Vừa hay nghe thấy tiếng súng, nhưng hai bên đều có súng, bắn về chỗ nào? Ai là địch ai là bạn?
Đế Anh Thy thấy vậy, cầm một tấm gỗ dưới đất ném về phía ghế sofa.
Tên tay chân không nghĩ ngợi nhiều xả súng về phía đó!
Tên đại ca cũng không biết là ai nổ súng, cũng bắn về phía đó!
Hai bên băn qua bản lại.
Đế Anh Thy vỗ vào người Tân Hành Chỉ, chỉ về phía cửa. Tân Hành Chỉ hiểu ra, kéo theo Kiều Như An, di chuyển về phía cửa. Bước chân rất nhẹ trong lúc chỉ còn một bước chân là ra tới cửa, Kiểu Như An dẫm phải ấm nước đang lăn dưới đất, kêu lên một tiếng.
” Đế Anh Thy, Tân Hành Chi.
Tiếng phụ nữ kêu lên, mặc dù không lớn nhưng cũng đủ phân biệt đâu là mình đâu là địch.
Những tay đồ để xông lên liền chĩa súng về phía cửa.
Đại ca hét lên: “Bọn chúng ở phía cửa sổ! đừng để cho chúng chạy thoát! Chạy mất tao giết chết chúng mày!”
Đám tay sai nghe thấy tiếng của đại cả ở phía ghế sofa, sợ hãi, vừa rồi bọn họ nổ súng về đại ca?
Bỏ đi, trả vờ như không biết gì! Chĩa họng súng về phía cửa ra sức bắn! cũng không cần biết có phải giữ lại mạng sống hay không!
Vội vàng là lối thoát duy nhất cho sự thất bại!
“Ưml” cánh tay của Đế Anh Thy bị đạn bắn qua, một cảm giác đau đớn vụt lên. Nhưng không nghĩ ngợi nỊ cùng Tân Hành Chi và Kiều Như An chạy xuống lối cầu thang.
Lúc chạy, vẫn không quên ném một viên đạn khói ra!
Trước khi xuống cầu thang, bom khói bị ném về phía cửa.
Những người canh dưới cửa định chạy lên lại tưởng là bom, lúc phát hiện ra không phải, lại chạy xông lên, Đế Anh Thy nổ súng! Thò đầu ra là bắn, như bắn dưa hấu vậy!
Đông người thì ném bom!
Tân Hành Chi lấy súng trên tay người chết, băn về phía cửa.
Lúc rơi vào trong làn khói, chỉ có Đế Anh Thy mới có thể nhìn thấy hết mọi người, vì thế tỷ lệ giết người rất cao.
Vừa quỳ xuống tựa vào cầu thang, vừa nổ súng.
Trên người Đế Anh Thy đã hết bom, bom khói cũng hết. Tạm thời người ở bên ngoài không dám xông vào, lúc này mà không chạy thì không còn cơ hội nữa!
“Đi, chúng ta thoát ra ngoài từ cửa sau dưới nhà!” Đế Anh Thy đứng lên, chân vừa bước xuống bậc thang, liền bị ai đó móc vào chân: “A!”.
Cả người lăn xuống cầu thang!
“A Thy!” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Đế Anh Thy, mặt của Tân Hành Chỉ đều tái mét!
Mặc dù có sương mù nên không thể nhìn rõ, anh ta vẫn liều lĩnh lao xuống cầu thang!
Chạy ra khỏi sương mù, chợt dừng lại, giật mình thót tim! Sau khi phản ứng lại, súng đã chĩa thẳng vào: “Bỏ súng xuống!”
Kiều Như An từ trên cầu thang đi xuống, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hai chân mềm nhữn, chỉ có thể dựa vào tường mà chống đố!
Đế Anh Thy chưa kịp ngã xuống dưới đất liền được ôm chặt lấy đầu, sau đó cô dùng một đôi mắt lạnh lùng nhìn Kiều Như An.
Kiều Như An muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói, trong mắt ẩn chứa những giọt nước mắt oan ức.
Những kẻ chưa chết lao tới, vây quanh và chĩa súng vào đầu bọn họ!
“Đừng làm hại cô ấy, có gì từ từ nói!” Tân Hành Chỉ thở hồng hộc, tay cầm súng cũng run rẩy!
Trong số đó có một đàn ông bước tới, nhìn chân của Tân Hành Chi rồi đá một cái.