Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 16: 16: Tìm Một Người Nào Đó



Phan Trí Nguyên đạp xe trên một con đường vắng, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua những cánh hoa tử đằng màu tím nhạt đổ lên mái tóc đen mềm của cậu.

Trước mặt là một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh thuần khiết.
Cậu dừng xe, bước tới bên cạnh cô ấy, cô ấy đã chờ cậu từ lâu nên vừa thấy cậu thì nở một nụ cười.
“Đỗ Minh, ngày mai tớ kết hôn.” Cô ấy nói.
Đỗ Minh nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi gật đầu, “Ừ, chúc mừng cậu, chúc cậu hạnh phúc.”
“Cậu sẽ tới dự chứ?” Cô ấy hỏi.
“Về lại thành phố ấy ư? Tớ cũng không biết nữa.”
“Đỗ Minh…”
Phan Trí Nguyên mỉm cười, ánh mắt như lấp lánh tia sáng của sớm mai, “Tớ đùa thôi, tớ sẽ đến mà.”
“Tốt quá, có cậu tham dự lễ kết hôn tớ rất vui.” Cô gái cười.
Cô nói rồi xoay người đi về phía Lâm Bảo đứng ở phía xa, bước chân nhẹ tênh không còn vướng bận.

Nhưng gương mặt tươi cười của Trí Nguyên đã chẳng còn nữa, mí mắt cậu rũ xuống che đậy đi sự đau thương.

Cậu đã cố gắng gượng cười đã tạm biệt tình yêu dang dở này, thế nhưng cho tới cuối cùng cậu vẫn không thể.
Phan Trí Nguyên xoay đi, đến tận lúc này, cậu vẫn không thể mạnh mẽ nhìn người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác.
“Cắt!”
Đạo diễn hài lòng hô lên, sau đó ông đứng dậy đi tới vỗ vỗ vai của Trí Nguyên, “Giỏi lắm, nét mặt của cậu rất tốt! Lần này chỉ cần một lần quay đã qua rồi, đúng thật là cậu đã không làm tôi thất vọng!”
“Cảm ơn đạo diễn.” Trí Nguyên mỉm cười cúi đầu cảm ơn ông.
Hai tuần nữa đã trôi qua, cảnh vừa rồi đã là cảnh cuối cùng để kết thúc nhân vật Đỗ Minh của Phan Trí Nguyên.

Bộ phim thần tượng này không khó, thế nhưng vì là vai lớn đầu tiên cậu đảm nhận nên khi kết thúc nó cậu rất bồi hồi.
Lúc đạo diễn hô cắt, lắng nghe lời khen của ông, sau đó được các staff đi lại chúng mừng, Linz còn chạy tới ôm lấy cậu một cái, cô vui sướng mỉm cười, “Nguyên Nguyên, cảm ơn cậu, cậu giỏi quá!”, cậu đã thấy rất vui.
“Cậu quá khen rồi, cậu cũng rất giỏi, cảm ơn vì đã phối hợp với tớ!”
“Câu đó phải là tớ nói với cậu mới đúng, nhờ cậu mà tớ mới có thể thoải mái diễn xuất trong vai diễn đầu tiên.

Tớ rất vui vì được hợp tác với cậu, cảm ơn vì vai diễn đầu tiên đã được gặp cậu.”
Linz bất chợt bật khóc ôm chầm lấy Trí Nguyên không rời, Lâm Bảo phải tiến lại giúp Trí Nguyên dỗ dành cô ấy rồi nhận tiện tách hai người ra khỏi nhau.
Khi Linz đã được đưa đi chỉnh trang lại make up, đột ngột Lâm Bảo xoay người ôm Trí Nguyên vào lòng.
“Anh Lâm Bảo?” Trí Nguyên ngơ ngác.
“Anh cũng muốn cảm ơn em.” Lâm Bảo mỉm cười, “Cảm ơn vì thời gian qua đã phối hợp tốt với anh trong bộ phim này.

Nhờ có bạn diễn tuyệt như em mà anh mới hoàn thành tốt vai diễn.”

Phan Trí Nguyên cũng mỉm cười, cậu vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh, “Tôi cũng vậy, cảm ơn tiền bối vì sự giúp đỡ.”
Nam phụ đã kết thúc các cảnh quay nhưng nam nữ chính vẫn còn, sau khi cảnh cuối kết thúc thì đoàn làm phim sẽ chia tay nhau, bữa tiệc liên hoan được tổ chức vào ngày mai tại thủ đô.
Phan Trí Nguyên cúi đầu chào hết mọi người một lượt, tẩy trang xong thì cậu lên xe cùng quản lý Trần về nhà.

Thời gian qua quản lý Trần cũng thường xuyên ghé lại nhà cậu ăn cơm, nhưng anh còn phải đi đi về về giữa thủ đô và thành phố M, anh bảo trong suốt 2 năm theo chân cậu thì đây là khoảng thời gian anh bận nhất.
Để quảng bá cho bộ phim thì dàn cast sẽ tham gia các chương trình và quảng cáo cùng nhau, vậy nên anh phải đi nói chuyện với công ty và giúp cậu đại diện xem xét ký hợp đồng.
“Nghe tin cậu được đạo diễn ưu ái chọn, rất nhiều nhãn hàng đã có ý muốn mời cậu rồi.

Đợi khi bộ phim phát sóng, nếu như thành công chúng ta sẽ thừa thắng xông lên, nhưng cho dù không thành công thì đây cũng đã là bước tiến lớn, chúng ta vẫn có thể tìm thêm những bộ phim mới.” Quản lý Trần nói.
“Em biết rồi.” Trí Nguyên cúi đầu xem điện thoại, “Hôm nay ba em vẫn ở nhà, anh có muốn ghé tới ăn cơm không?”
“Anh có việc cần phải về thủ đô gấp, ngày mai đến buổi tối mới có tiệc, hơn một tháng qua cậu đã quay phim vất vả rồi, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.

Chú đi làm cũng vất vả, lần nào về cũng phải làm thêm cơm, anh cảm thấy áy náy lắm.”
“Vâng, em biết rồi.”
Hôm nay là ngày cuối cậu quay phim ở đây, cũng là ngày cuối cậu được ở lại thành phố M cùng ba, vừa hay ba cậu cũng vừa mới về nhà sau chuyến đi công tác.
Một tháng qua cậu vẫn luôn ở nhà, tuy có những lúc phải quay đến tận sáng, hay ba sẽ phải đi tới một nơi nào đó vì công việc, nhưng cả hai vẫn có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.
Bây giờ cậu sắp phải về thủ đô bận rộn với nghề diễn của riêng mình, ba thì tiếp tục cuộc sống của ông.

Bữa tối hôm nay cậu đãi ba mình một bữa cơm ngon ở quán mà ông thích.

Đêm hôm nay trước khi ngủ ông có pha cho cậu một ly sữa ấm rồi đem vào tận phòng.
Trí Nguyên đang nghịch điện thoại, mái tóc ướt vẫn chưa được lau khô còn khăn thì vắt ở trên vai.

Cậu nhận ly sữa của ba, quả nhiên là bị ông mắng.
“Con mau lau tóc đi, nếu không sẽ dễ bị cảm đấy!”
“Vâng ạ.” Trí Nguyên cười.
“Sau đó thì uống sữa cho dễ ngủ, một tháng qua vất vả lắm phải không?” Ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường, Trí Nguyên thì ngồi xuống giường lau tóc, “Nguyên Nguyên, có bận rộn đến thế nào cũng đừng bỏ bê bản thân mình, nhớ phải ăn uống cho đầy đủ nhé con.”
“Vâng ạ.” Trí Nguyên cười.
“Cũng đừng để mình vất vả quá, con vui là được, thoải mái là được.”
“Vâng.”
Ba và con trai thì thường không có gì nhiều để nói với nhau, lúc ông định bảo cậu nghỉ ngơi đi thì Trí Nguyên đột nhiên lại nói, “Ba, sau này con mua được nhà rồi, con đón ba đến thủ đô ở với con nhé?”
Ba Phan nhìn cậu, nhưng rồi ông lại mỉm cười, “Thằng nhóc này, cứ mua một ngôi nhà thật to thật đẹp rồi sống ở đó!”
“Ba không muốn sống với con sao?” Trí Nguyên không vui.
“Không phải, chỉ là, ba muốn tiếp tục ở đây để khi con nhớ thành phố M thì vẫn còn nơi để về.” Ông cười, “Đây là quê của chúng ta mà, cũng là nơi ba và mẹ con gặp rồi yêu nhau, ba có đi khắp nơi thì nơi này vẫn luôn là nơi quan trọng nhất.

Vì từng nẻo đường, góc phố đều có hình dáng của bà ấy.

Để ba nhớ, ba nghĩ về và ba tiếp tục yêu.”
Phan Trí Nguyên hơi mím môi, cậu cũng hiểu cảm giác này, cảm giác nhìn đâu trong các ngóc ngách của thành phố đều có bóng dáng của người cậu yêu, vì vậy mà cậu mới muốn trốn chạy.
Ông nói rồi dặn cậu nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai dậy ông sẽ nấu cho cậu một bữa trước khi cậu đi về thủ đô.
“Ba không ở bên cạnh con thường xuyên được, nhưng con cũng đâu thể dựa dẫm vô cớ vào cậu Trần được, nếu muốn thì có thể tìm ai đó chăm sóc cho mình.” Ông hơi lơ đễnh nói, “Chăm sóc lẫn nhau, đừng cô đơn thui thủi một mình như thế nữa, cậu Trần chỉ là quản lý, Minh Minh là bạn thân đương nhiên không thể sánh bằng được, phải không?”
“Ba à, ý ba là gì vậy?” Trí Nguyên phì cười.
“Con cũng hiểu mà, ba luôn lo lắng khi con một mình xa nhà.”
“Ba muốn con tìm người yêu sao? Ba à, con không phải một đứa trẻ, con tự chăm sóc mình được, bây giờ con chỉ mới có 24 tuổi, ba cứ lo lắng như con 42 tuổi rồi vậy.”
“Nhưng…”
“Nguyên Nguyên biết rồi ba đừng lo lắng cho con nữa.”
“Ba lo cho con thôi mà.”
“Vậy, anh Trường ở dưới quê ngoại mẹ thì sao?”
“Thằng bé ấy nóng tính quá, ba sợ nó đánh con.

À không, là con đánh nó thì khổ.”
“Nhóc Khang ở tầng dưới thì sao?”
“Nó thích con gái mà? Nhưng mà thằng bé ấy có vẻ nhỏ mọn, hôm trước cho ba xin một ít muối vậy mà sáng hôm sau đã sang đòi ngay, ba còn chưa kịp đi mua.”
“Vậy anh Tuấn nhà chú Đặng?”
“Thằng bé đó không chịu làm việc, chỉ biết há miệng chờ sung.

Ít ra cũng phải tìm được người nào đó như Nam Thành thì ba còn——”
Biết mình lỡ miệng, ông vội vàng yên lặng.
Tự trách mình trong lòng cũng bởi vì ông lo lắng cho đứa con này quá và ông không hiểu rõ sao dạo gần đây Nam Thành không còn liên lạc, ông nghĩ có lẽ nào là do thằng bé ngại Trí Nguyên.
Ván cờ hôm trước ông thua ông vẫn chưa gỡ lại được.

Nam Thành là bạn của ông nhưng đứa con trai này lại không thích thằng bé thì phải làm sao?
Sợ mình đã làm cho con trai buồn, ông còn định lên tiếng giải vây nhưng cậu đã mỉm cười cất tiếng trước, dường như không bị ảnh hưởng gì cả, “Ba kén chọn quá đấy? Con đâu phải là con gái?”
“Con gái hay con trai thì cũng là cục cưng của ba, con xứng đáng được hạnh phúc và yêu thương.

Nhưng mà, con có thích họ hay không mà lại hỏi ba như thế?”

“Con không thích, nhưng nếu ba muốn thì con cố gắng tìm một người.”
“Này! Bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!” Ông đi lại gõ đầu cậu, “Ba không hối thúc nữa, con cứ từ từ mà tìm được người tốt, người phù hợp với con.

Đẹp trai một chút, độc lập tài chính, biết chăm sóc con, biết chơi cờ với ba.”.

ngôn tình hay
Như Nam Thành vậy đấy.
Chiều hôm sau khi đang nói chuyện với ba thì quản lý Trần tới đón cậu, ba của cậu lại dặn dò, mong anh chăm sóc cậu cho tốt rồi tạm biệt hai người.

Vì cách giờ hẹn không còn nhiều thời gian nên anh sẽ lái xe đưa cậu tới bữa tiệc của đoàn phim ngay.
Trên đường đi cậu nhận được tin nhắn của Linz hỏi rằng khi nào cậu tới, sau khi trả lời cô xong thì lại có một tin nhắn hiện ra.
[Lâm Bảo]: Em làm gì đấy?
[Trí Nguyên]: Tôi đang từ thành phố M tới bữa tiệc ạ
[Lâm Bảo]: Vậy hẹn gặp em ở đó nhé
Cậu còn chưa gửi sang được tin nhắn đáp lời thì anh đã tiếp tục gửi tới một tin nhắn.
[Lâm Bảo]: Sau tiệc đi với anh, anh có chuyện muốn nói với em
Tuy vẫn chưa hiểu lắm nhưng cậu cũng tò mò nên đồng ý ngay.
[Trí Nguyên]: Tôi biết rồi
[Lâm Bảo]: Tới nơi nhớ nhắn với anh
Trí Nguyên lại đồng ý rồi xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cậu muốn nhìn ngắm thành phố này thêm một lần nữa, cũng như gửi gắm tình cảm và nỗi nhớ của cậu ở lại đây.

Hai tuần qua, cậu cũng đã khóc đủ rồi, bây giờ về thành phố thì phải quên hết những chuyện đã xảy ra, bình ổn tiếp tục sống.
Quay trở về là cậu của 6 năm qua.
Chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình, cậu cố gắng ổn định lại sắc mặt rồi chụp một tấm ảnh selca, đăng tải lên SNS của nghệ sĩ.
|Buổi tối hôm nay dường như thủ đô sẽ có mưa, mọi người chú ý cẩn thận nhé!|
Dạo gần đây có rất nhiều người vào thả tim và bình luận đáp lời cậu, Trí Nguyên đọc qua rồi không giấu được sự vui sướng mà mỉm cười, nhìn thấy cây số còn dài, cuối cùng cậu quyết định chợp mắt một lát.

Lúc cậu tới nơi, không cần nhắn tin đã thấy Lâm Bảo đứng đợi từ trước, quản lý Trần dạo gần đây cũng có để ý tới sự chăm sóc kì lạ này của Lâm Bảo với Trí Nguyên, anh cũng có tò mò nhưng không hỏi gì vội.
“Anh đi cất xe rồi vào sau, tiệc tùng thôi nên em cứ thoải mái trong mức cho phép, đừng vượt giới hạn là được.” Quản lý nhỏ tiếng dặn dò rồi đánh xe đi.
Phan Trí Nguyên gật đầu với anh, đợi anh đi rồi cậu mỉm cười chào Lâm Bảo, “Tiền bối tới rồi ạ? Sao anh không vào trong mà ở đây?”
“Anh đợi em.” Lâm Bảo đáp, “Đi đường có mệt không? Nhà hàng ở đây nhiều món ngon lắm, nếu mệt không thể ăn thì ấm ức lắm đấy nhé!”
Trí Nguyên híp mắt cười, “Tôi không mệt, chỉ sợ tranh mất phần ăn của tiền bối thôi.”
Lâm Bảo đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cậu, nhưng khi thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của cậu anh hơi mgượng, chậm rãi buông xuống.

Còn sợ tình cảnh của hai người sẽ rất khó xử thì Linz đã từ đâu chạy tới.
“Nguyên Nguyên!” Cô vui vẻ chạy lại, dù sao cũng là idol nên không thể tùy tiện đứng quá gần hay ôm Nguyên Nguyên như khi ở cảnh quay cuối được nữa.

Phan Trí Nguyên mỉm cười chào cô, vừa rồi cậu không phải có ý bài xích gì cả mà chỉ là hơi bất ngờ, cậu biết tiền bối yêu quý cậu nên mới hành động thân mật như thế.

Có được một người tốt giúp đỡ và thật lòng đối xử tốt với mình, Trí Nguyên cảm thấy rất may mắn.
Cả Tú Anh nữa, cô cũng là một cô gái rất đáng yêu, hy vọng sau khi kết thúc bộ phim thì cả hai vẫn sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn tốt này.
Cả ba cùng nhau đi vào khu vực riêng đã được bao trọn dành cho đoàn phim ngày hôm nay, một lúc sau mọi người đã có mặt đầy đủ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Mọi người đã thân thiết với nhau từ trước nên không khí vốn dĩ náo nhiệt rồi, cho tới khi rượu vào thì mọi người lại càng nhiệt tình hơn nữa.
Hôm nay Trí Nguyên không có tâm trạng ăn, khi quản lý Trần bảo anh có việc đi trước, dặn cậu đừng uống quá nhiều thì cậu chỉ cúi đầu uống rượu, càng uống càng cảm thấy thoải mái, cậu không nén được uống nhiều hơn vài ly, không nghe lời anh.

Bởi vì nỗi đau trong lòng dường như cũng đã vơi bớt được phần nào.
Lâm Bảo nhìn cậu, anh định khuyên can thế nhưng nghĩ tới một việc nên anh không khuyên nữa, chính mình cũng ngồi ở một bên chậm rãi uống.
Đạo diễn cố ý gọi cậu ra ngoài nói chuyện, Trí Nguyên vốn đã say nên chuếnh choáng đứng dậy, suýt ngã thì được Lâm Bảo đỡ lấy, cánh tay ôm eo cậu.
“Em đi được không?” Lâm Bảo hỏi.
“Đi được.” Cậu cười, gạt tay anh xuống rồi cùng đạo diễn đi ra ngoài.
Đứng trước đạo diễn, Trí Nguyên phải vất vả lắm mới không ngã xuống.

Dường như ông cũng thấy cậu say rồi nên chỉ nói sơ qua:
“Nguyên Nguyên, làm việc với cậu cả tháng nay tôi rất ưng ý.

Cậu làm tôi cảm thấy tự hào và xứng đáng vì đã chờ đợi.

Tôi cảm thấy tương lai cậu có thể đi xa, sắp tới có một bữa tiệc mời đến rất nhiều các vị đạo diễn, nhà sản xuất, diễn viên và cả các đại diện của những doanh nghiệp.

Tôi muốn đưa cậu tới để lôi kéo chút quan hệ, có một người tôi muốn giới thiệu tới cậu.”
“Vâng.” Trí Nguyên lắc lư cúi đầu.
“Chuyện này tôi đã trao đổi với quản lý của cậu rồi, có lẽ cậu ấy sẽ nói với cậu sớm thôi.”
“Vâng, cảm ơn ý tốt của đạo diễn.”
“Tôi thấy cậu say rồi ha ha, cậu về đi.”
Phan Trí Nguyên loạng choạng đi về bàn, bây giờ cậu cảm thấy hơi mệt, có lẽ là uống nhiều thật rồi.

Lâm Bảo cũng nhìn ra, anh cúi đầu quan sát sắc mặt của cậu, “Em không khoẻ sao?”
Trí Nguyên gật gật đầu, cậu nắm lấy tay áo của anh, “Em muốn về nhà, mình về nhà đi.”
Lâm Bảo hơi ngạc nhiên, anh mỉm cười đỡ cậu dậy rồi xin phép mọi người.

Dáng người Nguyên Nguyên nhỏ gầy hơn anh nhiều, thế nên việc đỡ cậu đối với anh không khó khăn lắm.
Từ đầu tới cuối Trí Nguyên cũng rất ngoan, không quậy, không làm khó, chỉ ôm chặt lấy tay để anh đỡ đi, vì vậy anh mới bế ngang cậu lên đưa về xe mình.
Đặt cậu nằm ở ghế sau, Lâm Bảo xoa nhẹ mái tóc cậu, nụ cười vui vẻ chợt nở trên đôi môi của anh.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi xe, dự định lấy điện thoại ra để liên lạc với Dương Minh xuống tầng đón cậu, anh sẽ đưa cậu về nhà.
Thế nhưng, bỗng dưng anh lại không muốn nữa, anh xoay đầu nhìn người đang ngoan ngoãn say ngủ ở ghế sau rồi cất điện thoại vào túi, mở cửa ghế lái ngồi vào rồi phóng xe đi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.