Mộng Trong Mộng

Chương 37: Thiên la địa võng



Tuy hôm nay là 30 Tết nhưng vì nhận được lời mời của Tạ Uyên nên không cần chuẩn bị cơm tất niên nữa. Buổi chiều Khương Mạn Y rảnh rỗi, vẫn đến hội sở phòng tắm hơi tăng ca.

Khương Vũ đã vào trung tâm nghệ thuật Esmela, đó là nơi đốt tiền ngốn của. Tuy đã miễn học phí nhưng học sinh có thể vào một nơi được coi như thánh đường của nghệ thuật như này, gia đình đều thuộc dạng không phú thì quý.

Khương Mạn Y không muốn Khương Vũ thua thiệt về mặt kinh tế, cho nên bà nhất định phải nỗ lực kiếm tiền.

Khương Vũ về nhà sửa soạn trang điểm, mặc chiếc áo phao màu trắng mới tinh, buộc tóc đuôi ngựa, rồi khoác chiếc ba lô lệch vai đến hội sở tìm mẹ mình.

Khương Mạn Y làm việc xong thì cũng đã 6 giờ, Tạ Uyên đã gọi mấy cuộc điện thoại giục giã.

Khương Mạn Y bực dọc nghe điện thoại: “Giục cái gì, tôi không phải làm việc chắc!”

Đúng là Tạ Uyên sợ bà lật kèo, nói: “Còn bao lâu nữa thì tan ca?”

“Đợi đi, chẳng phải ông bảo ông cũng phải tăng ca sao?”

“Tôi không tăng ca, nói như vậy để tỏ ra đáng thương với con gái tôi mà thôi.”

Khương Mạn Y: …

Chủ tịch cái nỗi gì, tên vô lại thì có!

Tạ Uyên: “Bây giờ tôi bảo tài xế đến cửa hội sở đón cô.”

“Không được! Này! Này!”

Tạ Uyên đã cúp máy mất rồi.

Khương Mạn Y vội vàng cởi đồng phục ra, sau đó dặm lại phấn rồi hớt hải đi ra ngoài.

Khương Vũ ngồi chơi điện thoại trên sofa trong đại sảnh của hội sở, thấy cuối cùng mẹ cũng ra thì trách bà: “Chậm thế mẹ, đợi mẹ cả tiếng rồi đấy.”

“Tiểu Vũ à, à thì… mẹ nghĩ rồi vẫn cảm thấy không thích hợp lắm, chúng ta không quen không biết… đến nhà người ta, cũng không hay lắm nhỉ.”

“Cũng có phải mình chủ động muốn đến đâu, là chú Tạ mời mình mà mẹ.”

Khương Mạn Y tỏ ra lo lắng, “Vô duyên vô cớ mời mình đến nhà ông ta. Con nói xem có phải ông ta có ý đồ khác không?”

“Mẹ, mẹ nghĩ cái gì thế! Chú Tạ đã giúp con rất nhiều, là một người cực kỳ tốt, đâu có xấu xa như mẹ nghĩ.”

Khương Mạn Y vẫn cố gắng dẹp hết hảo cảm của Khương Vũ với Tạ Uyên, “Vậy thì… chắc chắn ông ta cũng có âm mưu nào đó.”

Khương Vũ bỗng nở nụ cười tinh nghịch, “Chuyện này đúng là không chắc lắm.”

“Đúng nhỉ!”

“Chắc chắn là chú ấy để mắt đến mẹ rồi.” Khương Vũ ghé đến bên tai bà, nói với vẻ thần bí: “Muốn làm bố con đấy.”

Khương Mạn Y trợn mắt cạn lời.

Muốn làm bố con là thật, nhưng để mắt đến mẹ ư… đó tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Bao nhiêu năm sau khi Bộ Đàn Yên mất, trên con đường phấn đấu từ tầng lớp thấp nhất đến bây giờ của Tạ Uyên, có biết bao phụ nữ tranh nhau vỡ đầu mẻ trán cũng muốn bám vào ông ta, thế mà ông ta vẫn duy trì tình trạng độc thân như cũ.

Mối tình sâu đậm như vậy, sao người khác có thể tùy tiện xen vào?

Khương Mạn Y đứng ở điểm dừng xe bus bên đường, nhìn đồng hồ, chờ tài xế của Tạ Uyên đến đón.

Cũng đúng lúc này, một chiếc xe Audi màu đen dừng lại trước mặt bà.

Cửa kính được hạ xuống, đồng nghiệp của bà là Đường Thiến Thiến ngồi ở ghế phụ lái, nói với bà: “Mạn Y, đợi xe bus à?”

Mấy năm trước Đường Thiến Thiến đã ly hôn, cũng sống một mình nuôi con gái giống bà. Có điều dạo gần đây cô ta qua lại với một đại gia, thường xuyên lái con Audi này đến hội sở đón cô ta.
Đại gia này nhìn cũng sắp 50 tuổi đến nơi, không chừng con cái cũng có rồi, có vợ không thì vẫn còn không chắc.

Đường Thiến Thiến lại chẳng bận tâm chút nào, lúc nào cũng khoe khoang với đồng nghiệp nào là ông ta tốt với cô ta thế nào, mua cho cô ta vòng tay vòng cổ và túi xách ra sao.

Khương Mạn Y không hề muốn nói nhiều với loại người như này, không đếm xỉa đến cô ta.

Đường Thiến Thiến vẫn luôn ngứa mắt với bộ dạng thanh cao này của Khương Mạn Y. Mỗi lần cô ta khoe khoang với đồng nghiệp ở trong hội sở trước đây, Khương Mạn Y chưa từng tỏ ra ngưỡng mộ cô ta.

Bản thân mụ ta vẫn còn ở trong cái chung cư ống những năm 90, nghèo đến vậy rồi còn coi thường ai chứ!

Vừa hay hôm nay bạn trai lái xe đến đón cô ta đi đón giao thừa ở nhà hàng cao cấp, có không ít đồng nghiệp đứng ở trạm xe bus, Đường Thiến Thiến nhân cơ hội này, đập tan sự kiêu ngạo của Khương Mạn Y.
“Mạn Y, lên xe đi, muốn đi đâu tôi bảo lão Lý đưa chị đi. Hôm nay là ba mươi Tết, không cần biết là xe bus hay là taxi cũng đều phải đợi rất lâu đấy.”

“Không cần.” Khương Mạn Y vẫn từ chối cô ta như cũ, giọng điệu đầy lạnh lùng: “Xe sang xịn như thế, tôi nào dám ngồi.”

Đường Thiến Thiến cười nói: “Xe này của tôi cũng không đắt, chắc tầm bốn mươi vạn. Tôi đã bảo đừng lái xe đến đón tôi rồi mà lão Lý cứ khăng khăng muốn đến, biết sao được, để chị chê cười rồi.”

“Ai bảo lão Lý nhà cô thương cô chứ.” Khương Mạn Y cười lạnh lùng, nói: “Không phải muốn đi đón giao thừa à, mau đi đi, trễ giờ rồi kìa.”

“Không vội, chẳng phải tôi nhìn thấy chị đứng đây hứng gió lạnh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu sao.” Đường Thiến Thiến đã quyết tâm muốn kéo dài màn khoe khoang này, đâu có bỏ đi dễ dàng đến thế.
“Chị yêu à, chị xem cái túi này của tôi đi, mẫu mới trong bộ sưu tập Thu đông của Chanel đấy. Ôi chao, chị xem túi của chị kia, chắc phải dùng ba bốn chục năm rồi nhỉ, nên thay từ lâu rồi chứ. Mẫu túi trong bộ sưu tập Thu đông của Chanel không tồi, có thời gian cùng đi xem xem.”

“Không có thời gian.”

Đường Thiến Thiến phì cười, “Sao tôi lại quên mất nhỉ, chị còn phải nuôi con mà. Chậc… nuôi con cũng chẳng dễ dàng gì, chị xem bộ dạng tiều tụy của chị kìa, đến tôi cũng phải đau lòng đấy.”

“Chẳng lẽ cô không có con à!”

“Chị nói phải, những tưởng cứ ở vậy cả đời, ai ngờ lại gặp được lão Lý nhà tôi, anh ấy rất thương tôi. Chị đừng có không thích nghe, con người ta ấy, đều có số của mình, tốt số lỗi số, đó đều là chuyện ông trời đã sắp đặt.”
Mấy người đồng nghiệp cạnh đó nghe được lời này, cũng xì xào bàn tán với nhau.

Vốn dĩ hôm nay là cuối năm, Khương Mạn Y không muốn chấp Đường Thiến Thiến, nhưng lời của cô ta càng ngày càng khó nghe, hơn nữa còn đề cập đến con gái của bà.

Điều này khiến Khương Mạn Y không thể nhẫn nhịn được nữa, đang định nổi đóa thì Khương Vũ lại nhẹ nhàng kéo bà lại, nhìn vào trong xe, kêu lên: “Ôi trời, đây không phải thầy Lý sao!”

Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lái vừa nghe thấy xưng hô này, sợ đến mức suýt đánh rơi điếu thuốc trên tay.

Khương Vũ cười rồi nói: “Em chào thầy Lý, em là học sinh của thầy đây, lạ quá, sao hôm nay thầy không đi đón giao thừa với cô Lý vậy, vợ của thầy có biết không ạ?”

Khương Vũ vừa nói xong, vẻ mặt của mấy người đồng nghiệp xung quanh đều trở nên sâu xa…
“Không phải chứ, có gia đình rồi à?”

“Đường Thiến Thiến… làm tiểu tam?”

Thầy Lý đã sợ chết khiếp, sợ Khương Vũ đến trường nói lung tung. Vốn dĩ ông ta sống dựa vào nhà mẹ đẻ của vợ, chiếc xe này cũng là bên đằng ngoại mua cho ông ta. Nếu để bọn họ biết ông ta tòm tem bên ngoài, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Thầy Lý quyết định cực nhanh, lập tức phủ nhận: “Không có chuyện đó! Em học sinh này em hiểu nhầm rồi, cô ta… cô ta xin tôi cho quá giang một đoạn, tôi với cô ta không có bất kỳ quan hệ gì!”

Đường Thiến Thiến nghe thấy vậy, kích động nói: “Anh nói vớ vẩn gì thế!”

“Vốn là thế mà!” Thầy Lý lập tức mở cửa bên ghế phụ lái, gỡ dây an toàn của Đường Thiến Thiến ra, “Xuống xe, tôi chẳng có quan hệ gì với cô cả, đừng hòng hắt nước bẩn lên người tôi.”
Nói xong, ông ta đẩy Đường Thiến Thiến xuống xe không chút nể nang, vội vàng nổ máy bóp còi, rồi phóng vụt đi mất.

Đường Thiến Thiến chật vật đuổi theo, gào to lên: “Dừng xe! Ông dừng xe lại cho tôi, cái đồ hèn nhà ông!”

Khương Mạn Y đắc ý nhìn Đường Thiến Thiến, “Thiến Thiến à, cô nói đúng phết nhỉ, con người đều có số của mình, người làm mẹ như tôi, số có không tốt đi chăng nữa thì cũng tốt hơn một số người đã làm tiểu tam mà còn bị đá.”

Đường Thiến Thiến nhìn bà rồi lại nhìn cánh đồng nghiệp xung quanh.

Chuyện xấu hổ xảy ra ngày hôm nay thể nào cũng lan truyền khắp hội sở vào ngày mai, cô ta nhục nhã ê chề nhưng lại không biết phải nói gì.

Đúng lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen đặc biệt dừng lại ở trạm xe bus, cửa xe được mở ra, tài xế mặc vest màu đen nói với hai mẹ con nhà Khương Mạn Y: “Chị Khương, mời lên xe ạ, ngài Tạ Uyên đã bày cơm chờ hồi lâu rồi ạ.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Tạ Uyên”, đồng nghiệp xung quanh đều há hốc mồm, có phần không dám tin vào tai mình.

Ấy thế mà Tạ Uyên lại mời hai mẹ con Khương Mạn Y đến ăn cơm!!

Phải biết rằng, bao nhiêu hào môn quyền quý ở cái đất Bắc Thành này muốn mời ông ấy đến nhà ăn cơm, có hẹn trước nửa năm cũng không hẹn được nữa là!

Khương Mạn Y đang gặp vận phú quý gì vậy trời!

Đường Thiến Thiến nhìn thấy cảnh tượng kia, tức đến nỗi mặt cắt không còn hột máu.

Khương Mạn Y nghe thấy tài xế cố ý nhấn mạnh 3 chữ “Ngài Tạ Uyên”, bà đỡ trán, biết đây chắc chắn lại là điều mà Tạ Uyên cố tình dặn dò.

Ông ta muốn giăng thiên la địa võng trong cuộc sống của bà, về sau có thể tranh giành con gái với bà một cách hợp tình hợp lý.

Quả thực Khương Mạn Y muốn kéo Khương Vũ về nhà ngay lập tức, cả đời này không qua lại với ông ta nữa!
Vậy mà Khương Vũ đã tự giác lên xe, nói với vẻ cực kỳ không có tiền đồ: “Mẹ ơi, xe của chú Tạ xịn xò quá đi!”

Không thể làm gì khác, Khương Mạn Y đành ngồi lên xe, dặn Khương Vũ: “Đừng có sờ lung tung, làm hỏng thì có bán mẹ con đi cũng không đền được đâu.”

Trong những ánh mắt kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ của mọi người, cánh cửa hoàn toàn tự động chầm chậm đóng lại, chiếc Bentley dần biến mất nơi cuối con đường.

Trên đường đi, tài xế bật hệ thống loa âm thanh nổi âm thanh vòm trị giá sáu chữ số trong xe, phát vũ khúc “Hồ thiên nga”.

“Chị Khương, đây là danh thiếp của tôi, ngài Tạ đã dặn dò, nếu sau này bất cứ khi nào cần dùng xe, chị có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Không cần!”

“…”

Khương Vũ ăn socola ở trong khay, nhìn tấm danh thiếp rồi lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc của Khương Mạn Y, cô bèn từ chối…
“À, tạm thời không cần, cảm ơn chú nhé.”

“Không có gì.”

Trên đường đi, Khương Mạn Y tò mò hỏi Khương Vũ: “Lão Lý kia là thầy giáo của con thật à?”

“Dĩ nhiên là không ạ.” Khương Vũ nói: “Sao Trường Duật Hi có thể tuyển một giáo viên đạo đức bại hoại như vậy được, lão ta là giáo viên ở Thập Nhị Trung.”

“Thế sao con lại biết?”

“Bởi vì…” Khương Vũ bịa đại một cái cớ: “Con có một người bạn ở Thập Nhị Trung trong lớp vũ đạo, từng gặp rồi.”

Thực ra chuyện này là Khương Mạn Y nói cho Khương Vũ ở đời trước. Chuyện lão Lý lang chạ với Đường Thiến Thiến chẳng bao lâu đã bị vợ của lão Lý phát hiện, đến hội sở làm ầm lên, gây ra một trò hề rất lớn.

Sau khi Khương Mạn Y về nhà, liền đóng vai một người hóng hớt kể cho Khương Vũ nghe. Vì thế, tất nhiên là Khương Vũ biết rốt cuộc lão Lý là hạng người gì.
Khương Mạn Y không nghi ngờ, chỉ nói: “Sau ngày hôm nay, có lẽ cô ta sẽ không còn mặt mũi mà làm việc tiếp ở hội sở được nữa. Cái con bé này, trước đây toàn cãi nhau với mẹ, bây giờ lại trở thành phúc tinh của mẹ rồi.”

Khương Vũ vịn vai bà, vỗ vào ngực nói: “Mẹ à, về sau con sẽ bảo vệ mẹ, ai cũng đừng hòng bắt nạt mẹ.”

“Nói rồi đấy nhé, về sau dù có xảy ra chuyện gì, con cũng không được hối hận đâu đấy.”

“Tuyệt đối không hối hận.” Khương Vũ ôm lấy bả vai bà làm nũng: “Mẹ là mẹ con mà lại!”

Khương Mạn Y nhìn người tài xế phía trước, hình như anh ta cũng đang đánh giá hai mẹ con họ qua gương chiếu hậu.

Bà khẽ thở dài một tiếng.

Nếu như bà là mẹ của con bé thật thì hay rồi.

Nhưng bà không phải.

Nếu Tạ Uyên thật sự muốn giành lại con gái, bà có lý do gì để từ chối đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.