Mối Tình Đầu Đòi Bao Nuôi

Chương 41: Ông ấy nói anh nghĩ hay lắm



Khi Diệp Nhiên tỉnh lại lần nữa thì trong nhà im ắng, rèm cửa dày ngăn cách ánh nắng bên ngoài.

Cậu nằm một hồi đầu óc mới dần tỉnh táo lại, nhớ ra sáng nay Lục Nam Châu nói muốn đến trại gà, giữa trưa mới về.

Cậu ngơ ngác nằm một lát rồi mò lấy điện thoại đầu giường, mở ra xem đã hơn mười hai giờ trưa.

Trễ thế này mà Lục Nam Châu vẫn chưa về sao?

Cậu đứng dậy xuống giường ra khỏi phòng, phòng khách trống rỗng.

“Lục Nam Châu?”

Cậu gọi một tiếng nhưng không ai đáp lại.

Diệp Nhiên mở điện thoại ra bấm số Lục Nam Châu.

Chuông reo hồi lâu Lục Nam Châu mới nghe máy, “A lô……”

Diệp Nhiên dụi mắt hỏi: “Anh chưa xong việc nữa à?”

Lục Nam Châu im lặng giây lát mới nói: “Xong rồi, đang trên đường về.”

Trong giọng anh chẳng có cảm xúc gì, chỉ là một câu trần thuật cực kỳ đơn giản. Nhưng Diệp Nhiên chợt phát hiện hình như anh không vui lắm, “Sao thế?”

“Không có gì, “Lục Nam Châu vẫn thản nhiên nói, “Anh đang lái xe, cúp trước đây.”

Diệp Nhiên đành phải gật đầu nói khẽ: “Vậy em chờ anh về.”

Lục Nam Châu “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại.

Sao lại không vui chứ? Diệp Nhiên chẳng hiểu ra sao, sáng nay còn vui lắm mà?

Khi Lục Nam Châu về nhà thì Diệp Nhiên đang cầm cọng rau đùa với hai con cá trong bếp, cũng chẳng biết là đói bụng hay buồn bực nữa.

Cá này do Lục Nam Châu mua trước khi đến trại gà sáng nay, nuôi trong chậu nước, bị Diệp Nhiên chọc cho phun bọt liên tục.

“Anh về rồi……” Diệp Nhiên nghe thấy tiếng động thì hai mắt sáng lên, nhưng mới nói được nửa câu đã thấy Lục Nam Châu lạnh mặt đi vào bếp, không nói một lời rửa nồi nấu cơm.

Diệp Nhiên nhìn anh hỏi: “Trưa nay ăn cá à?”

Lục Nam Châu: “Không ăn.”

Diệp Nhiên nhìn thoáng qua lũ cá trong nước, “Vậy để tối ăn à?”

Lục Nam Châu: “Không ăn.”

Diệp Nhiên: “Vậy chừng nào ăn?”

Lục Nam Châu: “Không ăn, lát nữa đem vứt.”

Diệp Nhiên: “……” Anh không sao đấy chứ?

Diệp Nhiên tiếp tục đùa với cá trong chậu rồi lẩm bẩm: “Nhưng em muốn ăn.”

Lục Nam Châu im lặng một hồi, đột nhiên hỏi: “Lúc trước em nói cha em trốn nợ chạy ra nước ngoài ăn xin đúng không?”

Diệp Nhiên: “…… Vâng.”

Lục Nam Châu: “Vậy ăn xin thế nào rồi? Trả hết nợ chưa?”

Diệp Nhiên: “…… Đâu có nhanh vậy.”

“Chưa à?” Lục Nam Châu lại nói, “Nhưng anh thấy ông ấy nhiều tiền lắm mà.”

Diệp Nhiên sững sờ, “Gì cơ?”

Lục Nam Châu: “Phất tay một cái quăng ra ba triệu mà không đủ trả nợ sao?”

Diệp Nhiên càng mờ mịt hơn, “Ba triệu gì?”

Lục Nam Châu nhìn Diệp Nhiên, “Em không biết ông ấy về nước rồi à?”

Diệp Nhiên: “Về, về nước?”

“Đúng vậy,” Lục Nam Châu nhìn cậu nói, “Sáng nay ông ấy đến trại gà nói cho anh ba triệu, bảo anh sau này đừng bám theo em nữa.”

Diệp Nhiên: “……”

“Giờ ăn xin dễ kiếm tiền vậy sao?” Lục Nam Châu lạnh lùng nói, “Ông ấy ăn xin ở đâu thế? Anh cũng muốn thử, dễ giàu hơn nuôi gà nhiều.”

Diệp Nhiên rũ mắt, đầu ngón tay gãi gãi lòng bàn tay, chậm rãi nói: “Xin lỗi.”

“Không phải em cố ý gạt anh đâu, chỉ là…… em sợ anh đuổi em đi thôi.”

Lục Nam Châu càng tức hơn, “Gạt anh thì không sợ bị đuổi à?!”

Diệp Nhiên cúi đầu rầu rĩ nói: “Vậy anh muốn đuổi em đi sao?”

“Anh……” Lục Nam Châu nghẹn lời, “Cho nên nhà em không hề phá sản đúng không?!”

Diệp Nhiên chột dạ gật đầu.

Lục Nam Châu: “Vậy em chạy tới đây làm gì?!”

Diệp Nhiên: “Tới tìm anh mà.”

Lục Nam Châu: “……”

Diệp Nhiên đưa tay kéo áo anh, lí nhí nói: “Em tới tìm anh đó.”

Lục Nam Châu không nói gì mà quay sang tiếp tục nấu cơm.

Diệp Nhiên im lặng một lát rồi lại hỏi: “Vậy anh…… nhận lời cha em chưa?”

Lục Nam Châu im lặng xào rau.

Diệp Nhiên lại kéo áo anh, “Lục Nam Châu……”

Lục Nam Châu xào rau hồi lâu mới trả lời: “Chưa.”

Đáy mắt Diệp Nhiên tràn ra ý cười: “Sao vậy?”

Lục Nam Châu: “Ít quá.”

Nụ cười của Diệp Nhiên lập tức cứng đờ, “Ít quá?”

“Chẳng phải trên TV đều nói ba chục triệu à?” Lục Nam Châu hỏi, “Sao đến lượt anh chỉ có ba triệu thôi? Anh rẻ rúng vậy sao?”

Diệp Nhiên: “……”

Lục Nam Châu liếc cậu một cái, “Sao, anh không đáng nhiều tiền vậy à?”

Diệp Nhiên vội vàng gật đầu, “Đáng chứ.”

Lục Nam Châu lại quay đầu xào rau.

Diệp Nhiên: “Vậy anh đòi cha em ba chục triệu à?”

Lục Nam Châu: “Không phải.”

Diệp Nhiên: “Thế bao nhiêu?”

Lục Nam Châu: “Ba tỷ.” (~10.275 tỷ)

Diệp Nhiên: “……”

Diệp Nhiên: “Rồi cha em nói sao?”

Lục Nam Châu: “Ông ấy nói anh nghĩ hay lắm!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.