Lâm Nhược hoàn toàn không ngờ người này lại dễ dãi với đàn ông như vậy, dù có là trai thẳng cũng đâu thể làm thế chứ?!
Có ai đứng đắn mà ôm hôn đàn ông không?!
Lâm Nhược không muốn đỡ nữa mà lập tức buông tay.
Phương Tri Ngộ bỗng nhiên mất đi lực đỡ, thân hình lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Lâm Nhược giật mình, lại vội vàng đỡ anh.
“Cẩn thận một chút,” Hắn đỡ người đứng vững lại rồi buồn buồn nói, “Cha tôi đã biết tôi thuê anh thì khỏi cần đóng kịch nữa, anh về trước đi.”
Phương Tri Ngộ nhìn cái chân bó bột của mình, “Tôi bị vậy mà phải về một mình à?”
Lâm Nhược chột dạ nhìn thoáng qua cặp nạng của anh, lí nhí nói: “Anh đón xe về cũng được……”
Phương Tri Ngộ đưa tay đẩy kính, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Chắc tôi phải nghỉ làm lâu lắm.”
Lâm Nhược không hiểu anh nói chuyện này làm gì: “Vậy…… Vậy anh cứ nghỉ cho khỏe đi.”
Phương Tri Ngộ: “Không thể làm việc thì sẽ không kiếm được tiền.”
Lâm Nhược ngơ ngác gật đầu.
Phương Tri Ngộ: “Một ngày tám trăm, một tháng làm hai mươi ngày, tổng cộng mười sáu ngàn. Gân cốt trọng thương một trăm ngày mới lành, coi như ba tháng đi, vậy là bốn mươi tám ngàn.”
Anh lấy điện thoại ra hỏi Lâm Nhược: “Tiền mặt hay chuyển khoản?”
Lâm Nhược vẫn mờ mịt: “Hả?”
Phương Tri Ngộ cười hiền: “Cậu bồi thường ba tháng thu nhập cho tôi đi.”
Lâm Nhược choáng váng: “Tại sao chứ?! Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?!”
Phương Tri Ngộ chỉ vào chân mình: “Tai nạn lao động.”
“Tôi cũng đâu phải ông chủ của anh,” Lâm Nhược vội vàng trốn đi, “Tôi không có tiền đâu, tạm biệt.”
Hắn co cẳng chạy, loáng thoáng nghe thấy Phương Tri Ngộ đuổi theo sau lưng, nhưng chưa đi được mấy bước đã hét to một tiếng rồi ngã sấp xuống.
“Ui!”
Lâm Nhược cắn rứt lương tâm lại quay trở về, “…… Anh không sao chứ?”
Phương Tri Ngộ ôm cái chân còn lại không bó bột: “Hình như trẹo chân rồi.”
Lâm Nhược càng đau đầu hơn: “Tôi không có tiền thật mà!” Lần này phải đền cả hai chân luôn sao?!
“Phụt!” Phương Tri Ngộ nhịn không được phì cười, “Lúc nãy chọc cậu thôi, không bắt cậu bồi thường thật đâu mà lo.”
Lâm Nhược ngờ vực hỏi: “Thật không?”
“Chẳng phải cậu nói chúng ta là bạn sao?” Phương Tri Ngộ nói, “Bạn bè cần gì so đo nhiều như vậy.”
Lâm Nhược không khỏi thở phào một hơi.
“Nhưng……” Phương Tri Ngộ nhìn hắn, chân thành nói, “Đã là bạn bè thì cậu có thể giúp tôi trong lúc bị thương không?”
Lâm Nhược sững sờ: “Giúp thế nào?”
“Trong nhà chỉ có mình tôi,” Phương Tri Ngộ nói, “Tôi đi đứng bất tiện, cậu có thể tới tưới hoa hay làm gì đó giùm tôi không?”
Lâm Nhược do dự nói: “Nhưng tôi phải đi làm……”
Phương Tri Ngộ: “Sau giờ làm tới là được rồi.”
Lâm Nhược nhìn cái chân bị thương của anh, ngẫm lại vì mình nên anh mới ngã ra nông nỗi này, cũng đâu thể mặc kệ người ta đúng không?
Huống hồ người ta cũng không bắt mình bồi thường tiền mà chỉ tưới hoa thôi.
Hắn gật đầu, “Ừ.”
“Vậy cậu về chung với tôi nhé?” Phương Tri Ngộ khó xử nhìn hai chân mình, “Đi không nổi.”
Cuối cùng Lâm Nhược tìm xe lăn đẩy Phương Tri Ngộ tới nhà ga.
Hắn sợ về nhà lại cãi cọ ầm ĩ với cha mình, thà đi luôn cho rồi.
Chẳng hiểu sao về sau trong thôn đồn đại Phương Tri Ngộ đuổi theo Lâm Nhược đòi tiền thuốc men làm gãy nốt cái chân còn lại, đành phải ngồi xe lăn về.
Nghe hết sức thảm thương.
Trước đó Lâm Nhược chỉ nghe nói nhà Phương Tri Ngộ cách cửa hàng thú cưng hắn đang làm việc không xa, lần này tới mới biết thì ra là chung cư mà mình hay dắt chó mèo đi ngang qua.
Đúng vậy, hắn không chỉ dắt chó mà ngay cả mèo cũng thường xuyên dắt ra ngoài đi dạo.
Sao chỉ dắt mỗi chó được chứ? Hắn nghĩ như vậy thật quá bất công, lỡ mèo dỗi thì sao?
Thế là người trong khu phố thường xuyên thấy hắn dắt chó, còn mèo vùng vằng không chịu đi nên hắn dứt khoát bế lên.
Lâm Nhược đẩy Phương Tri Ngộ bị gãy chân lên lầu, vừa mở cửa ra thì thấy trên ban công có một đám hoa dưới nắng.
“Anh trồng nhiều hoa vậy à?” Lâm Nhược tò mò ngắm nghía nơi ở của Phương Tri Ngộ, phong cách trang nhã đơn giản nhưng hình như không rẻ chút nào.
“Thích không?” Phương Tri Ngộ chợt hỏi.
Lâm Nhược vô thức gật đầu: “Thích……”
Phương Tri Ngộ: “Vậy là tốt rồi.”
Lúc này Lâm Nhược mới sực tỉnh, “Hả? Gì cơ?” Tốt cái gì? Nhà anh sao tôi phải thích chứ?
Phương Tri Ngộ cười nói: “Tôi sợ cậu chê không chịu tới nữa.”
Lâm Nhược: “……” Tôi mà kén chọn vậy sao?
Chê cái gì? Lâm Nhược thầm nghĩ mình còn chưa bao giờ được ở nhà đẹp vậy đâu.
Hắn tưới nước cho hoa trên ban công rồi quét dọn phòng khách, thấy không còn việc gì mới nói: “Vậy tôi về trước đây, nếu anh cần gì……”
“Hôm nay tôi chạy toát mồ hôi,” Phương Tri Ngộ ngồi trên xe lăn nhìn hắn, “Tôi muốn tắm.”
Lâm Nhược: “Ờ.” Vậy anh tắm đi.
Khoan đã, hắn bỗng nhiên hiểu ra, ngập ngừng hỏi: “Vậy anh…… tự tắm được không?”
Phương Tri Ngộ yên lặng nhìn chân mình rồi lại nhìn hắn.
Lâm Nhược hỏi lại: “Tôi tắm cho anh à?”
Trên mặt Phương Tri Ngộ hiện ra một nụ cười: “Cảm ơn nhé.”
“Không phải chứ,” Lâm Nhược sụp đổ nói, “Tôi không biết đâu, tôi chưa bao giờ tắm cho ai cả, mèo chó cũng chưa tắm lần nào……”
Mèo chó? Trong đầu hắn bỗng nhiên lóe sáng: “Tôi gọi Tiểu Lý tới tắm cho anh nhé, thú cưng trong tiệm đều do cậu ấy tắm cả đấy, sạch lắm!”
Phương Tri Ngộ: “……”