Mùa Hè Bất Tận Của Ngài Loiseau

Chương 14: Chương 14



“Tớ không biết cậu có để ý hay không.” Harry xích lại gần Alex, giả bộ như đang nhìn bãi cỏ ngoài cửa sổ: “Người Thượng úy đó đã nói về hải chiến suốt một giờ liền rồi, nếu ông ta dám nhắc tới từ tàu trục hạm thêm một lần nữa, tớ chắc chắn sẽ tạt ly rượu này vào mặt ông ta.”
Hôn lễ sẽ được cử hành tại một nhà thờ nhỏ vào sáng hôm sau, khách mời lục tục đến, từng chiếc xe hơi cán qua đá vụn trên đường, tranh thủ từng chỗ trống nhỏ giữa những lùm cây để đỗ xe.

Một buổi tiệc cocktail nhỏ đang được tổ chức trong phòng hứng nắng, đồ lặt vặt đã bị dời đi, thay vào đó là hai chiếc bàn dài được phủ khăn trải bàn màu trắng, trên đó bày đầy những món điểm tâm lớn chừng ngón tay, hạt dẻ bọc nước đường, ăn cùng với thịt xông khói và ô liu, ngoài ra còn có món cá trích lên men được cắt thành những miếng nhỏ.

Chiếc bình thủy tinh miệng rộng đựng rượu trái cây được phủ một lớp nước mỏng bên ngoài, người phục vụ tạm thời đi lại giữa những người khách để mời họ rượu vang và bánh quy, đồng thời cũng đổ đầy những chiếc ly trống rỗng của họ bằng hương rượu mát lạnh tươi mới.

George và Nam tước Loiseau như hai mặt trời vận hành theo hai hướng hoàn toàn đối ngược nhau, xung quanh họ là hàng tá những hành tinh với màu sắc khác biệt.

Bên cạnh George là một sĩ quan không quân đang mặc lễ phục màu xanh đậm, mà người đang nói chuyện với Nam tước lại là một người đàn ông trung niên có bụng hơi phệ.

Harry và Alex núp ở một cánh cửa sổ sát đất cách xa đó để quan sát chiều chuyển động của bọn họ, hai người nhìn chằm chằm vào cựu sĩ quan hải quân đang nói rất nhiều một hồi, vì để không khiến ông ta nghi ngờ, hai người dời ánh mắt đi.
“Trung tá, không phải Thượng úy.” Alex đặt chiếc ly không lên bàn dài rồi cầm lấy một cái ly mới: “Ông ta cũng chẳng còn đề tài nào khác để mà nói, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hai câu chuyện là Khai chiến với tàu ngầm hình chữ U và Giải cứu phi công bị rơi xuống nước.

Nhưng mà phiên bản tớ nghe được là lần đầu tiên vị Trung tá đó ra biển, tàu của ông ta đã lái trúng ngư lôi, ông ta nhanh chóng chạy thoát, leo lên phao cứu sinh rồi trôi dạt trên biển suốt một đêm, ngày hôm sau thì được tàu cứu hộ vớt lên, chưa từng ra biển lần nào, chỉ biết ngồi lì trong phòng làm việc ở bộ chỉ huy Dover suốt hai năm mà cứ thích đi khắp nơi rêu rao rằng mình đã từng đánh chìm tàu trục hạm của quân phát xít, nếu không để ý lời nói của ông ta thì có khi cậu cũng sẽ bị ông ta thuyết phục đấy.

Cậu có nhìn thấy vị Thượng tướng kia không? Cằm vuông, cao hơn mọi người một cái đầu, tay cầm tách trà, chưa uống một giọt rượu nào hết đó.”
“Thấy rồi.”
“Đó chính là cha của Digby, ông ta ghét vị Trung tá kia lắm, chưa bao giờ nói chuyện với nhau cả.

Có lẽ chúng ta sẽ tò mò tại sao Digby lại nhìn không giống cha cậu ta, Barry nói rằng người nhà này giống như một con đại bàng cùng với một con mèo đã đẻ ra một con tê giác nhỏ.”
Harry nở nụ cười ở trong ly rượu, cậu ho khan một tiếng, che mất nụ cười.
“Nếu chúng ta đã nhắc đến Barry…” Alex tìm kiếm những hành tinh ở gần Nam tước Loiseau: “Đứng bên phải cha – người thắt cà vạt màu xám tro, mang mắt kính, đó chính là ngài đại sứ đáng kính đấy, tớ hy vọng rằng ông ta vẫn chưa phát hiện ra chuyện con trai ông ta đã cho chúng ta mượn xe.”
“Râu của ông ta là thật sao? Nhìn giống đồ trang trí khi lên biểu diễn vậy.”
“Có lẽ đó là giấy thông hành để ông ta đi vào đại sứ quán ở Israel.”
Hai người cùng thấp giọng cười lên.

Alex cầm lấy một miếng cá trích lên men ở trên bàn dài rồi cắn một miếng, hắn nhíu mày lại, để lộ vẻ mặt như đang đau răng, hắn than phiền rằng món cá này quá mặn, không hiểu tại sao Martha cứ thích làm món này.

Hắn uống cạn số rượu vang còn dư lại trong ly rồi huých vào cùi chỏ của Harry, nhắc cậu để ý đến một người đàn ông lùn mập đang múc rượu trái cây từ chiếc bình thủy tinh: “Ông Bloomer cũng tới kìa.”
“Tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới người này.”
“Luật sư của cha, chuyên giải quyết những chuyện liên quan đến bất động sản, ủy thác quỹ và di chúc của ông ấy.

Nếu cậu hỏi tớ còn gì khác không thì có lẽ ông ta còn giải quyết cả chuyện ly dị nữa, nhưng cha và mẹ chưa từng đi tới bước này.” Alex gọi người phục vụ tới, hắn đặt chiếc ly không vào trong khay rồi cầm lấy vài chiếc bánh quy được phủ đường và hạnh nhân, chia cho Harry một ít: “Ông Bloomer lúc nào cũng nhớ lộn tên tớ, ông ấy hay gọi tớ là Adrian, cũng không phải là chuyện khó hiểu, con út thì chẳng dính dáng tới chuyện gì cả, chẳng có ai lại phí công đi nhớ tên của một đứa xếp chót trong nhà Loiseau.

Tớ rất mừng vì sau này người tiếp xúc với ông Bloomer sẽ là George.”
“Tuy vậy, người xếp chót trong nhà Loiseau lại là người thú vị nhất.”
“Cảm ơn lời nịnh nọt vụng về của cậu, cậu Prudence.”
Một tràng cười truyền tới nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Không biết những sĩ quan không quân hoàng gia kia vừa kể câu chuyện cười gì, ngay cả George cũng nở một nụ cười hiếm thấy.

Cánh cửa đến nhà kính đột nhiên bị mở ra, Leila lặng lẽ đi tới.

Người con gái của Nam tước có đôi mắt xanh cùng với góc cạnh dưới cằm giống với Alex, mái tóc vàng của chị ngắn ngủn, dáng đi của chị khiến Harry nhớ đến một con linh dương đang đi dạo trên bãi cỏ.

Đầu tiên chị tới hôn lên gò má của em trai, thấp giọng nói với hắn mấy câu, sau đó đi tới bên cạnh George, nhỏ giọng trò chuyện, George gật đầu, nụ cười trên mặt biến mất.
Một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt bước vào trong phòng hứng nắng, tất cả các cuộc nói chuyện lập tức trở nên im lặng, hơn phân nửa người trong phòng ngắm nhìn bà, sau đó mới dời ánh mắt đi chỗ khác, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Người phụ nữ đi thẳng đến chỗ của Nam tước Loiseau, đôi bông tai nho nhỏ làm bằng kim loại đung đưa theo từng bước chân của bà, hai người cứng nhắc gật đầu chào hỏi lẫn nhau, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách, không hề nói một câu.

Tiếp theo, người phụ nữ mặc chiếc váy dài đi ra ngoài, bà cười một tiếng với Leila, sờ gò má chị, sau đó bà ôm lấy George, đưa cho anh một chiếc hộp gỗ được buộc ruy băng.

Leila nói gì đó với bà, người phụ nữ quan sát đám người đang đứng trong phòng hứng nắng, trông như đang tìm người nào đó.
Nhưng Alex đã rời đi, hắn đã lặng yên không một tiếng động biến mất vào trong nhà kính.

Harry đứng tại chỗ do dự một hồi, cuối cùng cậu đặt ly rượu xuống, đi theo hắn rồi rón rén đóng cửa lại.
Không khí trong nhà kính vừa nóng vừa ẩm, mùi hương ngọt lịm của những giàn hoa lan trộn lẫn vào nhau, có cảm giác như một chiếc khăn tay ướt sũng đang quét trên mặt.

Không thấy bóng dáng Alex đâu, Harry từ từ đi qua những loài cây đang rũ xuống cùng với những chiếc lá vô cùng bóng loáng, cậu thấy hơi mất phương hướng.

Ở giữa nhà kính là một cái bàn gỗ vô cùng lớn, trên đó đặt rải rác những chậu cây lớn chừng bàn tay và hạt giống trồng hoa tulip, ngoài ra còn có một đôi găng tay dính đầy bùn cùng với đủ loại công cụ dùng để làm vườn, bình tưới vừa được dùng cách đây không lâu, trên bình vẫn còn dính những giọt nước sáng long lanh.
Nắng chiều ở phía tây chiếu xuyên qua những tấm kính thủy tinh to lớn, ánh lên một màu đỏ vàng lấp lánh, rực rỡ như máu.

Harry bắt đầu toát mồ hôi, cổ áo siết chặt cổ, cậu tháo lỏng nơ ra một tí nhưng vẫn không mở ra hoàn toàn.

Cậu gọi Alex một tiếng, không ai trả lời, không khí ẩm ướt chặn ngang cổ họng cậu, giọng nói không thể cất lên mắc nghẹn như một miếng bọt biển.

Ở một góc trồng đầy những chậu cây nhỏ nghe như có động tĩnh, Harry đi về phía bên đó, cậu vô tình đá ngã hai chậu hoa bằng đất sét nên vội vàng khom người đặt bọn chúng lại chỗ cũ.
“Tớ tìm thấy cậu rồi.”
Harry ngẩng đầu lên, Alex đang cười với cậu, hắn đi ra khỏi giàn hoa trồng đầy hoa lan nhiệt đới, chỉ tay: “Bên này, Harry, cái phòng thủy tinh này nóng như một cái lò lửa vậy.”
Alex đẩy cánh cửa nhỏ thông với vườn hoa ra ngoài, không khí mát mẻ thổi vào trong mặt, đây đúng là một buổi chiều khô ráo thoáng mát.

Harry băng qua bãi cỏ theo hắn, đi tới đài phun nước.

Có vẻ đài phun nước đã được trùng tu, những kẽ hở trên đá cẩm thạch được lấp đầy, những vết bẩn màu xám đen bởi vì dãi nắng dầm mưa mà hình thành trên đá cũng đã được rửa sạch, mặc dù vẫn không quá lộng lẫy nhưng ít ra bây giờ Harry có thể phân biệt được thân và vảy cá.

Nước được phun ra ngoài từ chiếc răng nhọn nhỏ xíu trong miệng cá, chúng chảy vào trong hồ nước trong suốt, trong đó còn có nuôi mấy con cá, chúng nấp dưới bóng râm của đá, miệng hơi mở ra.

Lúc Alex đưa tay vào trong làn nước, bầy cá nhỏ bơi loạn đi khắp nơi.

Harry ngồi dọc theo đài phun nước, ngắm nhìn giàn hoa được lấp đầy bởi những bụi hoa hồng ở cách đó không xa, một tấm biển phai màu được treo ở chỗ dễ thấy nhất, trên đó viết “Hoa hồng Blakely”, phía dưới được viết thêm một dòng chữ: “Giành giải nhất trong cuộc thi làm vườn ở Cornwall năm 1949.”
“Đó là mẹ cậu, đúng không?” Harry phá vỡ sự yên lặng.
Alex nhún vai, hắn ngồi trên bãi cỏ, dựa lưng vào tường đá làm bằng cẩm thạch của đài phun nước, lơ đãng dùng áo khoác lau nước trên tay.

“Ít nhất cũng nên chào hỏi.”
Alex ngửa đầu nhìn Harry: “Cậu nói tới nói lui giống hệt Leila.”
“Còn cậu thì nói tới nói lui giống hệt một cậu bé đang dỗi.”
“Đó là chuyện xấu sao?”
“Không phải vậy à?”
“Cậu không thể đẩy ngược lại vấn đề cho tớ, Harry, đó là gian lận.” Cơn gió nhẹ thổi lướt qua những giọt nước li ti, Alex tựa đầu vào đài phun nước, nhắm nửa con mắt: “Lần cuối cùng tớ gặp mẹ là khi…!Tớ cũng không biết chuyện ấy đã bao lâu rồi nữa, sáu năm hay bảy năm gì đấy, hơn nữa còn không phải ở đây mà là ở trường.

Trước dịp lễ Phục sinh, bà ấy đến gặp tớ vào một buổi chiều nọ, bà mang cho tớ một hộp socola.

Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao, lúc mọi người muốn dỗ dành con họ thì họ luôn mang cho chúng đồ ngọt, cứ như làm như vậy là đã có thể lừa chúng rồi ấy.

Tớ vốn không thích socola, huống chi lúc ấy tớ đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.

Nếu bà ấy đã không muốn gặp tớ, tớ cũng không cần phải gặp bà ấy.”
Harry không trả lời, cậu không tìm được từ phù hợp.

Hình như Alex bỗng thấy hứng thú với đám cỏ dại ở cạnh đài phun nước, hắn nắm lấy một cây, cẩn thận nghiên cứu phiến lá và rễ cây của nó.

Trong vườn hoa rất yên tĩnh, không còn tiếng chim hót, ngay cả tiếng gió thổi cũng đã dừng lại, chỉ còn lại tiếng nước chảy từ đài phun nước.

Harry trượt xuống bãi cỏ, ngồi chung một chỗ với Alex.
“Tớ nhớ cậu từng nói với tớ rằng bà ấy ở viện dưỡng bệnh, bệnh phổi gì đó.”
“Tớ chỉ nói lại lời giải thích của George mà thôi.

Có lẽ tớ vẫn luôn biết rằng đó không phải là sự thật nhưng tớ chưa bao giờ hỏi, tớ không muốn kiểm chứng.

Cha và mẹ đã ở riêng từ rất lâu trước đó, chỉ là tớ còn quá nhỏ nên không nhớ rõ cuộc cãi vã ấy nhưng George và Leila chắc chắn nhớ, tiếc là họ chưa từng kể với tớ, Martha cũng không.” Alex dùng sức ném sợi cỏ dại ở trong tay nhưng loài cây này quá nhẹ nên không thể bay xa, nó chậm rãi rơi xuống ống quần hắn: “Chưa có ai kể chuyện gì với tớ cả.”
Harry vừa định nói gì đó nhưng cậu lập tức thay đổi ý định.

Một bóng người đang đi loanh quanh trước mái hiên, bà mặc một chiếc tạp dề màu xanh lam quen thuộc – Martha đang tìm cậu út nhà Loiseau và đồng bọn vừa mất tích của hắn.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, không thèm để ý đến áo sơ mi và áo vest, hai người nằm nhoài lên bãi cỏ, tránh khỏi tầm mắt của nữ quản gia.

Hàng rào ở cách đây không xa, khe hở đó vẫn còn nhưng bây giờ nó lại quá nhỏ so với bọn họ.

Harry và Alex dùng cả tay và chân để leo lên lùm cây bên cạnh, hai người khó khăn chen vào, một cành cây đâm trúng mu bàn tay Harry tạo thành một vết thương, nút cài trên áo khoác của Alex thì bị cành cây móc trúng, Harry vội vàng giúp hắn cởi ra, ngón tay vừa bị gai nhọn cắt trúng lại có thêm một vết thương mới.

Hai người nhanh chóng vòng qua bãi cát ở chuồng ngựa rồi vọt vào rừng cây rậm rạp, họ nín thở núp trong bụi cây, hòa vào làm một trong bóng tối của cây mây và dây leo.
Chưa tới ba phút, Martha đã đi vòng qua hàng rào, bà nhìn bãi cát trống rỗng rồi đi vào chuồng ngựa, chốc lát sau đã lại đi ra, bà quét mắt nhìn quanh rừng cây, phủi bụi đang dính trên váy rồi vòng qua lại hàng rào, biến mất không thấy đâu.
Harry và Alex nhìn nhau, cười rộ nhưng vẫn không dám phát ra âm thanh quá lớn, bọn họ sợ rằng Martha vẫn chưa đi xa.

Hai người nằm co dưới một bóng cây không hoa không trái, những tán cây đan xen vào nhau hệt như một chiếc dù che mưa đang phủ trên đỉnh đầu.
“Tớ cũng không biết mình đang sợ cái gì.” Harry nhìn ra ngoài từ khe hở giữa cây mây và dây leo, chắc chắn Martha đã đi thật rồi: “Tớ cũng hai mươi hai tuổi rồi nhưng bà ấy vẫn để lại ấn tượng sợ hãi trong lòng tớ như một đứa con nít bảy tuổi.”
“Martha luôn quyền lực như thế, dù có là với ai.” Alex cúi đầu nhìn áo khoác của mình, chiếc nút thứ hai đã bị thay thế bởi một vết rách dài bốn tấc: “Đúng là gặp quỷ.”
Harry nhìn vết thương trên mu bàn tay của mình, không quá nghiêm trọng nhưng cậu đã lau máu lên áo sơ mi, giờ đây vết máu đỏ trông vô cùng nổi bật trên nền vải trắng.
“Thật xin lỗi.” Alex nhỏ giọng nói.
“Có gì đâu mà xin lỗi? Cái này chẳng là gì cả.”
Trong tóc Alex có một chiếc lá nhỏ, chắc là nó đã rơi xuống lúc họ trèo qua hàng rào, Harry vô thức đưa tay phủi chiếc lá xuống giúp hắn.

Đối phương nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cậu, hắn nghiêng đầu, hôn lên lòng bàn tay.

Harry hít một hơi thật sâu như vừa bị bỏng nhưng cậu không thể rút tay về được.

Ngưng đọng như vậy mấy giây mà cứ như nửa thế kỷ, bọn họ nhìn đối phương, không ai nói gì, chỉ chờ đợi.

Ánh mặt trời nhỏ vụn xuyên qua tán cây rơi lên người họ, đôi mắt xanh đen của Alex phản chiếu màu xanh của tán cây.

Một chú chim sơn ca hót vang trên cành cây phá vỡ sự yên lặng.

Alex buông cổ tay Harry, hắn nắm chặt lấy cổ áo cậu, cúi người về trước, hôn môi cậu.

Harry nâng tay như chuẩn bị sờ má Alex nhưng giữa đường lại thay đổi ý định, tay cậu rơi trên vai hắn, nhẹ nhàng đẩy Alex ra.

Đối phương kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt đau lòng như vừa bị phản bội.
“Alex.” Harry mở miệng nhưng lại không biết nên nói thế nào, cậu hàm hồ nói xin lỗi rồi đứng dậy, rời khỏi bụi cây, xuyên qua ánh mặt trời màu đỏ đang thiêu đốt bãi cỏ, cậu đi về phía dinh thự..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.