Khương Vũ nhìn thấy ba chữ ‘Bộ Đàn Yên’, liền kinh ngạc.
Không phải là nữ vương ba lê Bộ Đàn Yên mà cô yêu thích bấy lâu chứ!
Chẳng lẽ những lời đồn đãi về thần tượng của cô đều là thật ư?
Thần tượng của cô thật sự có bạn trai sao?
OMG.
Bàn tay gõ chữ của Khương Vũ khẽ run lên, cô xác nhận với Tạ Uyên: “Bộ Đàn Yên mà ông nói, không phải là nữ vương ba lê Bộ Đàn Yên nổi tiếng của nhiều năm trước chứ?”
Thái độ Tạ Uyên lạnh nhạt: “Người trùng sinh của công ty các người, thích nghe ngóng chuyện riêng tư của khách hàng ư?”
“…”
Được rồi, tính tình của vị khách này hình như không được tốt lắm.
Tạ Uyên: “Cứ nghe theo lời tôi nói, tiền thù lao sẽ không thiếu một đồng nào cả, không cần hỏi nhiều.”
Khương Vũ đồng ý.
Về phần cái chết của Bộ Đàn Yên, có rất nhiều phỏng đoán, nếu như cô thật sự có con, còn có chồng hoặc bạn trai, vậy… chuyện này thật sự được xem là một chuyện lớn chấn động giới khiêu vũ rồi!
Khương Vũ biết được nặng nhẹ, chuyện không nên nói tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung, chỉ có thể ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ, nhận lấy tiền thù lao.
Đêm đến, cô nằm trên giường, trở người không ngủ được.
Dường như nhớ ra điều gì đó, cô lập tức ngồi dậy, xuống giường mở cửa sổ.
Đối diện cửa sổ là tòa nhà cao nhất Bắc Thành cũng là kiến trúc của trung tâm tài chính, tòa nhà cao chọc trời được xây dựng bên sông.
Chẳng trách cô lại thấy cái tên Tạ Uyên này quen thuộc đến vậy.
Chủ nhân của tòa cao ốc này, cũng là người đứng đầu của công ty khoa học kĩ thuật Duyệt Phương, người giàu đứng nhất nhì trong Bắc Thành, không phải tên là Tạ Uyên hay sao!
*
Sáng hôm sau, Khương Vũ đi đến tòa cao ống của trung tâm tài chính kia – Công ty khoa học kĩ thuật Duyệt Phương.
Mà nhân vật tầm cỡ như Tạ Uyên cũng tuyệt đối không dễ dàng để người khác có thể gặp được.
Vì không có lịch hẹn trước nên Khương Vũ nhiều lần bị lễ tân từ chối.
“Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng phải gặp Tạ tổng, xin chị giúp tôi chuyển lời, được không? Chuyện này vô cùng quan trọng.”
“Không được, chuyện này không đúng quy định.”
Tiếp tân nhìn thấy vẻ mặt khẩn thiết của Khương Vũ, dường như thật sự có chuyện đặc biệt quan trọng, liền nói: “Cô có thể để lại thông tin, tôi sẽ giúp cô chuyển đến cho Tạ tổng.”
Nói xong, cô ta đưa giấy bút cho cô.
Nhưng Khương Vũ sao có thể đem chuyện này viết lên giấy được chứ, huống hồ chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của thần tượng Bộ Đàn Yên của cô.
Khương Vũ không viết gì cả, liền xoay người rời đi.
Nhiệm vụ ủy thác của Tạ Uyên, trông như rất dễ, chỉ là chuyển lời mà thôi.
Nhưng sau khi đụng tường vài lần, Khương Vũ mới biết được tiền thù lao 150 000 tệ không hề dễ kiếm chút nào.
Đầu tiên, việc gặp được Tạ Uyên đã là chuyện khó hơn lên trời rồi, huống hồ phải khiến cho ông ta tin chuyện mình có con gái.
Khương Vũ không thể cả ngày đứng ở dưới lầu công ty Duyệt Phương được, bởi vì cô còn phải đi học và tập múa.
Hai ngày sau có buổi học ngoại khóa, Khương Vũ nghe bạn cùng bàn Trần Vi nói, tuần sau trường học sẽ mời tổng giám đốc của công ty khoa học kĩ thuật Duyệt Phương đến để tham quan viện khoa học kỹ thuật mới xây xong trong trường.
Khương Vũ vừa làm bài tập, vừa không để ý hỏi: “Không phải là Tạ Uyên chứ?”
“Chính là Tạ Uyên đấy!”
Cô dừng bút, nhìn Trần Vi: “Thật là ông ấy ư?!”
“Ừ, trường mời ông ấy qua đây, hy vọng ông ấy có thể đầu tư cho viện khoa học kỹ thuật, hỗ trợ thiết bị điện tử cho trường.”
…
Quả nhiên, lúc vào học, giáo viên chủ nhiệm liền nói chuyện này với toàn thể học sinh trong lớp…
“Chúng ta cần chọn ra một bạn học, có thể đưa Tạ Uyên của công ty khoa học kĩ thuật Duyệt Phương đi tham quan viện kỹ thuật, trong suốt quá trình cần giải thích các khu vực triển khai cùng khái niệm kĩ thuật trong viện kĩ thuật, có bạn học nào tự nguyện ứng cử không?”
Học sinh trong lớp đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều do dự, không dám đưa tay ứng cử.
“Nghe nói tổng giám đốc Tạ Uyên của công ty Duyệt Phương vô cùng nghiêm khắc, hỉ nộ vô thường.”
“Nghe nói lúc còn trẻ ông ta còn từng ngồi tù, đáng sợ lắm.”
“Hình như nếu nói lỡ lời đắc tội ông ta sẽ làm lỡ đi dự án của nhà trường, tớ không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”
…
Không có học sinh nào giơ tay ngoại trừ Đào An Hinh ngồi đằng trước.
Cô ta đưa tay rất cao, tỏ ý mình đồng ý chấp nhận nhiệm vụ lần này.
Các bạo học dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Đào An Hinh.
Đào An Hinh trước giờ đều thích tham gia các hoạt động xuất đầu lộ diện như thế này, e rằng chỉ có cô ta mới có năng lực đảm nhiệm tốt chuyện này thôi.
“Vậy được, nhiệm vụ lần này giao cho Đào…”
Giáo viên chưa nói xong, chợt nhìn thấy Khương Vũ ngồi hàng cuối cũng giơ tay, có chút bất ngờ hỏi: “Bạn học Khương Vũ, em cũng muốn ứng cử sao?”
Bạn học trong lớp quay đầu nhìn sang, thấy Khương Vũ đang giơ tay…
“Thưa cô, em cũng muốn ghi danh.”
Qua vài lần thất bại trước đó, Khương Vũ biết rằng, đây chính là cơ hội duy nhất để cô gặp được Tạ Uyên, và có cơ hội nói chuyện với ông ta, vậy nên cô nhất định phải nắm bắt.
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Nếu Khương Vũ và Đào An Hinh đều ghi danh, vậy thì hai em cạnh tranh công bằng đi, cho hai em thời gian để học thuộc về phần giới thiệu khu vực triển khai của viện khoa học kĩ thuật, chiều thứ sáu các em đến thuyết trình, để bạn học bỏ phiếu bầu chọn.”
Nhìn thấy Khương Vũ và Đào An Hinh tranh nhau, bạn học trong lớp đều vô cùng hưng phấn.
Chuyện này vui rồi đây, ai không biết Khương Vũ và Đào An Hinh có dáng vẻ giống nhau, vì chuyện Hoắc Thành mà Khương Vũ trở thành thế thân của Đào An Hinh, thường xuyên bị gọi là ‘tiểu Đào An Hinh.”
Bây giờ, thế thân lại muốn cùng chính chủ tranh giành cơ hội, xem ra có kịch hay để xem rồi…
“Khương Vũ tham gia chi vậy? Trước giờ cô ta có thích mấy cái hoạt động này đâu?”
“Không phải vì muốn tìm cơ hội hạ bệ Đào An Hinh chứ?”
“Chắc vậy rồi, muốn thể hiện trước mặt Hoắc Thành chăng.”
“Sao cô ta có thể tranh giành với Đào An Hinh được chứ! Chẳng qua là cậy mình giống với Đào An Hinh, hàng fake mà thôi.”
“Có gì nói đấy, tớ cảm thấy Khương Vũ rất có khí chất. Cảm nhận của cá nhân tớ, tôi cảm thấy cô ấy xịn hơn Đào An Hinh nha.”
Các bạn học xì xào bàn tán, Đào An Hinh đưa mắt nhìn Khương Vũ, trong ánh mắt chứa đầy sự tự tin.
Khương Vũ chỉ là một con sâu nhát gan, tự ti đáng thương, bất kể về phương diện học hành hay là lộ mặt diễn thuyết, cô đều không thể so với mình được.
Cứ xem đi.
Cho dù cô ấy có vẻ ngoài giống mình đi nữa, cũng mãi mãi không thể trở thành Đào An Hinh thứ hai đâu!
…
Buổi tối, Khương Vũ tập múa xong liền cầm tờ giấy giới thiệu ngồi dưới bậc thềm của trung tâm bồi dưỡng học thuộc.
Tờ giấy chi chít chữ ba trang A4, bên trong có rất nhiều kiến thức chuyên ngành kỹ thuật, nếu như muốn học thuộc toàn bộ, thật sự là siêu siêu siêu khó.
Dưới ánh trăng, chàng trai cao gần đứng trên bậc thang, đi về phía cô.
Cậu mặc hoodie đen, đôi chân rất dài. Dưới ánh trăng trong trẻo, làn da của cậu trông càng trắng hơn.
Có thể ở phương diện nào đó mà nói, nhan sắc và vóc dáng của Cừu Lệ thật sự không thể chê được, tất cả đều đúng với gu thẩm mỹ của Khương Vũ.
Đáng tiếc, đây chỉ là một ‘bạn trai hờ’ mà thôi.
Nếu như bọn họ ở tình huống bình thường, giống như các cặp đôi khác trong thời niên thiếu bình thường yêu nhau.
Có lẽ Khương Vũ sẽ…thích cậu.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Đón cậu.” Cừu Lệ mặt không biểu cảm ngồi bên cạnh cô, dường như có chút bất mãn than trách: “Ngày nào cũng về muộn như thế.”
Khương Vũ bĩu môi, không thèm tự mình đa tình nữa.
Cậu đến đón cô, chẳng qua vì ăn khuya mà thôi, cũng không phải thật sự vì lo lắng cho an toàn của cô.
Khương Vũ cất tờ giấy giới thiệu vào cặp, đứng dậy hỏi: “Hôm nay bạn trai muốn ăn gì nào?”
“Hôm nay không ăn.”
“Hiếm có nha.”
Khương Vũ lại ngồi xuống bên cạnh cậu: “Bạn trai đến tìm tôi, lại không phải vì ăn cơm sao?”
Cừu Lệ hỏi ngược cô: “Chẳng lẽ yêu nhau chỉ vì ăn cơm thôi sao?”
“Nếu không thì còn gì nữa?”
Khóe môi Cừu Lệ nhoẻn lên: “Tất cả… Tôi muốn thử tất cả.”
Tất cả cảm giác cậu chưa từng cảm nhận được, du͙ƈ vọиɠ mà những đêm dài cậu không cách nào trải nghiệm được… cậu muốn trải nghiệm toàn bộ trên người cô gái này.
Khương Vũ nghe được lời này của cậu, cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, cô lập tức lên tiếng: “Trước đây tôi từng nói rồi, có một số chuyện… Tôi sẽ không đồng ý.”
Cừu Lệ nghiêng đầu nhìn cô, cậu mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nhướng lên: “Là chuyện gì?”
“Cậu biết rõ mà, sao còn hỏi…”
Dường như cậu cảm thấy có chút buồn cười, chậm rãi ghé sát cô, mắt thấy đôi môi hai người sắp chạm vào nhau, Khương Vũ theo bản năng lùi về sau, lại bị bàn tay cậu giữ chặt gáy cô.
“Không phải…thích tôi sao?”
Giọng cậu mang theo vài phần quyến rũ nguy hiểm: “Thích, nhưng không muốn tôi?”
Tim Khương Vũ đập thình thịch, gò má cô ửng đỏ.
“Thích…thì thích, nhưng chưa đến mức đó.”
“Tôi không miễn cưỡng cậu.”
Cừu Lệ khẽ cười nhạt, buông cô ra, đôi mắt nheo lại, cậu khom người buộc dây giày mình: “Tôi có thể đợi chị trưởng thành.”
Tim Khương Vũ lại đập nhanh hơn.
Chủ đề kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì thế này!
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Cừu Lệ, cậu sẽ không thật sự yêu tôi đấy chứ?”
Đôi mắt hẹp dài của Cừu Lệ nheo lại nhìn cô: “Chẳng lẽ cậu không yêu tôi?”
Khương Vũ: …
“Yêu, tôi yêu cậu đến chết đi sống lại.”
Cừu Lệ lý lẽ đường hoàng nói: “Vậy được rồi, nếu hai ta yêu nhau như thế, chắc hẳn sẽ có nhiều chuyện thuận lý thành chương.”
“Vậy cậu cứ đợi đi!”
“Tôi đợi.”
Khương Vũ bĩu môi, lấy giấy giới thiệu ra, tiếp tục học giấy giới thiệu.
Cừu Lệ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngoài việc múa ba lê ra, cô lại dốc sức như thế.
“Muốn lấy được cơ hội lần này như thế sao?”
“Đương nhiên rồi, ông ấy là Tạ Uyên đấy.”
“Tạ Uyên thì sao chứ?”
Cừu Lệ có chút không vui hỏi: “Cậu rất muốn quen biết ông ta sao?”
“Đúng vậy, vậy nên cậu sẽ không ghen chứ?”
“Ha.”
Tuy Cừu Lệ trưng ra dáng vẻ không để tâm nhưng rõ ràng là cậu không vui.
Khương Vũ nhìn thấy cậu cư xử dối lòng như thế, cảm thấy cậu rất đáng yêu, thế là liền đưa tay xoa đầu cậu giải thích: “Chỉ là không muốn Đào An Hinh thắng mà thôi, không muốn sống trong bóng của cô ta.”
“Nhàm chán.”
Cừu Lệ nghiêng đầu, tránh khỏi tay cô: “Không thể nào hiểu được sự tranh giành nhảm nhí của con gái các cậu.”
“Vậy cậu cứ xem như tôi đang xàm xí đi.”
Cừu Lệ nghe cô trả hết lần này đến lần khác, kết quả vẫn lắp bắp không thuộc, cậu liền cầm lấy tờ giấy nhìn qua một lượt hỏi: “Có nhiêu đó, mà học lâu như vậy sao?”
“Này, hay thì cậu trả cho tôi xem.”
Cậu đưa mắt nhìn tờ giấy, sau đó khép lại…
“Viện khoa học kĩ thuật Duật Hi, là viện kĩ thuật đầu tiên của trường trung học Duật Hi, khi công trình hoàn thành sẽ là phương tiện cơ sở để thực hành theo các bài học theo chương trình sách giáo khoa trong nước, nâng cao tố chất khoa học của học sinh toàn trường…”
Đoạn giới thiệu đầu tiên, cậu đọc không sót một chữ nào!
Khương Vũ há hốc nhìn cậu, cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Ghen tỵ, quá ghen tỵ rồi.
Bộ óc này…làm gì không làm mà khăng khăng đi làm chuyện phạm pháp vậy.
Không có sự so sánh sẽ không bị tổn thương, Khương Vũ nhụt chí nói: “Vừa rồi Trần Vi nói với tôi, Đào An Hinh đến cả bản tiếng Anh cũng đã chuẩn bị rồi.”
Nói xong, cô lại lấy từ trong cặp ra bản phiên dịch thành tiếng Anh, trên đó còn viết chi chít các từ phiên âm: “Cậu có bản lĩnh thì trả luôn bản này đi.”
Cừu Lệ xem xong bản giới thiệu bản tiếng Anh, lập tức trầm ngâm nói: “Khuyên cậu không nên học vẹt, mà muốn trả được nên hiểu chi tiết.”
Nói rồi, cậu lấy từ trong cặp ra một quyển vở đưa cho Khương Vũ: “Đây là toàn bộ giới thiệu về kế hoạch triển khai của viện kỹ thuật, tôi đã chép lại cho cậu rồi, so với phần trả bài tiếng Anh vớ vẩn kia chi bằng học cái này, đề phòng lúc đối phương đưa ra câu hỏi.”
Khương Vũ nhận lấy quyển vở của cậu, mở ra xem.
Bên trong viết rất chi tiết, giống như dây chuyền xoắn ốc, các công cụ vận động phân tử triễn lãm cũng được miêu tả và thuyết minh về chức năng.
Không hổ là vở ghi chép của học bá có IQ cao ngất!
Tuy rằng không biết có dùng được không, nhưng Khương Vũ vẫn rất cảm kích nói: “Cảm ơn cậu.”
Cừu Lệ lại không vui: “Loại cảm ơn như thế, nói rồi cũng xem như không nói, tôi muốn dùng hành động thực tế để cảm ơn hơn.”
“Hành động thực tế gì?”
“Ví dụ như…:
Thiếu niên cong môi, chậm rãi ghé sát đến bên môi cô.
Khương Vũ hốt hoảng, đầu ngã về sau: “Vậy tôi múa một đoạn ba lê cho cậu xem!”
Nói rồi, cô khó khăn cởi giày, vội vã chạy xuống bậc thang.
Cừu Lệ bắt vào khoảng không, cậu đưa tay vuốt cằm: “Sao cậu lại thích múa đến như vậy chứ?”
“Còn không phải sao?”
Nói rồi, Khương Vũ kiễng chân, khẽ ngâm nga vũ điệu của bản Bốn chú thiên nga.
Cừu Lệ nhìn ngón chân trắng nõn của cô, tựa như chú thiên nga nhỏ đang vui vẻ nghịch nước, sinh động hoạt bát.
Sau khi cô khiến cậu cảm nhận được mùi vị của thức ăn, trong giây phút này đây, đây là lần đầu tiên Cừu Lệ cảm nhận được…
Cái đẹp.
Khương Vũ dưới ánh trăng, đẹp đến…
Không gì sánh bằng
…
Tuy rằng rất khó nhưng Khương Vũ vẫn tốn thời gian một tuần để học thuộc bài diễn thuyết mấy nghìn chữ.
Bất kể thế nào đi nữa, cô cũng phải gặp được Tạ Uyên, hoàn thành nhiệm vụ, nhận được tiền thù lao 150 000 tệ.
Trong tiết sinh hoạt chiều thứ sáu, Khương Vũ và Đào An Hinh lần lượt bước lên diễn thuyết.
Khương Vũ giới thiệu về viện kỹ thuật không sót một chữ nào.
Cô nói rất trôi chảy, thần thái tự nhiên, bất kể là giáo viên đưa ra câu hỏi gì, cô đều có thể trả lời lưu loát.
Bạn học trong lớp ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ rằng cô có thể học thuộc được nhiều nội dung như thế, xem ra là bỏ rất nhiều công sức vào đó.
Sau khi Khương Vũ bước xuống bục giảng, Đào An Hinh tự tin bước lên. Bắt đầu giới thiệu khái quát về viện kỹ thuật, sau đó liền bắt đầu phô bày tài năng.
Cô ta khiêu khích nhìn Khương Vũ một cái, sau đó giới thiệu lưu loát bằng tiếng Anh.
Các bạn học hoàn toàn bị cô ta làm cho ngơ ngác.
Không ngờ cô ta ngoài chuẩn bị bản giới thiệu bằng tiếng trung mà còn chuẩn bị bằng tiếng Anh.
Quá giỏi rồi!
Chủ nhiệm lớp lại hỏi những câu hỏi thường gặp, Đào An Hinh trả lời giáo viên: “Thưa cô, những nội dung còn lại em chưa học xong nhưng cuối tuần này em sẽ có thể hoàn thành, hơn nữa có thể dùng cả song ngữ Trung Anh để nói chuyện.”
Giáo viên chủ nhiệm hài lòng gật đầu, các bạn học cũng dùng sức vỗ tay.
Không hề nghi ngờ, lần này trong lớp bỏ phiếu, 90% bạn học đều bị song ngữ của Đào An Hinh thuyết phục, bỏ phiếu cho cô ta.
Chỉ có Trần Vi bỏ phiếu cho Khương Vũ.
Khương Vũ rất thất vọng, trước đó cô cũng chuẩn bị song ngữ, nhưng cuối cùng… vẫn quyết định nghe theo lời của Cừu Lệ, học thuộc bản tiếng Trung trước.
Quả nhiên, cô thất bại rồi.
Chẳng qua, thua thì cũng đã thua rồi, cô chỉ đành nghĩ cách khác thôi.
…
Thứ hai tuần sau, cổng trường treo băng rôn.
Nhiệt liệt chào mừng Tổng Giám đốc Tạ Uyên của Công ty Khoa học kĩ thuật Duyệt Phương, đến tham quan Viện kỹ thuật mới xây của trường.
Trường học vẫn giảng dạy bình thường, chỉ chọn ra một số học sinh ưu tú đứng ở cổng trường đón tiếp Tạ Uyên đến đây.
Đào An Hinh thuyết minh, đưa Tạ Uyên tham quan. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, đi cùng các lãnh đạo mặc âu phục giày da, trông đợi Tạ Uyên đến đây.
Khương Vũ đứng trong đoàn học sinh, từ xa đứng nhìn.
Bất kể thế nào đi nữa, có thể nhìn thấy ông ta, biết được ông ta trông như thế nào cũng xem như không tệ rồi.
Đào An Hinh thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Khương Vũ trong đoàn người, đáy mắt mang theo nụ cười đắc ý.
Giả chính là giả, cho rằng có gương mặt giống cô ta thì muốn thay thế cô ta sao, đúng là người si nói mộng.
Rất nhanh, một chiếc xe Bentley đen đậu trước cổng trường, Tạ Uyên mặc bộ âu phục đen, thong dung bước xuống xe.
Tạ Uyên đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn vô cùng tuấn lãng, khí chất thành thục, ngũ quan sắc bén, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lùng, không dám đến gần.
Nghe nói ông ấy đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn độc thân.
Nghe nói ông ấy sau khi mất đi người mình yêu nhất, sau đó cũng không yêu ai nữa
Nghe nói ông ấy rất kiệm lời, hỉ nộ vô thường, còn từng ngồi tù.
…
Những tin đồn về ông ta thật sự rất nhiều.
Một kẻ nghèo rớt mồng tới có thể trong hai mươi năm ngắn ngủi trở thành người giàu có bậc nhất trong Bắc Thành.
Ông ta đã biến bản thân thành truyền kỳ.
Đào An Hinh đi đến trước mặt Tạ Uyên, vừa mở miệng liền giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh, ngữ điệu vô cùng lưu loát, tự nhiên.
Lãnh đạo trường đưa mắt nhìn nhau, hài lòng gật đầu.
Các bạn học cùng dùng ánh mắt ngưỡng mộ cùng tán thưởng để nhìn Đào An Hinh.
Quả nhiên không hổ là học sinh đứng trong top đầu trường – Đào An Hinh, thật sự quá lợi hại rồi!
Sau khi Đào An Hinh nói xong đoạn giới thiệu đầu tiên bằng tiếng Anh, cô ta mong đợi nhìn Tạ Uyên, đợi ông khen ngợi.
Không ngờ, Tạ Uyên không thèm nhìn cô ta, quay đầu hỏi lãnh đạo: “Có thể chuyển sang nói tiếng Trung không?”
Ông nói xong, Đào An Hinh liền sững sờ.
Lãnh đạo nhà trường cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, bọn họ đưa mắt nhìn nhau nói: “Tạ tổng, Đào An Hinh là học sinh ưu tú nhất trong trường của chúng tôi, nếu như ngài không thích nghe tiếng Anh, chúng tôi sẽ bảo em ấy dùng tiếng Trung để giới thiệu cho ngài.”
Tạ Uyên đương nhiên sẽ không làm khó một học sinh trung học, thế là liền hỏi Đào An Hinh: “Tôi nghe nói bức tường vận động phân tử trong viện kĩ thuật của các anh là phần tham quan độc đáo nhất, mời bạn giới thiệu một chút cho tôi biết.”
Đào An Hinh đứng ngây ra.
Hai hôm nay cô ta bận rộn chuẩn bị bài giới thiệu bằng tiếng Anh, về phần sản phẩm trưng bày cụ thể trong viện, cô ta vẫn chưa kịp học đến.
Vốn dĩ cho rằng Tạ Uyên hỉ đến đây tùy tiện tham quan, nên không hề ngờ đến ông vừa mở miệng liền hỏi đến vấn đề chuyên nghiệp như thế.
Đào An Hinh đỏ mặt, không nói ra lời nào, cắn chặt môi, sắp khóc đến nơi.
Tạ Uyên nhìn lãnh đạo nhà trường: “Nếu em ấy là học sinh ưu tú nhất của quý trường, vậy thì tôi cần xem xét lại phần đầu tư rồi.”
Lãnh đạo nhà trường cũng khá lúng túng, vội vàng đưa mắt nhìn về hướng chủ nhiệm lớp của Đào An Hinh.
“Không không, còn có học sinh dự bị.”
Chủ nhiệm lớp khoát tay cho Đào An Hinh rời đi, sau đó tìm Khương Vũ trong đoàn người.
“Khương Vũ, em lên thay Đào An Hinh!”
“Em sao?”
Khương Vũ không ngờ lại xảy ra biến cố này, đưa tay chỉ mình: “Cô chắc chứ?”
“Không phải em đã học thuộc làu rồi sao, em đến thuyết minh với Tạ tổng đi.”
Khương Vũ trong tình thế không hề chuẩn bị, bị đẩy đến trước mặt Tạ Uyên, khẩn trương nói: “Ngài, ngài Tạ, chào ngài, em tên là Khương Vũ, em sẽ dẫn ngài đi tham quan viện kỹ thuật trường ạ.”
“Mời bạn giới thiệu một chút về bức tường phân tử.” Tạ Uyên không nhìn cô, vẻ mặt có chút không nhẫn nại.
Trước đó Khương Vũ đã rất quen thuộc với thiết bị trong viện, hơn nữa Cừu Lệ lại đưa cho cô quyển vở ghi chép rất cụ thể.
Thế là,cô liền đáp trả câu hỏi mà Tạ Uyên đặt ra.
“Bức tường phân tử, đặt ở khu vực hướng đông trên lầu hai của sảnh triển lãm, được tạo thành từ mô hình vận động hình cầu của phân tử, chủ yếu là quá trình vận động tự do của phân tử và sự va chạm của chúng.”
Lãnh đạo nhà trường lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Uyên cuối cùng cũng hòa hoãn lại, dường như còn khá là hài lòng, vô ý đưa mắt nhìn cô.
Sau đó, ánh mắt của ông liền giống như keo dán dính chặt trên người cô.
Dáng vẻ của cô bé này giống hệt với người yêu thời trẻ của ông ta, thật sự quá giống rồi!
Ông ta suýt nữa cho rằng thời gian nghịch chuyển, khiến cho người mà ông ta từng yêu sâu đậm lại quay về với ông ta.
Lãnh đạo nhà trường lại gọi Tạ Uyên đang thất thần vài tiếng, ông ta mới hoàn hồn.
Tạ Uyên điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp, hỏi: “Em tên là Khương Vũ?”
“Vâng.”
“Vậy mời em, tiếp tục…giới thiệu cho tôi.”