“Sợ tối thì sợ tối, có gì mất mặt đâu.” Lục Nam Châu kéo cậu đi tiếp, im lặng một lát rồi lại nói, “Nhưng rau vẫn phải ăn.”
Cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay truyền sang, Diệp Nhiên chợt nhớ ra hình như hôm nay Lục Nam Châu…… cười hai lần rồi.
“Lục Nam Châu,” Diệp Nhiên hỏi, “Hôm nay anh vui lắm đúng không?”
Lục Nam Châu giật mình, “Tôi……”
Đúng lúc họ đi ngang một ruộng khoai lang, Lục Nam Châu bất cẩn vấp chân kéo theo Diệp Nhiên ngã xuống ruộng.
“Shhhh,” Lục Nam Châu che chở người trong ngực, “Không sao chứ?”
Diệp Nhiên lắc đầu, “Không sao.”
“Ấy chết,” sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói hùng hổ của một ông lão, “Mấy đứa muốn hôn không thể về ruộng mình mà hôn hay sao? Lỡ đè dập mầm khoai của ông thì làm sao bây giờ?!”
Lục Nam Châu, Diệp Nhiên: “……”