Đứa bé này… không lẽ nào là…
Vân Thi Thi cả kinh, cảm giác hoảng sợ hoang mang lẫn lộn trong lòng cô.
Sáu năm trước, cô kí hợp đồng mang thai hộ với anh, trong suốt 8 tháng trời mang thai, cuối cùng cô cũng sinh ra một cặp song sinh nam. Những vì sinh non, nên mạng sống của Hữu Hữu rất yếu, rất mong manh, hơi thở thì thoi thóp. Vì thế Hữu Hữu bị y tá tưởng lầm là đã chết. Mà anh của Hữu Hữu, vừa sinh ra liền bị cô thư kí kia mang đi.
Vân Nghiệp Trình sau khi phát hiện Hữu Hữu vẫn còn thở, ông đã nhờ một người bạn làm trong bệnh viện đó xoá mọi dấu vết hồ sơ về Hữu Hữu.
Một mặt có thể giữ lại Hữu Hữu bên cạnh, mặt khác ông cũng có thêm một đứa cháu, xem như đây cũng là may mắn của ông.
Cô thân là mẹ của Hữu Hữu, cuối cùng cô cũng có thể cứu được cốt nhục của mình khỏi vòng luân hồi.
6 năm qua, mỗi đêm, qua hình ảnh của Hữu Hữu, cô thầm tưởng tượng hình dáng đứa bé kia.
Bây giờ, đứa bé đứng trước mặt cô, từ vóc dáng đến ánh mắt, mọi thứ đều vô cùng giống Hữu Hữu.
Đôi mắt, cái mũi, hai gò má xinh xinh đều y đúc Hữu Hữu.
Đứa bé này, có ai dám nghĩ, nó chính là người anh thất lạc của Hữu Hữu chứ?
Vân Thi Thi cứ đứng đực ra đó, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Dịch Thần, hốc mắt không biết từ lúc nào đã ướt đẫm… Cô thật không nghĩ, mình có thể gặp lại đứa bé này.
Có lẽ từ khi sinh ra, giữa mẹ và con đã có mối liên kết chặt chẽ với nhau, nên Mộ Dịch Thần tuy lạnh lùng như Mộ Nhã Triết, nhưng khi vừa thấy cô rơi nước mắt thì tảng băng trong lòng sớm cũng đã trở nên vô nghĩa rồi.
“Cô… là ai?” Mộ Dịch Thần hoài nghi nhìn cô, trên mặt cảnh giác cao độ.
Vân Thi Thi nghe thấy giọng nói của đứa bé kia, tuy non nớt nhưng rất giống với Hữu Hữu của cô. Cô như theo bản năng, bước lại gần Mộ Dịch Thần.
Mộ Dịch Thần cảnh giác lui về phía sau, tiềm thức nhắc nhở cậu không được lại gần cô. Vài người đi theo cậu thấy cô đang dần tiếp cận gần hơn thì vội ngăn cản Vân Thi Thi.
“Cô là ai? Không được đến gần cậu chú”
“Tôi…” Vân Thi Thi thở dốc, không biết phải nói thế nào.
Đúng, cô làm gì có tư cách đến gần đứa bé đó, chẳng lẽ bây giờ cô vẫn còn vọng tưởng việc có thể giành lại đứa con này của cô sao?
Hai mẹ con, đứng trước mặt nhau lại trở thành xa lạ, cảm giác đau đớn này, đúng là trêu người mà!
Cô cười, thản nhiên nói: “Mấy người yên tâm, tôi không có ác ý gì, sẽ không làm hại cậu chủ của mấy người đâu!”
Mộ Dịch Thần bị nụ cười kia của cô thu hút, không hiểu sao, trong lòng cậu cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười nào ấm áp như vậy, từ khi còn nhỏ, cha cậu cũng chỉ cười với cậu có vài lần, mà nụ cười đó cũng rất nhẹ, không như…
Mà ‘mẹ’ của cậu, Mộ Uyển Nhu, thì lại cười với cậu rất nhiều, nhưng cái nụ cười đó chỉ khiến cậu lạnh sống lưng thôi.
Thế mà người phụ nữ này, mới chỉ lần đầu gặp mặt, lại khiến cậu lần đầu tiên trong cuộc đời hiểu thế nào là dịu dàng và ấm áp.
Trong một khắc đó, nhiều cỗ suy nghĩ ập vào trong đầu cậu.
Tuy là ấm áp… nhưng chung quy vẫn là người lạ, không được quá thân cận.
“Cô nhìn tôi làm gì, tôi không thích bị người khác nhìn chằm chằm thế đâu!” Mộ Dịch Thần lên tiếng cảnh cáo cô, ngữ khí lạnh lẽo như thường ngày, lạnh đến thấu xương, không chứa một chút tình cảm nào.
Vân Thi Thi cười, đang định lại gần Dịch Thần thì phía sau có một giọng nữ vang lên.
“Ai đó?”
Vân Thi Thi ngạc nhiên quay đầu lại, cô nhìn thấy một cô gái cao quý sang trọng đứng ngay sau lưng cô, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.
Nhưng khi Vân Thi Thi vừa quay đầu lại, cô gái đó lại càng tỏ vẻ cảnh giác hơn trước.
“Vân Thi Thi…”
Mộ Uyển Nhu trong lòng cảm thấy hoảng sợ, không ngờ cô ta lại có thể gặp cô ở nơi này! Mười mấy năm không gặp, cô gái yếu đuối trong trí nhớ ngày xưa giờ đã trở nên xinh đẹp động lòng người, thanh thuần lại càng thêm phần thoát tục. Năm tháng trôi qua dường như chẳng ảnh hưởng gì đến nhan sắc của cô vậy.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!