Nghe Tư Hải Minh trả lời Đế Anh Thy càng bực bội, anh biết, biết và làm là hai chuyện khác nhau, đúng không?
“Không cần để ý, coi như cùng giải quyết nhu cầu sinh lý đi” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn vang lên bên tai.
Đế Anh Thy cứng đờ, nhu cầu sinh lý là cái quỷ gì? À đúng, chính là nhu cầu sinh lý, không còn gì khác nữa!
“Nếu lần sau em muốn thì có thể nói với anh, anh hầu hạ em”
“Khoé miệng cô co rút, lần sau? Không thể có chuyện đó đâu! “Anh đừng mơ!”
“Được, anh không mơ” Tư Hải Minh sâu xa nhìn cô, sườn mặt và mỗi một tấc da thịt trắng nõn ở cổ đều có dấu ấn màu đỏ.
Đế Anh Thy cảm nhận được tầm mắt của anh, giống như nó đang vuốt ve cổ của mình vậy, khiến cả người cô cứng đờ.
Lúc đi cô cố ý chọn chiếc váy này là vì cổ áo có ren dựng lên có thể che đi những dấu vết kia. Tư Hải Minh dường như hận không thể lưu lại dấu vết của mình trên khắp nơi trên người cô!
Dục vọng chiếm hữu này thật đáng sợ!
Đặc biệt là hình xăm kia, giống như là chiến lợi phẩm của anh vậy, đúng là sở thích dâm loạn!
Máy bay bay vào đảo Trân Châu, Đế Anh Thy nghĩ, lần sau có đến thủ đô nên ngồi máy bay nhà mình thì hơn, không thôi lại để Tư Hải Minh có cơ hội kiếm cớ đưa mình về nữa, không có ý nghĩa gì hết!
Cửa máy bay vừa mở ra phía dưới đã có sẵn xe tới đón cô. Đế Anh Thy xuống máy bay, Tư Hải Minh cũng đi xuống theo.
“Anh nói chỉ đưa em về” Đế Anh Thy nói.
“Ừ, anh nhìn em đi” Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt đen như mực không giấu được sự thâm tình.
Mắt Đế Anh Thy lóe lên, xoay người chui vào xe. Xe lăn bánh chạy khỏi sân bay, Đế Anh Thy nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng người trong đó vẫn đứng nhìn theo, đang dần dần thu nhỏ lại. Anh ta sẽ không đi theo thật, hay chỉ là đang lạt mềm buộc chặt đây?
Đế Anh Thy không nhìn vào kính chiếu hậu nữa mà dán mặt lên cửa sổ xe, bây giờ cô có thể thả lỏng rồi, ở cạnh thú hoang luôn phải đề phòng đúng là mệt chết mà!
Trong lòng Tư Hải Minh tuy có chút buồn bã và hụt hẫng nhưng vẫn có kế hoạch. Anh biết bây giờ Đế Anh Thy đang rất sợ hãi, bởi vì quan hệ hai người đã tiến thêm một bước, tất nhiên cảm xúc sẽ thay đổi.
Giống như anh cũng sẽ lo lắng, lo lắng cô sẽ nổi giận không bao giờ để ý đến anh nữa, lo lắng cô trốn tránh không gặp anh, không nghe điện thoại của anh, giống như lúc trước, mỗi giây mỗi phút nhớ nhung gặm nhấm trái tim anh, xương cốt anh.
Cũng may bây giờ anh có thể tự do ra vào đảo Trân Châu, chỉ cần cô vẫn ở trong tầm mắt thì tạm thời tách ra cũng chỉ là vì sau này tự do buông thả mà thôi.
Tư Hải Minh đứng đó cho đến khi xe khuất bóng mới quay trở lại máy bay.
Đế Anh Thy nằm xuống ghế, hình ảnh kịch liệt ngày hôm qua không ngừng tua đi tua lại trong đầu không thể nào xoá được. Cô ngồi trên xe nghe được tiếng máy bay gầm rú trên bầu trời, không cần nhìn cũng biết là máy bay tư nhân của Tư Hải Minh.
Anh ta đi thật rồi.