Đế Anh Thy không hề nghĩ tới tình hình căng thẳng lúc đó.
Tư Hải Minh nói xong những lời đó liền cảm nhận được cái nhìn muốn giết người trên người Đế Hoàng Minh. Có điều, Đế Hoàng Minh lại bình tĩnh, cũng không động tay, chỉ xoay người rời đi.
Mà Tư Hải Minh lại không cảm thấy thoải mái.
Đế Hoàng Minh thế này, giống như đang xem một trò chơi không có hồi kết, mà quyền kết thúc trò chơi đang nằm trong tay anh ta vậy…
Tư Hải Minh nhìn chăm chằm vào người trong lòng, anh trước khi có được trái tim của cô, cũng đã đứng trên bờ vực của sự thất bại.
Cô không muốn đi cùng anh…
Đế Anh Thy không muốn đối mặt với Tư Hải Minh, muốn lật người, liền bị chặn lại: “Bị thương”
Đế Anh Thy buồn chán, muốn nói anh ngủ bên này. Thế nhưng như vậy không phải là đồng ý ngủ cùng anh hay sao?
Không dám mở miệng: “Tư Hải Minh, ngủ phòng của anh đi!”
Tư Hải Minh nâng căm cô lên: “Em vừa rời khỏi anh liền đã gặp chuyện, vậy nên nghe lời anh đi!”
“.” Đế Anh Thy cứng họng. Cái này có thể trách cô sao?
Hơn nữa, ngủ trong phòng có thể phát sinh chuyện gì?
Lại nói, mối quan hệ của bọn họ tốt vậy sao? Tốt đến mức này sao?
Nằm cùng với Tư Hải Minh trên một chiếc giường, cô càng nhớ lại những chuyện đã phát sinh ở thủ đô.
“Nếu như tôi không muốn thì sao?”
“Anh liền đem bọn trẻ tới”
“Tư Hải Minh, anh đây là đang uy hiếp!”
“Ừm, uy hiếp”
“.” Đế Anh Thy nhắm mắt, cố chịu đựng tình cảnh trước mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy mức độ chịu đựng của bản thân quá cao rồi.
Thực ra buộc phải chấp nhận với thái độ tiêu cực sao?
Nếu không thì có thể làm gì được?
Dù sao thì cô cũng không thể cho anh loại cơ hội này nữa!
Nhìn thấy người trong lòng giấy dụa một hồi, cuối cùng thì cũng ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Bàn tay to lớn của Tư Hải Minh đang ôm lấy cánh tay bị thương của Đế Anh Thy để tránh cho cô vô tình chạm vào vết thương khi cô ngủ say.
Môi mỏng mím lại, anh hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Không ngủ được, anh hôm nay rất sợ, sau này cô đừng có nghĩ tới chuyện có cơ hội một mình đi ra ngoài nữa…
Tên đại ca rơi vào tay của Đế Hạo Thiên, bị trói vào ghế điện rồi bị tra tấn không biết là sống hay đã chết.
Bên này hai tên đàn em của anh ta thì bị treo ngược lên không trung, tay bị khoét một lỗ, máu chảy ra từng hàng, nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất.
Giống như đang đếm ngược với sự sống, mỗi giọt nước là một bước gần hơn với cái chết.
Tên đàn em bị doạ sợ hết hồn, cầu xin tha mạng, nhưng vô ích.
Đế Hạo Thiên bước vào phòng tra tấn và liếc nhìn tên đại ca. Anh ta lại đi tới trước mặt tên đàn em, nhìn trái phải sau đó liền trực tiếp rút súng ra, dí súng vào họng của một tên. Trực tiếp bóp cò, đơn giản và gọn gàng.