Khu ổ chuột, tốt xấu lẫn lộn, đây là nơi tàng trữ nhiều hàng cấm nhất trên thế giới! Loại người nào cũng có!
“Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?” Tân Hành Chỉ hỏi.
“Hơn một giờ đồng hồ rì nên chỉ đại khái ước chừng chút.
Tân HÀnh Chi suy tính nói: “Xem ra không có chút gì gọi là tình cờ, mà là có dự tính trước”
.” Kiều Như An khit mũi, trong mắt Kiều Như An không thể xem thời gian “Hành Chi, chúng ta cứ nói với bọn họ chúng ta là người của nhà họ.
Đế, như vậy bọn họ nhất định sẽ thả chúng ta ra!” Kiều Như An đề xuất ý kiến.
“Không được, bọn chúng nếu thực sự sợ hãi kiêng dè thì đã không nhắm vào chúng ta. Hơn nữa, bọn chúng chắc chắn đã biết tôi là ai”
Tân Hành Chi suy nghĩ không chỉ trên một phương diện, mặt khác anh ta từ trước đến giờ ra ngoài không hay nói bản thân là người nhà họ Đế gì cả, cho dù bản thân có gặp xui xẻo đi chăng nữa.
Ngoài cửa có tiếng động, đám người bắt cóc bọn họ liền bước vào.
Một tên đàn ông ngồi xổm trước mặt Tân Hành Chỉ: “Tao nghe nói mày là người của nhà họ Đế?”
“Có cần phải nghe nói không? Chúng mày không phải đã biết từ trước rồi sao?” Tân Hành Chi không khách khí mà xé bỏ sự giả tạo của bọn chúng.
“Mục tiêu của chúng mày đã là tao rồi, cô ấy có thể thả đi chứ?”
“Thả là chuyện tuyệt đối không thể, có thêm một lần mặc cả không phải tốt hơn sao?” Gã đàn ông đó đưa điện thoại cho anh ta: “Gọi Đế Anh Thy ra ngoài, nói với cô ta mày bị bắt cóc rồi, cần cô ta đến cứu.
Với lại cô ta chỉ được phép đi một mình đến”
Tân Hành Chỉ cười lạnh: “Mày đang đùa với tao à?”
Tên đàn ông nháy mắt với mấy tên thủ hạ bên cạnh. Những tên thủ hạ bước lên trước mặt kéo Kiều Như An ra, ấn cô ta xuống sát mặt đất.
“ÁI Các người làm cái gì vậy?” Kiều Như An kinh hãi vùng vẫy.
Tên đàn ông cầm đầu tiếp tục nói với Tân Hành Chi: “Nếu như mày không gọi, kết cục của cô ta cũng không đẹp lắm đâu. Thủ hạ của tao không chỉ có mấy người này đâu”
Muốn làm gì với Kiều Như An, ý tứ đã rất rõ ràng.
Kiều Như An sợ hãi nhìn Tân Hành Chi, nước mắt chảy dài, đôi môi run rẩy.
Cô ta hy vọng Tân Hành Chỉ sẽ gọi cuộc điện thoại này.
“Hành Chi, cứu tôi, Anh Thy chắc chắn có cách đối phó với bọn chúng. Tôi không muốn bị bọn chúng hủy hoại cả một đời……”
Một câu xin lỗi, liền biểu thị câu trả lời của anh ta.
Sau này Kiều Như An có hận anh ta bao nhiêu, mắng anh ta ích kỷ, muốn anh ta gánh chịu món nợ lương tâm này cả đời, anh cũng sẽ không làm hại Anh Thy. Đó là cô gái trong tim anh, là người thân yêu nhất trong gia đình, tuyệt đối sẽ không vì cứu Kiều Như An mà có một tia dao động nào!
Ánh sáng trong đôi mắt của Kiều Như An vụt tắt, vô cùng tuyệt vọng.
Những người khác không ngờ rằng cách này đổ bể, có điều không có Tần Hành Chi thì vẫn còn Kiều Như An có thể lợi dụng được.
Điện thoại lại chuyển tới trước mặt Kiều Như An: “Biết số của cô ta không?”
Kiều Như An yếu ớt nói: “Biết”
“Muốn tự cứu mình chứ? Cô có thể tự tay gọi điện cho cô ta”
Sắc mặt của Tân Hành Chỉ thay đổi: “Kiều Như An, cô không được gọi điện cho A Thy!”
Kiều Như An khóc nói: “Hành Chị, tôi sợ…chỉ cần A Thy tới. Bọn chúng sẽ không dám đối xử với tôi thế nào nữa, anh cũng sẽ được cứu!
Tôi nghĩ….tôi nghĩ A Thy sẽ không trách chúng ta!”