Mộng Trong Mộng

Chương 62: Trò Hề



Vừa thấy kết quả thi, Khương Vũ đã không chờ được thêm nữa mà phải gọi điện ngay cho Cừu Lệ: “Bạn trai! Đoán xem em được bao nhiêu điểm!”

Cừu Lệ hơi cao giọng: “Đoán trúng có thưởng không?”

“Thì anh cứ đoán trước đi đã.”

“619.”

“…”

Quả nhiên tên gia hỏa này đã tra điểm giúp cô rồi.

Cô hỏi tiếp: “Vậy bạn trai thì sao?”

Cừu Lệ thoáng ngừng, rồi đáp: “Vẫn chưa xem.”

“Hả? Đã công bố từ nửa tiếng trước rồi mà, chắc không phải là bạn trai… không dám đó chứ?”

“Không hề, do mạng lag thôi.”

“Mạng lag mà còn tra dược điểm của em cơ à.” Khương Vũ không chút ngần ngại bóc trần lời nói dối của anh.

Chắc chắn là tên này không dám xem rồi.

“Đừng sợ, em tin tưởng anh.” Khương Vũ an ủi: “Bạn trai nhà chúng ta mà làm thì nhất định sẽ không có vấn đề gì!”

“Em đừng vội cúp máy.” Cừu Lệ bình tình nói: “Chờ anh.”

“Ừm.”

Cừu Lệ mở trang web ra, tiếng gõ bàn phím từ đầu dây bên kia làm trái tim Khương Vũ cũng run rẩy theo.

Cầu Lệ rất hồi hộp, nhưng sự khẩn trương của Khương Vũ chưa chắc đã ít hơn anh.

Dù sao thì thi đại học cũng là cửa ải nhân sinh đầu tiên của đời người mà.

Anh cố gắng như vậy, chẳng phải vì luôn mong có thể mang thành tích tốt về cho mẹ hay sao?

“Tra được rồi.” Giọng nói trầm thấp của Cừu Lệ truyền tới.

“Thế nào?”

“Cũng không tốt lắm.”

Nghe được câu trả lời, tay chân Khương Vũ lạnh toát, thầm suy đoán chắc là do anh lo lắng quá nên mới ảnh hưởng tới phong độ làm bài.

Bình thường có bị đao gác lên cổ cũng chẳng thấy ư hử tiếng nào, thế mà thi đại học lại áp lực tâm lý đến vậy.

Khương Vũ thở dài, xoay xở đủ đường tìm lời an ủi: “Không sao không sao, chỉ một lần sơ sẩy thôi, anh đừng buồn, cùng lắm thì ôn lại một năm, em sẽ chờ anh…”

“Ừm, cũng không cần phải ôn tập lại.”

“Thế là… rốt cuộc anh được bao nhiêu điểm?”

Khương Vũ đã chạy xong trong đầu một bảng phân tích so sánh, thành tích thể nào mới gọi là “thấp” với anh, nào ngờ anh lại bình thản buông một con số: “749.”

“…”

Anh bạn nhỏ này, anh có thật sự ổn không đấy?

“749!!! 749 mà là không tốt lắm hả?”

(1) Số điểm tối đa của kỳ thi đại học tại Trung Quốc là 750 điểm với 150 điểm cho các môn Ngữ văn, Toán, Ngoại ngữ và 300 điểm tối đa cho bài thi tổng hợp.

Cừu Lệ trả lời hết sức chân thành: “Nhưng không phải điểm tuyệt đối.”

Khương Vũ bó tay toàn tập, thẳng thừng cúp điện thoại cái “rụp”.

Bản thân thấp hơn anh những hơn 100 điểm, vậy mà còn phải vắt óc cả nửa ngày trời lựa lời an ủi người ta, có trăm triệu lần cũng không nghĩ tới…

Lại tự biến bản thân thành trò hề.

Trong lúc Khương Vũ vẫn còn đang miệt mài mắng thầm một trăm đời tổ tông nhà Cừu Lệ, app bỗng nhiên gửi thông báo có tin ủy thác —

Tiền công 5 vạn, giúp người ủy thác một lần nữa giành lại tình yêu.

Khương Vũ nhìn nhiệm vụ, công việc vào vai Nguyệt lão kiểu này cô rất sẵn lòng, giúp người khác nối dây tơ hồng, kết thành trái ngọt, bản thân cô cũng thấy vui vẻ theo.

Mà quan trọng nhất là loại nhiệm vụ này sẽ không có gì quá nguy hiểm cả.

Khương Vũ đồng ý không chút do dự.

Một khách hàng nam, tên “Trình Dã”, Khương Vũ vừa thấy cái tên này, thoáng ngẩn người.

Trình Dã… Liệu có phải là cha đỡ đầu của giới âm nhạc Cbiz, siêu sao Trình Dã không!

Chắc không trùng hợp đến vậy đâu nhỉ, 50% là trừng tên thôi.

Khương Vũ: [Xin chào, không biết tôi có thể giúp gì cho ngài?]

Đương nhiên là Trình Dã cũng không vòng vo nhiều lời mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: [Tôi hi vọng cô có thể thay tôi bù đắp cho người con gái mà tôi đã từng yêu.]

Khương Vũ: [Hm? Ngài có thể nói chi tiết hơn được không? Chuyện của hai người, những kỷ niệm đã trải qua, cả các thông tin cơ bản nữa, mong ngài cho tôi biết.]

Đợi lâu thật lâu sau, Trình Dã gửi tới một tin nhắn thoại rất dài—

“Tôi và cô ấy quen nhau ở một quán bar gần trường đại học. Cô ấy là ca sĩ, tôi thì phụ trách dàn nhạc, âm nhạc làm chúng tôi đồng điệu. Những năm đó, sống bằng nghề làm nhạc quả thực không dễ dàng, chúng tôi đã cùng nhau trải qua giai đoạn khốn cùng nhất. Ước định lúc ban đầu, dù có khó khăn thế nào đi chẳng nữa, chỉ cần luôn ở bên nhau thì chông gai mấy cũng kiên trì được.”

“Nhưng cô ấy rút lui, cô ấy nói mình chịu khổ đủ rồi, có người ưu tú hơn đang theo đuổi cô ấy. Cô ấy còn nói, nếu ở bên người kia thì cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Nghe người ủy thác nhắc tới giới làm nhạc, tâm trạng Khương Vũ càng lúc càng kích động.

Vị Trình Dã này, tám chín phần… chính là thiên vương giới âm nhạc nổi đình nổi đám kia!

OMG!!!

Nghe nói, trước khi ra mắt công chúng, vị đại minh tinh này được công ty săn tìm ngôi sao phát hiện khi đang chơi guitar trên đường lớn.

Ông tài hoa vô cùng, vừa là ca sĩ vừa là nhạc sĩ, chỉ với album đầu tay đã vụt lên thành ngôi sao hàng đầu.

Tính cách tươi sáng, trò chuyện hài hước, làm người chân thật không giả tạo, lại còn xuất thân từ Rock n’ Roll nên mang chút máu phản nghịch, mới vào nghề đã nhanh chóng trở thành thần tượng của giới trẻ, danh tiếng phủ khắp khắp Trung Quốc.

Khương Vũ nghe nhạc của ông mà lớn lên, không những thế còn ôm giấc mơ tích đủ tiền để đi xem concert của ông ấy!

Ôi mẹ ơi!

Trình Dã: [Cô có đang nghe tôi nói không?]

Khương Vũ: [Tôi đây tôi đây! Mời ngài nói tiếp, tôi vẫn đang nghe đây!]

Trình Dã: [Cô ấy dùng lý do này đòi chia tay, khi ấy tuổi còn trẻ, cảm thấy không tài nào chấp nhận được, vậy nên trong cơn giận đã chuyển thẳng tới Hải Thành để phát triển sự nghiệp, không còn giữ liên lạc với cô ấy nữa.]

[Mấy năm qua, dù có cực khổ đến mấy tôi cũng cắn răng mà chịu đựng. Tôi nhớ tới mối tình đầu vì chê mình nghèo khó mà buông tay, trong lòng đã tự tạo cho mình một động lực, tôi phải cho cô ấy thấy mình bây giờ tốt cỡ nào, nhiều người yêu mến tôi ra sao, tôi muốn cô ấy phải hối hận…]

Đầu ngón tay Khương Vũ run rẩy, trả lời: “Ngài làm được rồi, bây giờ ngài… rất nổi tiếng.”

Nào chỉ là nổi tiếng, trong giới âm nhạc Hoa ngữ, Trình Dã có thể coi là thần!

Ngoài Bộ Đàn Yên, thần tượng thứ hai trong lòng Khương Vũ chính là Trình Dã! Có nói cô đã nghe nhạc của ông mà lớn lên cũng không ngoa!

Nhưng lúc này, Trình Dã tiếp tục lên tiếng: [Thế nhưng, lúc tôi chấp nhận buông tay, cam lòng bỏ qua khúc mắc để tiếp tục sống tiếp, thì cô ấy lại rời xa nhân thế.]

Khương Vũ: [A…]

Trình Dã: [Cô ấy lừa tôi, năm đó cô ấy lựa chọn ra đi, không phải để tìm người có điều kiện tốt hơn tôi. Suốt bao năm qua cô ấy không hề kết hôn.]

Khương Vũ: [Vậy tại sao cô ấy lại buông tay?]

Trình Dã: [Tôi không biết, nhưng tôi có thể chắc chắn, lúc cô ấy ra đi đã mang thai đứa con của tôi.]

Khương Vũ: ??!

Trình Dã: [Cô ấy giấu tôi, một thân một mình nuôi con gái lớn lên, nghĩ đến chuyện này… Tôi chỉ hận không thể giết chết chính mình năm đó, sao lúc ấy có thể ngu xuẩn đến vậy, sao lại có thể trơ mắt nhìn cô ấy ra đi!]

Khương Vũ không biết nên nói gì.

Tại sao cứ phải quanh quẩn trên con đường này, trước là Tạ Uyên, giờ thì là Trình Dã.

Bạn gái đều thích ôm bụng bầu chạy trốn sao? Để người cha phải ôm mối ăn năn đôn đáo khắp nơi tìm con gái?

Khương Vũ: [Sao ngài có thể chắc chắn đứa bé cô ấy sinh là con ngài?]

Trình Dã: [Chắc chắn là con tôi, cô ấy không hề kết hôn, tuyến thời gian cũng trùng khớp, đứa bé kia tới vào lúc tình yêu của chúng tôi đang độ nồng thắm nhất.]

Khương Vũ không hoài nghi nữa, hỏi: [Vậy ngài muốn tôi giúp ngài thế nào?]

Trình Dã: [Ở dòng thời gian của tôi, tất cả đã trễ rồi. Tình cảm chân thành cả đời này của tôi, đứa con bé bỏng của tôi… Muộn rồi, muộn cả rồi, tôi chẳng bao giờ có thể gặp lại mẹ con họ nữa. Nhưng nếu là dòng thời gian của cô, mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.]

Khương Vũ đáp: [Ngài trong dòng thời gian của tôi, liệu có đồng ý tái hợp không?]

Trình Dã: [Tôi đã từng rất hận, nhưng tôi chưa từng quên cô ấy, dù chỉ một ngày. Nhiều năm như thế, tôi cũng đã qua tuổi gây dựng sự nghiệp, nhưng khi biết cuộc sống của cô ấy không dễ dàng gì, tôi vẫn thấy… lòng mình đau như dao cắt.]

[Tôi nhớ trước kia từng gọi cho cô ấy một lần, muốn hỏi cô ấy sống có tốt không, nhưng vừa nghe nói cô ấy có con là tôi chùn bước. Giọng nói của cô ấy rất hạnh phúc, tôi không dám quấy nhiễu…]

Khương Vũ nghe ông nói câu này, trong lòng đã thêm vài phần chắc chắn, quyết định trợ giúp: [Vậy thì xin ngài hãy cho tôi thêm thông tin,

Trình Dã: [Ở bên chỗ cô đang là ngày nào?]

Khương Vũ: [Ngày 19 tháng 6.]

Trình Dã: [Ngày 23 tháng 6 tôi có một buổi concert ở Hải Thành.]

Khương Vũ: [Lẽ nào ngài muốn tôi tới buổi concert để gặp ngài?]

Trình Dã: [Ừm.]

Khương Vũ: …

[Hình như ngài hiểu hơi sai về buổi concert này phải không?]

Vé concert của Trình Dã, chỉ sau 3 phút mở bán đã bị người ta tranh cướp sạch, giờ này chắc chắn không còn, nếu mà còn thì cũng chỉ có thể là mấy tấm vé bán với giá trên trời ở chợ đen.

Mà giả có cướp được vé, dù Khương Vũ có may mắn mua được hàng ghế có vị trí tốt nhất, gần sân khấu nhất…

Cô cũng đâu có cách nào nói chuyện được với ông.

Nhớ ngày đó, để gặp được Tạ Uyên cũng đã muôn vàn khó khăn, nhưng ít ra còn có cơ hội giáp mặt nói chuyện.

Còn vị Trình Dã này là minh tinh đỉnh lưu hàng đầu Showbiz đấy! Sao mà cô gặp cho được!

Trình Dã: [Yên tâm, sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, cô cứ tìm đại một nhân viên công tác nào đó, nói với anh ta một câu ám hiệu, anh ta sẽ đưa cô tới gặp tôi.]

Khương Vũ: [Còn có ám hiệu?]

Trình Dã: [Đúng vậy, đây là ước hẹn của tôi với mối tình đầu, dù trong tương lai ai nổi tiếng, chỉ cần tới concert của đối phương nhắc câu ám hiệu này thì nhất định có thể gặp đối phương không chút trở ngại.]

Khương Vũ: [Chuyện này… lãng mạn thật đấy!]

Trình Dã: [Chúng tôi cũng đã từng có một quá khứ rất lãng mạn.]

Khi nói câu này, giọng ông bỗng dịu dàng hơn rất nhiều.

Khương Vũ: [Vậy là ám hiệu gì?]

Trình Dã: [Ám hiệu này chính là tên con của chúng tôi tương lai, con trai thì theo họ tôi – Trình Ý, con gái thì cùng họ với cô ấy – Khương Vũ.]

Khương Vũ: ???

[Dám hỏi, mối tình đầu của ngài tên là…]

Trình Dã: [Cô ấy là người phụ nữ đáng yêu nhất mà tôi từng gặp, tên của cô ấy là cái tên hay nhất mà tôi từng nghe, tính cách của cô ấy cũng là tính cách mà tôi thích nhất…]

Khương Vũ: [Rốt cuộc cô ấy tên là gì!]

Trình Dã: [Khương Mạn Y.]

Khương Vũ: …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.