Phương Tri Ngộ cười càng tươi hơn, “Không đắt đâu, một ngày tám trăm thôi.” (~2,6 triệu)
Lâm Nhược giật mình, “Tám trăm mà còn không đắt á?!”
Phương Tri Ngộ: “…… Người quen có thể bớt chút đỉnh.”
Lâm Nhược ấp úng: “Vậy như tôi quen anh thì giảm được bao nhiêu?”
Chị quản lý ngờ vực hỏi: “Tiểu Lâm, em muốn thuê Phương tiên sinh à?”
“Em……” Lâm Nhược lúng túng nói, “Đâu, đâu có, em chỉ hỏi vậy thôi.”
Phương Tri Ngộ liếc hắn một cái rồi thả tay áo xuống cáo từ: “Vậy tôi về trước đây.”
Chị quản lý gật đầu: “Đi thong thả nhé.”
Phương Tri Ngộ vuốt mèo con đang nhàn nhã liếm lông trong lồng rồi mới quay người đi.
Lâm Nhược do dự giây lát rồi nói với quản lý: “Em, em đi gọi điện chút xíu.” Sau đó hấp tấp đi ra ngoài.
Hắn chạy ra đường, thấy Phương Tri Ngộ vẫn chưa đi xa nên vội vàng đuổi theo.
“Đợi đã.”
Phương Tri Ngộ dừng lại, quay đầu hỏi, “Gì thế?”
Lâm Nhược tới gần anh, nhìn chằm chằm mũi chân mình nói: “Anh…… Anh vẫn chưa trả lời tôi mà.”
Phương Tri Ngộ giả ngu: “Trả lời gì cơ?”
Lâm Nhược ngượng ngùng nói, “Chúng, chúng ta quen nhau thế này có thể giảm giá bao nhiêu?”
Phương Tri Ngộ nhìn hắn, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng hiện lên ý cười. Anh tiến tới nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu cảm thấy chúng ta quen nhau đến mức nào?”
Lâm Nhược sững sờ, lắp bắp nói: “Cũng…… Cũng xem như bạn rồi nhỉ?”
“Bạn?” Phương Tri Ngộ lặp lại lời hắn, “Vậy lấy giá hữu nghị năm trăm nhé?”
Vẫn còn đắt lắm, Lâm Nhược xót đứt ruột, một tháng lương của mình có năm ngàn chứ nhiêu!
“Rẻ hơn chút nữa được không?” Lâm Nhược cò kè mặc cả, “Ba trăm nhé? Sau này tôi sẽ quay thật nhiều video của Mao Mao cho anh xem được không?”
Phương Tri Ngộ suy tính một lát rồi nói: “Được thôi, dạo này cũng vất vả cho cậu rồi.”
“Vậy là giao hẹn rồi nha,” Lâm Nhược mừng rỡ nói, “Hai ngày nữa anh về quê với tôi nhé.”
“Ừ,” Phương Tri Ngộ gật đầu rồi lại hỏi, “Tối nay cậu có rảnh không?”
“Tối nay?” Lâm Nhược thắc mắc, “Sao thế?”
Phương Tri Ngộ: “Cậu thuê tôi thì chúng ta phải tìm hiểu nhau chứ.”
Lâm Nhược càng mờ mịt hơn, “Tìm hiểu gì cơ?”
“Ví dụ như cậu thích ăn gì hay ghét món gì……” Phương Tri Ngộ giải thích, “Nếu không đến lúc bố mẹ cậu hỏi chẳng phải sẽ lộ tẩy hết sao?”
“Họ chẳng thèm hỏi mấy cái này đâu,” Lâm Nhược rũ mắt lẩm bẩm, “Họ còn không biết tôi thích gì nữa kìa……”
Phương Tri Ngộ sững sờ, “Nhược……”
“Nhưng anh nói đúng lắm,” Lâm Nhược ngẩng mặt lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Phải lên kế hoạch trước chứ đừng để bị lộ.”
Hắn nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy hết giờ làm tôi sẽ đến tìm anh, gặp nhau ở đâu đây?”
Phương Tri Ngộ đưa tay xoa đầu hắn, “Lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu.”
Lâm Nhược bị anh xoa thì ngẩn ngơ, “À, được thôi.”
“Tối nay gặp lại.” Lúc này Phương Tri Ngộ mới thả tay xuống rồi quay lưng đi.
Lâm Nhược gãi đầu lẩm bẩm: “Sao tự dưng lại xoa đầu mình chứ……”
Gần hết giờ làm, Phương Tri Ngộ nhắn địa chỉ tới — Là một quán lẩu mới mở cách đó không xa.
Anh nói nhân tiện đi ăn một bữa luôn.
Lâm Nhược cũng đang đói nên đồng ý ngay.
Lâu lắm rồi không ăn lẩu, hắn vui vẻ nghĩ, chẳng biết quán này có ngon không nhỉ?
Hắn chợt nhớ lại lần trước nói chuyện mèo, hình như mình có nói với Phương Tri Ngộ về quán này thì phải?
Lâm Nhược bừng tỉnh đại ngộ — Thì ra anh cũng thích ăn lẩu à!
Tối hôm đó, Lâm Nhược ăn hết sức ngon lành, thấy Phương Tri Ngộ cầm sổ nghiêm túc ghi chép sở thích và một vài thông tin về mình thì không khỏi trầm trồ anh thật chuyên nghiệp!
Thảo nào lấy giá tám trăm, ba trăm chắc sẽ lỗ chết.
“Ừm……” Lâm Nhược tò mò hỏi, “Anh làm nghề này một tháng kiếm được bao nhiêu vậy?”
Phương Tri Ngộ cười, “Sao, cậu muốn đổi nghề à?”
“Không phải,” Lâm Nhược lẩm bẩm, “Tôi chỉ hỏi cho biết thôi.”
Phương Tri Ngộ gắp mấy miếng thịt cho hắn rồi nói: “Tính tôi không giữ được tiền, kiếm đồng nào xài đồng nấy nên chưa bao giờ tính một tháng kiếm được bao nhiêu cả.”
Ăn xổi ở thì à? Lâm Nhược cắn thịt, thuận miệng nói: “Vậy sau này để vợ anh giữ tiền đi.” Mất công anh lại tiêu hết sạch nữa.
Phương Tri Ngộ gật đầu cười, “Ừ, sau này sẽ để vợ giữ hết.”
Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà Lâm Nhược chợt thấy ớn lạnh.
Hắn mờ mịt nghĩ chẳng lẽ trong quán bật máy lạnh lớn quá à?
Hai ngày sau, Lâm Nhược xin nghỉ rồi dẫn Phương Tri Ngộ về quê.
Cha hắn nghe hắn nói sẽ dẫn người về còn tưởng hắn đã tìm được phú bà nào đó, mộ tổ bốc lên khói xanh, mừng đến nỗi mới sáng sớm đã ngồi xổm ở cửa đợi sẵn.
Sau đó ông thấy con mình dẫn về một người đàn ông.
“Cha,” Lâm Nhược cười hết sức vô tội, “Bạn trai con nè, đẹp không ạ?”
Vẻ mặt cha Lâm dại ra.
Phương Tri Ngộ đột nhiên ôm chầm Lâm Nhược rồi cúi đầu hôn lên môi hắn một cái, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Chào chú, cháu tên là Phương Tri Ngộ.”
Lâm Nhược đứng sững tại chỗ như hóa đá.
Đâu, đâu có nói phải hôn chứ! Nụ hôn đầu tiên của ông aaaaaa!