Mà thôi, nghĩ lắm chi cho mệt, An quẳng đống đồ sang một bên, vô tư đi vào phòng tắm. Hưởng thụ làn nước ấm nóng, tâm trạng thoải mái vô cùng, đầu óc An lâng lâng, không biết thế nào lại tưởng tượng cảnh Phong Mạc Tử cầu hôn mình. Lại suy đoán tối nay đặc biệt như vậy có khi nào cô được cậu cầu hôn ở một nhà hàng sang trọng không? Nghĩ tới đó mặt cô đã nóng bừng lên không dám tưởng tượng tiếp, rõ vớ vẩn, làm gì có chuyện hoang đường, con người Mạc Tử không bao giờ biết lãng mạn là gì cả.
Nhưng suy đi tính lại vẫn thấy có điều rất lạ, ví dụ như mấy ngày nay cậu có rất nhiều cuộc gọi, thông thường nghe điện thoại đối tác cậu để cô nghe cùng, vậy mà dạo này lẻn ra ngoài nghe một mình. Còn nữa, lúc coi phim, có mấy cảnh chiếu nam chính cầu hôn nữ chính ngoài biển, cô nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, còn cậu thì phán câu xanh hơn củ chuối.
-Quá tầm thường. Không bằng một góc của…à mà thôi.
-Dạ?
-Không có gì, coi tiếp đi.
Hay là hôm trước của hôm trước, An thấy cậu chăm chút thiết kế cái gì đó tỉ mỉ lắm, cô đứng bên cạnh còn chả hay biết. Lúc đặt đĩa táo cậu mới giật mình nhìn lên, xong có chút hốt hoảng len lỏi trong ánh mắt, vội vàng gấp bản vẽ lại, rồi hỏi cô
-Em nhìn thấy?
-Chưa có nhìn, mà anh làm gì giấu em vậy?
-Không có gì, lên phòng khách chơi đi, lát anh ra.
Chưa nhìn thấy là nói dối, nhưng nhìn thấy mà không hiểu là nói thật, cô chỉ kịp thấy cái hình tròn rồi một đống họa tiết gì đó kì cục, cũng không để ý lắm. Nước nóng trong bồn đã chuyển ấm hơn nhiều, mặt An đầy nét nghi hoặc, giờ nghĩ kĩ, bộ trang sức thông thường rất hay có nhẫn, nhưng bộ này lại không có, vậy chẳng phải nhẫn dùng cho lúc đặc biệt sao?
Tự dưng nhiệt độ trong người thay đổi, tăng vụt, hai má trắng nõn bỗng dưng hồng hồng, trong lòng thấp thỏm, hồi hộp kì lạ. Rồi An lại tự nhủ, chỉ là suy đoán mà thôi, lỡ sai thì ăn cả thúng dưa bở chứ chả chơi. Nhưng ở sâu nơi tâm hồn, dấy lên những tia hy vọng nhỏ nhoi đầy mãnh liệt.
An chuẩn bị xong, đúng giờ, cô bước khỏi chung cư, phía xa xa, gần cái cột đèn bên cạnh cái thùng rác trước cô lao công lớn tuổi là hai đứa rỗi hơi thẹn thùng tập nắm tay nhau, mấy đứa còn non và thơ lắm. Đối diện mới là xe của Mạc Tử, cậu đứng dựa cửa kính, đăm chiêu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vóc người cao lớn, đẹp trai hào quang cứ phải nói là tỏa ra mỗi ngày một lớn, thu hút xung quanh, chẳng khác diễn viên điện ảnh là mấy.
Do mặc váy ôm sát với đi giày cao gót, có phần không quen, bước đi hơi xiêu vẹo, còn chưa tới nơi đã vấp phải đá bên đường, theo quán tính ngã sấp mặt, hên sao cậu nhanh tay đỡ lấy chứ không thì khổ rồi.
-A! Đi cái này khó quá.
An ngẩng mặt than thở, vậy mà người kia chẳng phản ứng, bần thần nhìn cô chứ, làm cô mặt đỏ hơn gấc. Cậu khẽ ho nhẹ, dùng lực chút đã nhấc bổng cô lên, sau đó tống vào xe.
Ở trên xe, cậu thắt dây cho cô, chuẩn bị quay đầu xe mà chưa kịp thì An kéo tay áo, ngại ngùng hỏi nhỏ
-Em…em trang điểm lên…không tệ chứ.
Hỏi thừa, vợ cậu không đẹp thì ai cũng đừng hòng đẹp. Vóc dáng cô trông nhỏ con thế chứ chỗ nào cần đủ thì vẫn đủ, mặc thường đã xinh rồi diện lên thì khỏi nói, cần bao nhiều dịu dàng thanh toát, động lòng người thì có bấy nhiêu. Như lúc này đây, nhìn gò má ửng đỏ, đôi môi mềm mại quyến rũ Mạc Tử chỉ muốn lập tức đè cô ra. Nhưng phải nhịn, vì tối nay rất quan trọng, không thể phá bỏ kế hoạch được.
Cậu ghé sát tai cô, ngậm vành tai, nhá nhẹ, chậm rãi thả ra nói
-Về sau, chỉ được trang điểm cho mình anh thấy. Em đẹp thế này, sợ người khác sẽ phải lòng, mất công anh diệt thêm một kẻ địch, dù anh biết mình sẽ thắng.
An bĩu môi, gớm giấc, được cái kiêu ngạo là giỏi, nhưng mà không sao, trong lời nói đa phần là khen cô còn gì, sướng hết cả lỗ tai. An chẳng biết được đưa đi đâu, đang chạy giữa đường thì điện thoại cậu đổ chuông, là người của công ty gọi.
Nói xảy ra sự cố về bản hợp đồng kí lần trước, cần Mạc Tử giải quyết gấp. Chân mày cậu khẽ nhăn lại, xong cậu nghĩ gì đó mà đổi hướng về công ty.
Xe dừng bên đường, phía đối diện là tòa công ty lớn quen thuộc, cậu xoa đầu, nhìn cô với ánh mắt cưng chiều nói
-Ngồi đây chờ anh, đợi xong việc, anh muốn cho em xem thứ này.
-Dạ!
-Ngoan, đói thì gọi điện cho thư kí Kim, bảo anh ta mua đồ ăn cho.
Cậu cứ như bà già, dặn cô hết cái này cái kia, coi như cô con nít ấy. Mãi sau mới chịu đi, An nhìn cậu, không hiểu sao, lòng cô, ngay lúc này dâng lên một dự cảm bất an lớn. Cái cảm giác khiến cô không khỏi rùng mình, lắc đầu mạnh, cô đang bị sao vậy, không đâu nghĩ đến chuyện xui xẻo.
Cổ họng An khô khốc, muốn uống một ngụm nước để giải tỏa căng thẳng. Mà tìm mãi, lục lục lọi lọi chẳng thấy chai nước nào, buồn đời chết được. Còn đúng cái cốp sau tay lái là chưa tìm, An lấy chục khóa kế bên mở ra, nhìn vào, vẫn chẳng có chai nước nào ngoại trừ cái hộp nhỏ nằm ở sâu bên trong đáng nghi ngờ.
Cả cái cốp, lại chỉ có duy nhất một cái hộp be bé màu lục. An tò mò, lấy ra, cái hộp vừa lòng bàn tay, bên ngoài thiết kế khá đẹp mắt, chả khác gì hộp nhẫn.
Ừ, thì đúng rồi, nó là hộp nhẫn mà, An mở hộp, thấy vật tròn tròn lấp lánh kia, hai mắt sáng rỡ.
Thực sự là Phong Mạc Tử muốn cầu hôn, suy đoán của cô không có sai rồi.
Giờ khỏi cần uống nước, mặt cô vẫn phởn như thường, ai biết mình được cầu hôn mà chả vui, vui quá là vui đi ấy chứ, cái cảm giác lúc nãy tan biến thành khói rồi, giờ chỉ thấy hạnh phúc ngập tràn thôi. Lấy chiếc nhẫn ra, cô quan sát, thiết kế thật sự rất tinh xảo, không quá cầu kì rắc rối, từng viên đá xanh lấp lánh như pha lê rung động lòng người được xếp gọn gàng. Đúng là dùng từ thế nào cũng không thể diễn tả nổi, nhìn kĩ mới thấy, bên trong, hai chữ “AA” được khắc tinh tế, đường nét rõ ràng.
“AA” là An An phải không?
Cái này chỉ mình Mạc Tử mới gọi cô, vậy lúc cậu vẽ cái gì đó mấy ngày trước, hiển nhiên là thiết kế nhẫn dành tặng cô.
An mà, xúc động suýt rớt nước mắt luôn, Mạc Tử, anh rốt cuộc yêu em từ lúc nào? Gặp được anh, em cảm thấy bản thân thật may mắn.
Cô cho chiếc nhẫn vào hộp, nhẹ đặt vào trong cốp, khóa lại, coi như mình chưa từng nhìn thấy gì cả. Tỏ ra thờ ơ, thản nhiên, nhưng thực chất, trong lòng mở cờ múa máy tùm lum các kiểu rồi, chỉ thiếu điều cười thành tiếng thôi.
Ngồi khoảng một tiếng thì thư kí Kim từ công ty xuống, gõ cừa xe gọi cô ra.
-Cô…có đói không? Có muốn…ăn gì không?
Nhìn anh ta nói không ra hơi nói cô thấy tội tội. Phải đi từ lầu mười hai xuống tận đây không mệt mới lạ. Chắc bị Mạc Tử sai vặt rồi, cô mỉm cười trả lời
-À Không cần đâu, anh ấy bao giờ xong việc?
-Xong rồi. Giám đốc nói tôi mua chút đồ ăn rồi đưa cô lên sân thượng trên công ty, giám đốc sẽ đến sau.
An nhìn trời, thời gian trôi nhanh quá, chớp mắt một cái, hoàng hôn đã xuống tận chân núi, rồi dần lủi mất, trả lại khoảng trời đen cho buổi tối. Cứ nghĩ đến mình sắp được cầu hôn, tim bỗng dưng thổn thức, đập nhanh hơn bình thường, cả người hồi hộp đến toát mồ hôi tay.
An nhìn trong gương, muốn trang điểm lại, dù sao ngày trọng đại, cũng nên xinh một chút, lúc nãy ngủ gật, chắc lớp trang điểm mất hết rồi. Thư kí Kim ở ngoài kính cẩn đợi, An nhìn mình, thấy ổn rồi liền bước ra ngoài, trên mặt tươi rói nói
-Đi thôi.
-Dạ.
-Không cần dạ đâu, anh lớn tuổi hơn tôi mà.
Nghe người ta dạ, cô thấy mình cứ như già đi vài ba tuổi vậy.
Vào công ty, trong đó không có lấy một bóng người. Rõ ràng ban nãy mới tới, người ra người vô đông như kiến, sao giờ biến mất hết vậy, hay trong lúc ngủ gật, mọi người về cả rồi.
Đứng trên sân thượng, đôi mắt An linh hoạt, nhìn bầu trời còn vướng vài tia hoàng hôn đỏ, bất giác đưa tay lên cao, nắm lại, muốn ôm trọn cả khoảng trời.
Mười lăm phút sau,
Từng tia hoàng hôn đó vụt tắt theo thời gian, trời dần tối hơn, Mạc Tử vẫn còn đang bận sao?
An cười, chắc là đang chuẩn bị cái gì đó bất ngờ rồi. Cô bước đến bên chiếc ghế, ngồi xuống, chờ đợi.
Nửa tiếng sau,
-Anh ấy có nói bao giờ thì tới không?
-Không có, giám đốc chỉ dặn tôi đưa cô lên đây chờ ngài ấy.
Ừ, chờ thôi, dù sao cũng chỉ mới bảy giờ, chắc cậu có việc đột xuất cần giải quyết, chút xíu là sẽ đến.
Một tiếng qua, rồi hai tiếng trôi qua, vẫn là không thấy bóng dáng người nào cả. Trời đã tối lắm rồi, ở trên cao, gió thổi mạnh làm rét buốt bờ vai cô, đôi môi vì lạnh mà trở nên khô ráp. Thư kí Kim mấy lần gọi điện cho giám đốc, nhưng đổi lại là tiếng tút dài thê lương, An gọi cũng tương tự như vậy, không có ai bắt máy.
Thư kí Kim thấy cô nhỏ bé không chịu được sương đêm liền đề nghị cô đi về, có lẽ giám đốc không tới đâu. Mà An bướng, sợ về rồi, Mạc Tử đến đây, không có người lại giận, không chịu cầu hôn cô nữa. Nên cô ráng chờ, đợi cậu xong việc chắc chắn sẽ tới đây thôi, cô bảo với thư kí Kim, nếu anh có việc thì về trước đi, một mình tôi ở đây được rồi.
Nói thì dễ lắm, anh mà về trước thì không khéo ngày mai mất việc như chơi ấy chứ chả đùa.
Thư kí Kim nhìn An, đôi mắt cô lặng lẽ như nước mùa thu vậy, yên tĩnh ngồi xem thành phố bên dưới, thành phố về đêm, thực sự rất đẹp, đủ màu sắc, nhưng sự lãnh lẽo trong đêm khiến người ta hoảng sợ.
Mười giờ rưỡi, cái giờ người khác đã chìm vào giấc ngủ, giờ mọi hoạt động đều dừng lại để về bên gia đình sưởi ấm, giờ yêu đương của từng cắp trai gái. Còn cô giờ ấy, kiên trì đợi một người. Đợi mãi, đợi hoài, đợi đến hơi sương làm mặt cô lạnh buốt, vẫn chỉ có một khoảng trời đầy mây đen, gió thổi mạnh, mưa kéo đến, từng hạt, từng hạt rơi xuống, rơi vào gò má cô, chỉ biết dùng hai từ miêu tả, tê tái.
Thư kí Kim thấy mưa ngày một lớn, thời gian thì đã muộn quá rồi, liền nhanh chóng kéo An đi về.
Đứng trước cổng lớn của công ty, thư kí Kim xin phép về trước, còn có vợ con ở nhà, không thể đưa An về, mong cô thông cảm. An cười trêu, mưa lớn rồi, mau về đi kẻo vợ đợi. Thư kí Kim áy náy, sau đó vội vã đi trước. Bác bảo vệ nhìn An bơ vơ một mình, thấy tội nghiệp liền cho cô mượn cái dù. An nhận cảm ơn bác rồi bật dù bỏ đi.
Ban đêm, dòng người chẳng còn tấp nập như lúc chiều, chỉ còn lẻ tẻ vài ba chiếc xe hơi phóng nhanh trong cơn mưa nặng hạt. Phía ven đường, có một bóng dáng nhỏ nhắn đi trong đêm, mỏng manh đến nỗi, chỉ cần một làn gió mạnh liền thổi bay mất, thuộc dạng người khác nhìn vào chỉ muốn bảo vệ.
Không ai biết cũng chẳng ai quan tâm tâm trạng của cô hiện giờ, cô đóng kịch rất giỏi, trước mặt thư kí Kim, cô tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong lòng, đau tới cỡ nào.
Cớ sao cho cô hy vọng rồi dập tắt một cách tàn nhẫn? Thất hẹn, cô không giận, nhưng ít nhất cũng nên nghe điện thoại của cô.
Đằng sau, có một chiếc xe quan sát theo dõi cô từ lúc rời khỏi công ty tới giờ. An còn đang thẫn thờ, không để ý mấy đến xung quanh, liền bị người đằng sau chụp thuốc mê, cả người dần mất đi ý thức, chiếc xe đó, bắt được người, nhanh chóng lăn bánh rời khỏi.
Tại một biệt thự lớn,
An nằm trên một chiếc giường lớn, mơ màng tỉnh lại, cô thấy hơi chóng mặt, ngồi dậy cố nhìn xung quanh xem đây là đâu. Nhưng nhìn rõ rồi, nơi này, căn phòng này, rốt cuộc là cô đang ở đây vậy.
Còn đang gắng suy nghĩ liền nghe tiếng mở cửa phòng, An vội vàng nằm xuống, nhắm chặt hai mắt, coi như mình chưa hề tỉnh lại.
Tiếng bước chân đều đều, mỗi ngày một rõ, lúc sau, An cảm nhận được người đó đang ngồi ngay cạnh mình.
-Ngồi lên đi, tôi biết cô dậy rồi.
An thấy giọng quen quen, mở mắt ra, cái người đó, cô không ngờ đến, lại là Joy.
Joy ngồi bắt chân chéo, bộ dáng ung dung thoải mái nhìn An nói
-Có cái này rất hay, tôi muốn cho cô thấy.
-Trước đó trả lời tôi, sao lại chụp thuốc mê đưa tôi về đây đã?
Từ cái lúc nhìn thấy Joy, cô cứ có dự cảm không lành, Joy sao lại phải cần đến mấy tên kia để bắt cô về, anh ta mời thì cô vẫn tới như một vị khách mà.
-Vì muốn cho cô xem một thứ về Phong Mạc Tử.
Phong Mạc Tử? Lại cái gì liên quan đến cậu chứ?
-Hoài An, cô có biết, hiện giờ Mạc Tử đang ở đâu không?
Đương nhiên là không rồi, thấy cô đi bộ một mình dưới mưa mà không hiểu à. An im lặng, không lên tiếng, coi như thừa nhận mình không biết.
Joy mỉm cười, đi đến bên tủ, cầm lên bộ điều khiển, nhấn nhấn vài cái trước màn hình lớn đối diện hai người. Một lát liền hiện lên một đoạn video, trong đó, có hai nhân vật hăng say quấn quít lẫn nhau, tiếng thở dốc đều đều khiến người ta nghe mà đỏ mặt. Màn hình lớn, video tốt, quay đủ góc cạnh bốn phía, rõ ràng chi tiết đến từng xăng ti mét.
Nữ chính là ai, cô không biết. Nhưng nam chính, là cái người để cô một mình ngồi trong cơn rét đợi chờ, để cô một mình lặng lẽ đi trên còn đường tối với nước mưa lạnh buốt.
Ở đâu đó, trái tim ai như vỡ vụn.