“Sao hả, tên kia không chê cô ư?” Đế Bắc Lâm lạnh nhạt hỏi.
“Anh ta cũng không muốn ly hôn, hôn nhân cũng không thể dậm chân tại chỗ, sinh con rồi sau này sẽ tốt hơn.” Diệp Thiên Thanh nói như đương nhiên.
“Thật ư?” Đế Bắc Lâm đứng lên đi tới chỗ Diệp Thiên Thanh: “Để tôi bắt mạch”
Cái gì? Bắt mạch? Diệp Thiên Thanh sợ tới mức mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn người đang đi đến gần, áp lực khiến cô không thở nổi.
Đế thần y là thần y, Đế Anh ta bắt mạch thì sẽ phát hiện ra điều gì đây? Phát hiện ra thai sinh ba? Hay còn những chuyện gì khác nữa?
Diệp Thiên Thanh lùi về phía sau: “Tôi không cần bắt mạch! Tôi đã đến bệnh viện khám rồi, đều rất tốt. Không phiền Đế thần y kiểm tra nữa đâu!”
“Có thể được tôi bắt mạch là cô may mắn” Đế Bắc Lâm không hề dừng bước: “Đưa tay ra.”
Diệp Thiên Thanh giấu tay sau lưng liên tục lùi về phía sau, nụ cứng đờ: “Tôi không cần, thật sự không cần phiền anh.”
Đế Bắc Lâm làm lơ cô phản kháng, chuẩn bị trực tiếp kéo tay cô
“A!” Diệp Thiên Thanh sợ hãi la lên.
Đúng lúc đó tiếng đập cửa vang lên, Tần Chinh ở bên ngoài kêu vọng vào: “Diệp Thiên Thanh, cô đang làm gì đấy? Nêu cái gì?”
Diệp Thiên Thanh hoảng sợ, cửa không khóa!
Thấy Tần Chinh sắp mở cửa bước vào Diệp Thiên Thanh sợ đến ngây người!
a
Diệp Thiên Thanh sợ Đế thần y sẽ đến bắt mạch nữa, chắc chắn sẽ phát hiện ra cái thai. không bình thường!
“Tần Chinh, đêm nay tôi ngủ ở phòng anh!” Diệp Thiên Thanh cũng đi theo.
“Cô nói cái gì, ngủ..”
“Đừng nói nữa, đi thôi!” Diệp Thiên Thanh kéo tay Tần Chinh đi ra ngoài.
Cô hy vọng lúc mình về thì Đế thần y đã đi rồi!
Tới phòng Tần Chinh rồi anh ta không vui vẻ cho lắm, không thèm nhìn tới mặt Diệp Thiên Thanh. Nếu không phải nể mặt đứa nhỏ thì anh ta đã đá cô ta ra ngoài từ lâu rồi.