“Leng keng — leng keng —“
Từ cửa truyền đến từng đợt chuông, âm thanh inh ỏi đó đánh thức Túc Khiêm khỏi cơn mơ.
Anh cau mày, mệt mỏi mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt là trần nhà xa lạ của khách sạn, phải mất chừng hai giây anh mới nhớ ra những chuyện trước khi ngủ.
Cái tay đang đặt trên bụng giơ lên, xoa huyệt Thái Dương.
Sau khi thuốc có tác dụng thì dạ dày đã không còn đau đến vậy nữa, nhưng não bộ lại trở nên hỗn loạn, có phần mệt rã rời.
“Reng reng reng —“
Lúc này là chuông điện thoại vang lên.
Túc Khiêm nhìn về phía âm thanh, nhặt chiếc điện thoại rơi trên mặt thảm, nhìn tên người gọi, bấm nhận rồi đặt ở bên tai.
“Giám đốc, anh không sao chứ ạ?” Tiếng thư kí Lâm vang lên ở đầu kia.
“Không sao.”
Túc Khiêm day ấn đường, gắng gượng nâng tinh thần nói.
“Vậy cuộc họp chiều nay…” Thư kí Lâm có phần thấp thỏm hỏi: “Chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu rồi ạ, anh có muốn báo cho công ty bên kia lùi lại một chút không?”
Túc Khiêm nhìn đồng hồ trên tường, không ngờ mới chợp mắt một chút đã ba giờ chiều.
“Không cần, cậu chờ ở ngoài đi, tôi sẽ ra ngay.”
Lịch trình đã được sắp xếp đâu vào đấy, không cần phải làm xáo trộn kế hoạch vì chút việc cỏn con này.
Anh cúp máy, từ ghế sô pha ngồi dậy, tiện tay mở lịch sử cuộc gọi.
Chỉ có một cuộc gọi hồi trưa là kéo dài hơn ba mươi phút, hẳn là sau khi anh thiếp đi, Tô Dục Chu đã cúp máy.
Túc Khiêm đặt di động xuống, dùng sức vuốt mặt rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh. Anh mở vòi nước, dùng tay hứng rồi vỗ lên mặt mình cho tỉnh táo.
Cuối cùng, Túc Khiêm ngước lên nhìn chằm chằm bản thân trong gương, chậm rãi hít thở thật sâu rồi mới lấy khăn mặt lau khô.
Đợi đến lúc ra khỏi phòng, khi thư kí Lâm lại nhìn thấy ông chủ của mình thì sự mệt mỏi trên người anh đã hoàn toàn biến mất, không chỉ áo mũ chỉnh tề mà còn khôi phục dáng vẻ khôn khéo già dặn, thậm chí ánh mắt còn trở nên sắc bén hơn mấy phần, càng thêm có vẻ công kích.
“Đi thôi.”
Anh nói rồi nhấc chân đi về phía thang máy.
Thư kí Lâm vội vàng đuổi theo, vào trong thang máy rồi y mới như nghĩ ra gì đó, nhỏ giọng báo cáo: “Giám đốc Túc, ban nãy cậu Diệp có gọi cho tôi hỏi chúng ta ở khách sạn nào.”
“Hình như cậu ấy có việc tìm anh nên tôi đã nói cho cậu ấy biết.”
Túc Khiêm hơi nhíu mày, nhưng cũng không để trong lòng, thấp giọng đáp: “Ừ, biết rồi.”
Nếu quả thật có chuyện thì sớm hay muộn Diệp Vũ Thanh cũng sẽ liên lạc lại với anh, giờ anh không rảnh để ý đến y.
Hai người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, lên xe rời đi.
–
Sân bay ở thủ đô nước S.
Ở đây đang là năm giờ chiều.
Tô Dục Chu đeo chiếc ba lô quai chéo xuống khỏi máy bay, đi theo đoàn người ra cổng.
Vốn đang lo lắng mình không biết cuộc sống ở đây nên sẽ không tìm được đường, Tô Dục Chu lại nhìn thấy có người đã đứng sẵn ở lối ra đợi mình.
Đó là một anh chàng ngoại quốc có mái tóc xù và đôi mắt nâu, cầm trong tay tấm bảng viết xiêu vẹo tên của cậu, đang ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng Tô Dục Chu.
Tô Dục Chu hơi ngẩn ra, sau đó bước nhanh tới.
Cậu không ngờ anh Diệp lại sắp xếp chu đáo như vậy, cho người đón cậu ở cả hai sân bay!
“Xin chào.”
“Ô, chào cậu, cậu là Tô Dục Chu đúng không? Tôi là Andy.”
Người kia dùng tiếng Trung không lưu loát lắm, tạm đủ để giao tiếp đáp lại.
Tô Dục Chu nhẹ nhàng thở ra, bắt tay với hắn rồi dưới sự chỉ dẫn cùng hắn đi ra cổng chính của sân bay.
Andy có chiều cao xấp xỉ với Tô Dục Chu, khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn ngoại hình thì hẳn là một Alpha.
Hắn đi về phía trước, bỗng quay sang nhìn cậu, có phần ngưỡng mộ và khâm phục thốt lên: “Tô, cây dừa của cậu, đỉnh ghê!”
“Hả?”
Tô Dục Chu sửng sốt, không hiểu lắm nhìn hắn.
Cây dừa đỉnh ghê? Là sao?
Nhưng Andy lại không giải thích cho cậu, cứ thế đưa cậu ra khỏi sân bay, cùng lên xe rồi chở cậu rời khỏi đây.
Tô Dục Chu lấy điện thoại ra, định nói địa chỉ cho hắn, lại nghe Andy dùng tiếng Trung sứt sẹo hỏi: “Diệp nói rồi, chỗ này đúng không?”
Hắn phóng to bản đồ lên cho Tô Dục Chu nhìn.
Tô Dục Chu gật đầu: “Đúng rồi, là khách sạn này, làm phiền anh rồi.”
“Không phiền đâu.”
“Andy, anh là bạn của anh Diệp à?” Tô Dục Chu không nhịn được bắt chuyện với hắn.
“Ừ, đúng rồi, chúng tôi là bạn thời đại học.”
Andy lại là kiểu người hay nói, hắn và Diệp Vũ Thanh là bạn thời đại học, tốt nghiệp xong vẫn giữ liên lạc với nhau, hôm nay cũng đúng lúc hắn rảnh nên mới có thể giúp y chuyện này.
Lái xe đến nơi thì cả hai đã trò chuyện rất cởi mở.
Andy có ấn tượng rất tốt về Tô Dục Chu.
“Cậu có chuyện gì, có thể gọi cho tôi, tôi hẹn xem phim với bạn rồi, không vào cùng cậu được.” Hắn nhét cho Tô Dục Chu một tờ danh thiếp, sau đó thả cậu ở trước cửa khách sạn.
“Tôi đi trước nhé, chúc may mắn, anh bạn!”
Tô Dục Chu vẫy tay chào tạm biệt hắn.
Nhìn ô tô của Andy hòa vào dòng xe rồi cậu mới cúi xuống lấy điện thoại ra, muốn nhắn tin báo bình an cho Diệp Vũ Thanh.
Nhưng đập vào mắt là vạch pin sắp cạn, cậu hoảng hốt, vội vàng lấy giấy bút ra ghi lại số phòng của Túc Khiêm.
Vừa ghi xong thì điện thoại cũng tuyên bố đình công.
Tô Dục Chu không hề lo lắng.
Đi ra ngoài mà, sao có thể quên sạc dự phòng được!
Cậu lấy cục sạc ra, cắm sạc rồi nhét điện thoại vào cặp, sau đó đi vào trong khách sạn.
Mặc dù điện thoại hết pin, mặc dù bất đồng ngôn ngữ, nhưng cậu lại không hoảng lắm, vì…
Cậu sắp được gặp Túc Khiêm rồi!
Suy nghĩ này khiến bước chân của cậu cũng trở nên thoăn thoắt, thậm chí ngay cả người xung quanh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui sướng của cậu.
Để sử dụng thang máy cần phải có thẻ, cậu trốn vào theo đoàn người. May mà lần này Túc Khiêm không ở phòng tổng thống.
Vừa hay trong thang máy cũng có người lên tầng đó, thế là Tô Dục Chu thuận lợi đi tới phòng của Túc Khiêm.
Cậu thật sự sắp vui phát điên rồi, xem ra nữ thần may mắn cũng đang thiên vị cho cậu!
Nhưng khi đứng trước cửa phòng, ấn chuông cả chục lần cũng không có ai ra mở thì Tô Dục Chu mới ngớ người.
Cậu đã tưởng tượng vô số khung cảnh gặp mặt, nhưng lại hoàn toàn quên mất một trường hợp —
Túc Khiêm không có ở trong phòng!
Chẳng phải bệnh dạ dày của anh ấy tái phát sao? Sao không nghỉ ngơi trong phòng mà còn chạy lung tung vậy, chẳng lẽ là nghiêm trọng quá nên phải vào viện rồi?
Tô Dục Chu rất lo lắng.
Cậu lấy điện thoại ra, cắm sạc một lát nên điện thoại đã có đủ điện để khởi động.
Có điều, nhìn thấy dòng chữ không có tín hiệu, cậu không khỏi rơi vào trầm tư.
Đúng, nơi này là nước S.
Mà thẻ sim của cậu lại không phải sim quốc tế, thậm chí còn không dùng được dung lượng để hòa mạng!
Tóm lại là giờ cậu không thể gọi cho Túc Khiêm, cũng không thể nhắn tin cho anh.
Làm sao bây giờ?
Tô Dục Chu đứng đực ra đó một hồi, cuối cùng dùng cầu thang thoát hiểm chạy xuống dưới, đi ra sảnh chính của khách sạn.
Mặc dù không có sóng để vào mạng nhưng sảnh khách sạn có wifi miễn phí mà! Nhưng rồi, cậu lại nhanh chóng phát hiện —- Để sử dụng wifi của khách sạn thì phải dùng số điện thoại để đăng kí nhận tin nhắn xác thực danh tính. Mà di động của cậu không có tín hiệu, không nhận được tin nhắn!
Chàng trai Alpha vừa tròn mười tám, chưa từng đi nước ngoài, giờ phút này hoàn toàn mờ mịt không biết phải làm gì.
Nhìn thấy điện thoại cố định đặt trên bàn lễ tân, Tô Dục Chu lập tức tỉnh lại.
Nhưng dùng tiếng quốc tế không quá lưu loát nói chuyện với lễ tân xong cậu mới biết — Dùng cái này phải trả phí! Mà cậu đã quen dùng điện thoại để thanh toán nên giờ trong người không có đồng nào. Dù có tiền Trung Quốc thì ở đây người ta cũng không nhận.
Tô Dục Chu chưa từ bỏ, tiếp tục cố gắng giao tiếp với lễ tân, biểu thị mình là bạn của một vị khách trong khách sạn, cũng cung cấp thông tin của Túc Khiêm, hi vọng họ có thể tính tiền cho phòng của anh.
Nhân viên lễ tân nửa tin nửa ngờ, dùng điện thoại bàn gọi cho Túc Khiêm để xác nhận. Mà cái này cũng đúng ý Tô Dục Chu, cậu vừa hay có thể biết được giờ Túc Khiêm có ổn không, anh đang ở chỗ nào.
Nhưng bi kịch là…
Không gọi được cho Túc Khiêm, số máy báo bận.
Tô Dục Chu: “…”
Tất nhiên là nhân viên lễ tân sẽ không tin cậu, bảo cậu trước hết có thể ngồi ở sảnh chờ.
Cậu còn có thể làm gì đây?
Tô Dục Chu nhìn đồng hồ, đã sáu giờ hơn, sắc trời bên ngoài cũng dần tối xuống.
Chắc Túc Khiêm sắp về rồi nhỉ?
Trưa nay lúc gọi, cậu nghe tiếng anh cũng không giống kiểu bị đau rất nghiêm trọng…
Tô Dục Chu quyết định mình phải lạc quan lên, dù sao thì giờ ngoài chờ ở đây ra thì cậu cũng không làm được gì khác.
Sảnh đón khách có ghế sô pha, Tô Dục Chu qua đó ngồi chờ, mắt dán vào cửa ra vào, cứ có người bước vào là cậu lại rướn cổ lên nhìn.
Thời gian vô tình trôi. Chỉ chớp mắt đã tám giờ hơn, chờ suốt hai tiếng mà cậu không thấy nổi cái bóng của Túc Khiêm.
Tô Dục Chu có hơi lo lắng, một phần là lo cho tình trạng của Túc Khiêm, phần còn lại là lo lỡ đêm nay anh ấy không về thì chẳng lẽ mình phải ngồi đây chờ cả đêm à? Còn chưa biết liệu khách sạn có cho cậu ngủ ở đây không cơ.
Chẳng lẽ đêm nay cậu sẽ phải lưu lạc đầu đường tha hương nơi đất khách quê người? Tô Dục Chu có hơi tủi thân nghĩ, sự hăng hái lúc trên máy bay đã bị hao mòn gần hết.
Cậu lấy thanh sô cô la trong ba lô ra, xé bọc cắn một miếng, thầm nghĩ, tại sao rõ ràng là mang theo đủ thứ mà sao lại quên mua sim vậy hả? Tô Dục Chu chán nản vô cùng, nhưng giờ cũng không có ích gì.
Lại đợi thêm hơn một tiếng nữa, mười giờ rồi.
Người ra vào khách sạn cũng thưa dần.
Tô Dục Chu không nhịn được mà ngáp, sợ mình không cẩn thận ngủ mất sẽ bỏ lỡ Túc Khiêm nên cậu quyết định xách cặp lên, đứng dậy đi theo mấy vị khách khác vào trong thang máy. Một lần nữa đi tới trước cửa phòng Túc Khiêm, đứng chờ ngoài hành lang.
Cuối cùng, chàng trai dứt khoát ngồi bệt xuống đất khoanh chân lại.
Cậu chỉ thấy bây giờ mình vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đói, khổ quá đi mất…
Tô Dục Chu ôm ba lô vào ngực, lại lấy di động ra.
Điện thoại đã đầy pin, nhưng vẫn không có tín hiệu, cậu thử tìm wifi thì thấy có vài cái đầy vạch từ các phòng quanh đây, nhưng đều đã bị khóa.
Tô Dục Chu nhìn đồng hồ, quyết định đợi đến mười một giờ.
Túc Khiêm là người biết kiểm soát bản thân, anh thường sẽ đi ngủ lúc mười một giờ.
Nếu như đến lúc đó mà anh vẫn chưa về, vậy cậu sẽ mặt dày đi gõ cửa phòng bên cạnh, hỏi xem họ có thể cho cậu xin mật khẩu wifi không.
Đương nhiên là với điều kiện cậu có thể ngồi đây mà không bị bảo vệ tưởng là phần tử khả nghi đuổi ra ngoài…
–
“Giám đốc Túc, anh vẫn ổn chứ?”
Thư kí Lâm đỡ Túc Khiêm lên xe, sau khi thắt dây an toàn cho anh thì sốt sắng lấy khăn tay ra giúp Túc Khiêm lau mồ hôi lạnh trên trán. Bản thân y cũng sặc mùi rượu, mặt đỏ quạch, nhưng ít nhất y vẫn còn tỉnh táo.
Cuộc họp ban chiều kéo dài tới tận sáu rưỡi tối. Sau đó bọn họ được mời tới nhà hàng dùng bữa, giám đốc của công ty bên kia không ngừng chúc rượu cho Túc Khiêm, mặc dù y đã uống đỡ không ít, nhưng Túc Khiêm vẫn phải nể mặt mà uống vài chén.
Đúng là giết người mà!
Bữa tiệc vừa kết thúc, giám đốc đã trông như sắp ngất ra đấy rồi.
Túc Khiêm hất tay y ra, ấn tay lên trán, lại không thể làm dịu đi cảm giác chóng mặt hoa mắt kia.
Có thể là do tình trạng sức khỏe đang không được tốt dẫn đến việc tửu lượng của anh cũng kém theo, mới uống hai ly đã ngà ngà rồi.
Dạ dày cũng bắt đầu đau…
Anh nới lỏng cà vạt, kéo cửa kính xuống để gió đêm lùa vào giúp đầu óc tỉnh táo hơn.
Trong cơn mơ hồ, anh lấy di động ra kiểm tra.
Ngoài ba cuộc gọi nhỡ đến từ số lạ của nước S ra thì không có thông báo nào khác.
Không hiểu sao trong lòng lại thấy mất mát.
Túc Khiêm tự giễu nở nụ cười, tiếp tục nhắm mắt lại, ấn huyệt Thái Dương, che giấu đi chút xúc cảm yếu ớt rõ rệt mình vừa có.
Xe của bọn họ lao nhanh trong màn đêm, đến khách sạn rồi, Túc Khiêm mới mở mắt.
Anh khua tay, từ chối cái đỡ của thư kí Lâm, tự bước xuống xe, nhấc chân đi vào khách sạn.
Mặc dù trạng thái anh rõ ràng không được tốt, nhưng anh không định để bất kì ai có cơ hội chế giễu mình.
Một Omega, đêm khuya say rượu còn được người ta dìu vào khách sạn, dù người kia có là thư kí của anh thì bị kẻ nào “có tâm” thấy được thì cũng sẽ khó mà giải thích. Dù có đang ở nước ngoài, có thể sẽ chẳng ai biết anh, nhưng ánh mắt tìm tòi của người ngoài vẫn nhức nhối đến mức khiến anh không thể chịu đựng.
Rõ ràng anh không hề sai… Anh chỉ muốn sống theo cách của mình.
Người đàn ông mím chặt môi, mặt mày lạnh lẽo, vì kí ức không vui bị khơi gợi mà tỏa ra hơi thở cấm người khác lại gần, lại thêm cơ thể đang khó chịu nên bước chân của anh rất vội vàng.
Anh sải bước vào thang máy, mặc kệ thư kí Lâm đang đuổi theo đằng sau, dù y chỉ còn vài bước châ nữa thì Túc Khiêm cũng không giữ thang máy đợi y.
Tất nhiên là cũng không để ý tới nhân viên lễ tân.
“Đinh —“
Thang máy cuối cùng cũng lên đến nơi.
Túc Khiêm nhìn chằm chằm cửa thang máy từ từ mở ra, ánh mắt lạnh buốt. Giờ phút này, anh có khí thế như thần cản giết thần phật cản giết phật. Ai mà dám cản anh về phòng lúc này thì đảm bảo sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cậu thanh niên cao cao gầy gò đang ngồi co quắp trước cửa phòng anh, ôm trong ngực chiếc cặp quai chéo anh nhìn thấy từ lần đầu tiên gặp mặt, cái đầu gục gặc ngủ gật.
Nghe thấy tiếng động, cậu bừng tỉnh, mơ màng ngẩng lên, nhìn về phía anh.
Sau đó cặp mắt màu nâu nhạt vốn đang mờ mịt như được rót vào sức sống năng động, lập tức trở nên sáng ngời.
Tựa như vì tinh tú mà họ nhìn thấy cái đêm trên đài ngắm sao đó.
“Bịch —“
Túc Khiêm ngỡ như mình đang nhìn thấy ảo giác, lại rõ ràng nghe được tiếng vật thể nặng nề va chạm với l0ng nguc mình.
Rõ ràng đến vậy, to lớn đến thế, chấn động đến mức khiến tim anh run lên, tinh thần cũng ngẩn ngơ.
“Anh Túc, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Cậu trai kích động đến mức nhảy dựng lên, vui sướng chạy tới, dang hai cánh tay ôm lấy anh, vui đến quên hết mọi thứ.
“Em ở đây đợi anh lâu lắm rồi… Anh đi đâu vậy? Sao muộn vậy rồi mới về?”
Túc Khiêm nhìn cậu, một lúc lâu sau mới dè dặt vươn tay.
“Chu Chu…”
Cho đến khi ôm được người con trai ấy vào lòng, anh mới có thể xác nhận, hóa ra… Đây không phải là ảo giác của anh, cũng không phải là một giấc mộng đẹp anh có nhờ men say.
Tô Dục Chu, thật sự vượt ngàn dặm trùng dương tới đây tìm anh.
Hết chương 41.
– —–oOo——