Kỳ thực, đêm hôm đó ở bờ sông, Trình Dã đã định từ chối Khương Mạn Y.
Vì cho tới nay anh vẫn luôn một lòng muốn theo đuổi giấc mộng Rock n’ Roll, không muốn phân tâm sang chuyện tình cảm.
Nhưng Trình Dã rất trân trọng tình cảm mà cô gái ấy dành cho anh, suốt nửa năm qua, cô chưa từng vắng mặt ở một buổi diễn nào.
Đối với sự nhiệt thành như thế, Trình Dã hết lòng cảm kích.
Bởi vậy, anh không thẳng thừng bác bỏ lời tỏ tình của Khương Mạn Y như với những cô gái khác, định nói chuyện tử tế với cô, giải thích rằng không phải do cô không tốt mà là do mình chỉ muốn lấy sự nghiệp làm trọng.
Hi vọng rằng cô sẽ không vì lãng phí thời gian với anh mà bỏ lỡ chàng trai khác tốt hơn.
Thế nhưng, ngay cả một cơ hội để từ chối, Khương Mạn Y cũng không cho anh.
Một câu “Xin lỗi anh” nghẹn ngào trong tiếng khóc đã chạm trúng trái tim Trình Dã.
Mặc dù trông bề ngoài Trình Dã có vẻ là kiểu bất cần, cẩu thả, chẳng bao giờ để ý đến chuyện gì, nhưng thực ra nội tâm anh lại rất tinh tế.
Phải tự ti đến mức nào mới có thể đứng trước mặt người mình yêu, nói xin lỗi vì đã thật lòng dành tình cảm cho người đó.
Sau hôm ấy, Khương Mạn Y không còn đến các buổi diễn của Trình Dã nữa.
Cho dù sau đó, tiếng tăm của Trình Dã ngày càng có nhiều người biết đến, người xem mỗi lúc một đông, từ hồi đầu mười mấy người, giờ là hàng chục người, thậm chí hơn trăm người.
Nhưng không còn thấy bóng dáng xinh đẹp quen thuộc đó nữa.
Bỗng nhiên Trình Dã cảm thấy trống vắng vô cùng.
Có lẽ cô ấy sẽ không bao giờ đến nữa.
Tình trạng như thế tiếp tục kéo dài gần nửa năm, mỗi buổi diễn, trong lòng Trình Dã đều có một thứ cảm giác mơ hồ như là chờ mong… nhưng rồi chỉ có thể thất vọng.
Tâm tình vô cùng bối rối.
Cuối cùng, anh quyết định thử đi tìm cô. Thông qua Bộ Đàn Yên, anh tìm tới quán bar mà Khương Mạn Y làm thêm, ngồi trong một góc vắng người không dễ bị phát hiện, nghe cô hát.
Anh không vắng mặt bất kỳ lần lên sân khấu nào của cô, cũng hệt như trước kia cô luôn kiên trì đến xem anh biểu diễn.
Cô gái trên sân khấu, mặc một chiếc quần jean bó và áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc ngắn ngang vai hơi rối, chất giọng hơi khàn rất đặc biệt, khi ca hát lại có hương vị riêng.
Trình Dã luôn cho rằng, có thể hiểu được một người qua âm nhạc của người đó.
Từ hôm đó trở đi, Trình Dã bắt đầu lắng nghe “câu chuyện” của cô, buồn vui của cô, những cảm xúc vụn vặt cô cất giấu trong tiếng hát.
Trình Dã dẫn hiểu hơn về cô gái này.
Khi đó vẫn chưa có phương tiện liên lạc hiện đại như bây giờ, khoảng cách giữa con người và con người rất xa xôi, thời gian trôi qua cũng dường như thật chậm, thật chậm.
Trình Dã đi nghe cô hát nửa năm, cuối cùng, đêm Giáng sinh cuối năm ấy, anh thổ lộ với cô.
Tuyết đêm đó rất lớn, Khương Mạn Y ngắt cuộc gọi của người mẹ cứ luôn miệng giục cô gửi tiền học phí cho em gái, một mình đi dưới trời tuyết trắng.
Nhìn xung quanh, nhưng đôi yêu nhau đang thủ thỉ chuyện trò, ba mẹ dắt tay con cái cười cười nói nói, náo nhiệt làm sao…
Trên thế giới này, dường như chỉ có cô là đơn độc, không có người thân, không có bạn trai, một mình bán sức làm việc ở cái thành phố xa lạ này.
Khoảnh khắc tiếng nhạc Jingle Bell lảnh lót vang lên từ phía quảng trường, Khương Mạn Y đã không còn kìm nén nổi cảm xúc, giọt lệ lăn xuống trượt dài trên gò má cô.
Nước mắt như hồng thủy vỡ đê, cô thổn thức từng nức nở rồi òa lên khóc.
Cuộc sống này… sao mà khó khăn quá!
Cô độc quá!
…
Cho tới tận hôm nay, bản thân Khương Mạn Y cũng không biết lời tỏ tình đêm đó của Trình Dã là đúng thời điểm hay không đúng thời điểm.
Cô khóc nấc lên, loạng quạng băng qua đường lớn, tới bên bờ sông thất thần nhìn những gợn sóng nước lăn tăn.
Bên kia bờ là khu kinh tế đang phát triển của Bắc Thành, nhà cao tầng san sát, những ánh đèn neon chói lóa rực rỡ.
Đây là thành phố nơi cô phấn đấu, là thiên đường trong giấc mơ cô…
Cô hèn mọn nhìn chốn phồn hoa bên kia bờ.
Đúng lúc này, phía sau lưng truyền tới giai điệu “Tình nhân” ấm áp êm tai, vả cả giọng nói quen thuộc của chàng thiếu niên kia—
“Mong rằng em sẽ không âm thầm khóc vì anh thêm một lần nào nữa.”
“Anh không muốn để lại trong tim em một khoảng trống không thể lấp đầy.”
…
“Em biết rõ ai cam tâm quay lại.”
“Giữa anh và em còn ai đây?”
…
Khương Mạn Y quay người lại, thấy được ánh cười lấp lánh trong đôi mắt anh.
Cô kinh ngạc… tới mức quên cả khóc.
Đó là thứ tình cảm cô chỉ dám chôn sâu trong trái tim mình.
“Là ai, là ngăn cách, hay mùa đông giá rét đang ẩn giấu trong đôi mắt. Chúng ta đã có bao ngày, bao đêm, bao ảo mộng… chẳng cách nào chờ đợi.” (1)
(1) Lời bài hát Tình nhân – Beyond. Mọi người có thể tìm để nghe thử nhé!
Đám đông dần tụ lại, đôi mắt đen láy kiên định vô cùng, xuyên qua hàng người, khóa chặt lấy người con gái trong tim mình.
Sau đó, bàn tay đang gảy guitar của anh ngừng lại, hô to về phía cô—
“Đừng khóc.”
Khương Mạn Y lau sạch nước mắt, quật cường đáp lại: “Anh quản được em à?”
“Anh quản, sau này cũng sẽ quản.”
Khương Mạn Y kinh ngạc nhìn anh, dường như vẫn chưa kịp phản ứng lại với lời anh nói.
Đám bạn thân của Trình Dã đứng cạnh không ngừng nháy mắt với anh, lên tiếng “nhắc bài”: “Này, nhớ nhầm thoại rồi! Phải là I love you forever chứ!”
Nhưng Trình Dã đâu phải chàng trai cứng nhắc, anh mặc cho mình “thoát cương”, thẳng thắn nói ra lời trong lòng—
“Khương Mạn Y, anh muốn ở bên cạnh em, chúng ta sẽ cùng nhau ca hát, cùng nhau sáng tác nhạc… Bây giờ anh không có tiền, nhưng anh nhất định sẽ không để em đói bụng. Có 10 đồng tiền, anh sẽ mua bông hoa 9 đồng cho em, có một ngàn, anh sẽ tặng em nhẫn vàng…”
“Anh thích em, từ giây phút này cho đến tận cùng sinh mạng. Anh sẽ không thích cô gái khác, nếu không lấy được em, anh thà cả đời cô độc.”
“Có thể cho anh một cơ hội được không, để anh quản em.”
Anh nói dứt lời, toàn trường xung quanh đều im lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung về cô gái mắt đẫm lệ đang đứng ở phía xa.
Bắt đầu từ khi đó, Khương Mạn Y biết, đời này của mình đã định rồi.
…
Thầm mến thuở ban sơ, đêm Giáng sinh xác định quan hệ, hai người họ mới biết nhau gần một năm rưỡi.
Đêm đó, hai người đi thuê một căn phòng chật hẹp, cháy trong đê mê.
Khương Mạn Y tự thấy mình không phải một đứa con gái dễ dãi, thậm chí nội tâm còn rất bảo thủ.
Nhưng từ sau khi gặp được Trình Dã, sinh mệnh bị đè nén suốt bao năm qua bỗng nhiên bén lửa hồng, điên cuồng trắng đêm.
Thiếu niên kia xuất hiện, khuấy đảo thanh xuân của cô, đến mức nhiều năm về sau, cô không còn dám nghe anh hát, xem anh diễn, thậm chí là nghe tin tức về anh thôi cũng chịu không nổi.
Không cách nào quên được, cả đời này chỉ sợ cũng không quên được.
…
Hôm sau lên máy bay, Khương Vũ đeo tai nghe, bên trong chỉ toàn là nhạc của Trình Dã.
Cô vẫn còn đắm chìm trong câu chuyện xưa cũ mà mẹ kể tối qua.
Cừu Lệ ngồi cạnh cô, hai người đeo chung tai nghe, nghe cũng một bài hát.
Cừu Lệ hờ hững hỏi: “Lúc trước đâu có thấy em nói thích ca sĩ này.”
“Đúng là trước kia không hẳn rất thích.”
“Vậy sao bỗng dưng lại muốn đi xem concert?”
Khương Vũ nhìn anh, nghiêm túc giải thích: “Vì ông ấy là ba em.”
Tay Cừu Lệ đang bóc dở quả quýt, buột miệng đáp mà không suy nghĩ nhiều: “Anh mới là daddy của em nè.”
“…”
“Em không nói đùa đâu. Ông ấy thực sự là ba em.”
Lúc này thì Cừu Lệ mới hơi nâng mắt, liếc xéo về phía cô: “Anh cũng đâu có nói đùa, sớm muộn gì thì em cũng phải gọi thôi.”
“…”
“Anh mà nói linh tinh nữa em giận thật đấy.”
Cừu Lệ cười, đưa múi quýt đã bóc sạch sẽ tới bên miệng cô, đang lúc cô muốn cắn thì anh lại trở tại ném về miệng mình.
Khương Vũ sắp bị anh làm tức chết rồi!
Anh vui vẻ nhai múi quýt, nói: “So với việc em nói vị minh tinh này là ba em, thà em nói ba em là Tạ Uyên còn đáng tin hơn đấy.”
“Nhưng em không lừa anh thật mà, chính miệng mẹ em nói với em thế.”
Khương Vũ thấy anh không tin, liền kể lại câu chuyện xưa tối qua.
Tất nhiên là Khương Mạn Y giấu tên Trình Dã.
“Thế nên lần này em mới giấu mẹ đi xem concert của Trình Dã, mục đích là để kiểm chứng. Nếu ông ấy thực sự là ba em, em muốn hai ba con có thể nhận nhau, muốn mang ông ấy về bên mẹ, muốn cả nhà em được đoàn viên.”
Cừu Lệ nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp, lâu sau mới lẩm bẩm mắng một tiếng: “ĐM.”
Khương Vũ vừa gõ lên trán anh vừa lườm: “Còn nói tục nữa hả?”
“Anh vẫn chưa chuẩn bị kỹ.”
“Chuẩn bị gì cơ?”
“Gặp ba vợ.”
Khương Vũ: “…”
Anh có thể đừng nhận thân bừa như thế nữa được không?
Nói thật ra thì, bản thân Khương Vũ cũng chưa sẵn sàng.
Nếu như chỉ là một nhiệm vụ thông thường, cô chỉ cần chuyển lời cho người ủy thác hiện tại là xong, giống việc lần trước với Tạ Uyên.
Nhưng mấu chốt là… đây hoàn toàn không thể coi là nhiệm vụ thông thường, người ủy thác là ba ruột cô!
Máy bay hạ thấp xuống tầng bình lưu, đã bớt rung lắc, dần dần ổn định hơn.
Cừu Lệ đeo balo nhỏ của Khương Vũ ra trước, kéo bịt mắt xuống nghỉ ngơi.
Khương Vũ nghiêng người sang, lấy di động từ trong balo ra, nhìn chăm chăm tấm hình của Trình Dã trong album ảnh…
“Bạn trai, anh ngủ chưa?”
“Ừm.”
“Không ngủ thì anh xem giúp em với, em có giống ông ấy không? Nếu em nói với ông em là con gái ông, liệu ông có tin không?”
Cừu Lệ kéo bịt mắt lên, nhận lấy điện thoại của Khương Vũ, nhìn người đàn ông anh tuần đang tạo dáng trong ảnh rồi lại nhìn Khương Vũ, cẩn thận so sánh, cuối cùng rút ra kết luận—
“Chẳng giống chút nào.”
Khương Vũ cau mày, nhìn bức ảnh: “Em thấy cũng có chỗ tương tự mà, anh xem, mũi của em giống ông ấy, đều rất cao.”
Cừu Lệ nâng khuôn mặt trái xoan của cô lên, tỉ mỉ quan sát.
Khương Vũ còn tưởng anh định nói gì, nào ngờ Cừu Lệ chỉ cười nhạt rồi hôn lên môi cô.
“Anh làm gì thế hả?!”
“Ngoan quá, không nhịn được.”
“…”
Khương Vũ đẩy anh ra, nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc mà!”
Cừu Lệ vẫn chưa thỏa mãn, liếm môi dưới, đáp: “Ông ta mắt hai mí, em một mí, hoàn toàn không có gì giống nhau.”
“Nhưng…”
“Mà kể, mẹ em cũng mắt hai mí.” Bàn tay thô ráp của Cừu Lệ nhẹ nhàng miết lên mắt trái cô: “Chắc em không phải con nuôi của mẹ đâu nhỉ.”
“Sao mà thế được! Em chắc chắn là con ruột mẹ sinh!”
“Vậy thì kỳ lạ thật.”
Khương Vũ cầm điện thoại lên, nhìn tấm hình của Trình Dã, nói: “Hai mí của ba em nhìn không được tự nhiên lắm.”
“Thì?”
“Trăm phần trăm là hàng chỉnh!”
“…”