Lisa cầm súng, nghe thấy tiếng Tiểu Dịch Thần được truyền đến từ loa phóng thanh, cô kinh ngạc quay đầu nhìn về phía loa, cậu kích động nói: “Lisa, đi thôi, tôi đưa cô về nhà!”
Lisa thấy lồng ngực mình nóng lên, giống như có nước ấm không ngừng được rót vào!
Cuối cùng…
Khối băng ngàn năm cũng có một vết nứt.
Cô khẽ kéo kéo khóe môi, cảm thấy vui vẻ từ trong thâm tâm!
Tiểu Dịch Thần nói: “Chúng ta có thể về nhà rồi!”
Cậu còn nói: “Lisa, đi thôi, tôi đưa cô về nhà!”
Cậu dùng từ “Chúng ta”.
Nói muốn dẫn cô về nhà…
Khiến cô ảo tưởng rằng… Mình cũng có nhà!
“Được, chúng ta về nhà!”
Cô nói như thế.
Mặc dù cô biết, Tiểu Dịch Thần không hề nghe thấy.
Chiếc du thuyền chậm rãi rời bến tàu.
Lisa trông thấy một đám người đuổi về phía bến tàu, cô lập tức ngắm vị trí vừa đổ xăng và bắn một phát, “Đùng” một tiếng, cả một vùng bốc cháy như núi lửa phun trào, ngăn cả đám người lại!
Lisa vào khoang thuyền, cô đi thẳng đến buồng lái thì lập tức nhìn thấy Tiểu Dịch Thần đang chăm chú lái thuyền.
Cô có hơi kinh ngạc: “Cậu thật sự biết lái du thuyền ư?”
“Ừ, đã từng lái.”
Trừ những thiết bị chiến đấu đặc biệt phức tạp thì xe tăng, du thuyền hay trực thăng cậu đều lái được.
Lisa có hơi bất ngờ, không ngờ rằng cậu lại có thể làm được!
Cô trở về phòng dự trữ, cẩn thận kiểm tra dầu, thức ăn và nước uống, cô thầm tính toán, những thứ này đủ dùng hơn một tháng, như vậy khá ổn rồi!
Cô đem nước và thức ăn đến cho Tiểu Dịch Thần, nói với cậu: “Cậu ăn uống chút gì trước đi.”
Lisa vừa nói vừa đẩy cậu sang bên, cô cầm lấy tay lái.
Tiểu Dịch Thần khẩn trương hỏi: “Cô biết lái du thuyền ư?”
Lisa quay đầu lại, khinh thường nói: “Tôi khác cậu.”
“…?”
“Dù có là các thiết bị chiến đấu tôi cũng từng học sử dụng.”
Cô nói tiếp: “Cậu ăn chút gì trước đi đã!”
“Còn cô, đã ăn gì chưa?”
“Tôi ăn rồi.”
Tiểu Dịch Thần ngồi sang bên, ôm bánh mì và nước suối ăn như hổ đói.
Cậu thật sự vô cùng nói nên cũng không hơi đâu mà chú ý cách ăn uống, thoáng chốc đã xử gọn bánh mì và nước suối, sau đó còn không quên mút ngón tay, không phung phí chút bánh mì nào.
Lisa bị hành động của cậu dọa sợ.
“Đói như vậy à?”
“Không được lãng phí thức ăn!”
Tiểu Dịch Thần liếm ngón tay, tò mò hỏi: “Còn không biết thức ăn dự trữ trên du thuyền có đủ dùng hay không nữa!”
“Yên tâm đi, hẳn là không có vấn đề gì trong một tháng tới.”
Tiểu Dịch Thần nghe vậy, cậu có hơi hoài nghi: “Cô chắc chắn là tính theo sức ăn của tôi không?”
Lisa: “…”
“Một ngày tôi phải ăn ít nhất bốn ổ bánh mì! Đó là tiêu chuẩn.”
“Cậu là heo sao mà có thể ăn như thế?”
Lisa hừ lạnh: “Trên thuyền có rất nhiều lương khô, đủ cho cậu ăn.”
Tiểu Dịch Thần ra vẻ đau khổ: “Được rồi! Vì để chúng ta có thể kiên trì đến cùng, tôi ăn ít chút cũng không sao”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!