Mọi chuyện dần được sáng tỏ vào bốn ngày sau.
Trong đó cảnh sát có đến một lần, hỏi vài chuyện vô thưởng vô phạt, ghi chép qua loa rồi rời đi.
Sau đó hai nhân viên trong MI5 lại đến nhà, họ không phải là hai người đã đưa Alex đi, dựa vào trang phục, có thể thấy họ đang giả làm nhân viên văn phòng.
Bọn họ ngăn Harry đang muốn ra ngoài lại rồi bắt cậu ở trong phòng khách khoảng hai mươi phút để chất vấn về quan hệ giữa cậu và Alex, quan hệ giữa Alex và Barry, rằng hắn đã gia nhập vào tổ chức quân sự nào chưa, có qua lại với ai trong đoàn ngoại giao Liên Xô hay không, có nhận được bức thư nặc danh khả nghi nào không, đại loại là thế.
Harry chỉ không trả lời, không biết, không để ý rồi hỏi về tung tích của Alex.
Hai nhân viên giả bộ như không nghe thấy câu hỏi của cậu, họ cất quyển sổ tay, thông báo rằng nếu còn có chuyện gì khác thì bọn họ sẽ quay lại đây.
Bọn họ không quay lại nữa.
Hai mươi bốn giờ đã qua nhưng vẫn không có chút tin tức nào về Alex.
Harry lấy hết dũng khí để gọi điện cho Nam tước, đối phương đã sớm biết về chuyện này, ông đang thỏa hiệp với luật sư của gia đình Bloomer, hy vọng có thể tìm được một sợi dây thừng để giật dây cùng với một thỏa thuận có thể thực hiện được.
Tuy nhiên MI5 vẫn tỏ thái độ quyết liệt một cách dị thường, họ từ chối thông báo về tung tích của Alex, nói rằng đây không phải là tra hỏi, chẳng qua chỉ là hỗ trợ điều tra, hơn nữa còn bảo rằng “Cậu Loiseau vẫn nhận được sự tiếp đãi phù hợp với thân phận của cậu ấy”.
Harry vô cùng sốt ruột lo lắng lại tìm đến Digby, ôm một tia hy vọng rằng có thể hỏi thăm được tin tức gì đó, thế nhưng con trai của thượng tướng cũng chẳng hay biết gì hơn.
Từ trong miệng anh ta, Harry biết được James cũng đã bị đưa đi tra hỏi vào hôm trước.
Rõ ràng là MI5 đã điều tra ra toàn bộ vòng xã giao của Barry, ngoài ra còn nhắm đến cả câu lạc bộ ở Harrow của cậu ta.
Điều tra viên cũng đã định bắt cả Digby nhưng vì Thượng tướng đã gây áp lực lên các quan chức ở Bộ quốc phòng khiến họ phải tìm đến Bộ ngoại giao, Bộ ngoại giao đã nhờ đến MI6 để cân bằng lại cán cân này, khiến cho MI5 phải từ bỏ, chưa tới mười giờ đã thả anh ta ra.
“Rốt cuộc Barry đã làm cái gì?” Harry hỏi.
Tên to con nhíu mày, môi mấp máy trông như anh ta đang nhai vấn đề này, đối với Digby, suy nghĩ vẫn luôn là một chuyện thật khó khăn: “Tôi nghĩ là do quyển tập san kia.”
Quyển tập san tên là “Kèn lệnh”, do Barry hợp tác cùng với một người bạn học khoa lịch sử xuất bản, Digby không nhớ rõ tên của người còn lại.
Phần lớn các bài viết trong “Kèn lệnh” đều do những sinh viên theo chủ nghĩa lý tưởng cực đoan ở Oxford viết nên, ngoài ra còn có những đoạn trích và bài phân tích các bài báo, cuối tập san là thư từ độc giả, đa số đều do công nhân vận chuyển ở các bến tàu, các dây chuyền sản xuất và thợ mộc thất nghiệp viết để tố cáo những tên chủ doanh nghiệp keo kiệt.
Quyển tập san ấy không được in quá nhiều bản, bình thường cứ cách nửa tháng sẽ tổ chức một cuộc họp quy mô nhỏ để phân phát, phạm vi truyền bá cũng rất có hạn.
Trong số mới nhất được xuất bản cách đây không lâu, một người tên là “Jacob” – chỉ có “Jacob”, không có họ – đã viết một bài báo bàn về hội nghị Berlin, nội dung bài báo vô cùng bình thường, đôi chỗ còn hơi dài dòng nhạt nhẽo nhưng ở cuối bài có một đoạn ví dụ, đại ý chính là bom nổ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ châm lửa.
“Nhưng chẳng phải những người hâm mộ đảng Bolshevik vẫn luôn nói mấy lời như vậy sao?” Harry hỏi: “Đêm tối, Ngọn đuốc, Cờ đỏ, Đốt cháy tất cả, bọn họ chỉ thích mỗi mấy lời này.”
Tuy nhiên trùng hợp thay, Digby lại tiếp tục dùng giọng nói nhàm chán khô khan của anh ta để giải thích, tuần cảnh đã bắt được hai người đàn ông đáng nghi lãng vãng gần Whitehall vào tuần trước, một người là thủy thủ tàu, người còn lại là thợ nề, hai người họ không thể giải thích cho việc tại sao họ lại xuất hiện ở đó vào hơn nửa đêm, càng không thể giải thích tại sao trong túi xách của họ lại có thuốc nổ.
Hai tên nghi phạm ấy nhanh chóng bị giao cho MI5, MI5 dễ dàng tra ra được những người tổ chức, tham gia và ngày diễn ra các cuộc họp ngầm, thuận lợi tìm ra tập san “Kèn lệnh” và Brandon Morton, tiếp đó thì mò đến vòng xã giao của Morton ở Oxford, trong đó đứng mũi chịu sào chính là Alex, James và Digby.
“Chuyện này quá hoang đường, Alex không phải là người theo đảng cộng sản.”
“Cậu ta đã tham gia vào những buổi tụ họp nhỏ lén lút của Barry, không phải sao?”
“Cậu ấy có tham gia vào cuộc tranh luận về Bảo hiểm Y tế Quốc gia thì cũng không có nghĩa là cậu ấy ủng hộ Công Đảng*; cậu ấy có tham gia vào quỹ Caritas cũng không có nghĩa là cậu ấy theo đạo Thiên chúa.
Chẳng phải cậu cũng biết Alex thích cái gì thì sẽ tham gia vào cái đó một chút sao, cậu ấy chỉ đơn giản là thấy vui mà thôi.”
*Công Đảng: hay Đảng Lao động Anh, đảng chính trị chính của phe cánh tả tại Anh, Scotland và Wales.
Digby nhún vai: “Thuyết phục tôi thì có ích gì, cậu đi mà nói với MI5 ấy.”
“Vấn đề nằm ở đấy đấy, tôi không có cách nào để tiếp xúc với đám người ở MI5 cả.”
Digby xoay cái cổ to tròn của anh ta, chậm rãi nhìn kỹ xung quanh như một con tê giác: “Bây giờ cậu đang ở cùng với Alex à?”
Harry ngẩn người, không ngờ đề tài cuộc nói chuyện sẽ bỗng nhiên thay đổi: “Đúng vậy, chúng tôi cùng thuê một căn hộ.” Cậu suy nghĩ một lát, bổ sung thêm một câu “Chúng tôi là bạn cùng phòng” không cần thiết chút nào.
“Các cậu phải cẩn thận đấy.”
“Cậu có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là tốt bụng nhắc nhở thế thôi.” Digby gác cánh tay tráng kiện của anh ta lên vai Harry khiến cậu có cảm giác như đang gánh một cái gông sắt: “Kiên nhẫn chờ đi, Prudence, thứ cho tôi nói thẳng, cậu không thể giúp được gì đâu.
Nam tước sẽ biết cách giải quyết chuyện này, nếu ông ta không thể thì còn có George Loiseau.”
Digby buông tay, vỗ gáy Harry một cái rồi rời đi.
Harry nhìn anh ta đi vòng qua những bãi cỏ hình vuông giữa sân trường rồi biến mất vào bóng tối sau cánh cổng, không thể không thừa nhận nói chuyện với Digby đúng là một quyết định sai lầm.
Mặc dù con trai của Thượng tướng trông có vẻ là một tên ngu ngốc đần độn nhưng chắc chắn không thể có chuyện như vậy được.
Harry quay về số 55 trên đường Juniper, chờ đợi.
Sau khi thất thần dọn dẹp lại một số thứ trong căn hộ vào một buổi chiều không có tiết, cậu ngẩn người nhìn đồng hồ treo trên tường.
Ngoài đường chỉ cần truyền tới tiếng động cơ xe hơi, cậu sẽ nhảy dựng lên rồi đi đến bên cửa sổ để xem, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có chiếc xe nào đỗ lại bên ngoài căn hộ.
Đến tận một buổi chiều vào thứ sáu, Alex đã mất liên lạc suốt sáu mươi ba giờ.
Lúc chuông cửa vang lên, Harry đang làm bài tập phiên dịch, bởi vì gấp gáp đứng dậy mà cậu đã đụng phải quyển từ điển Hy Lạp đang đặt mở trên bàn, quyển từ điển gây ra hiệu ứng dây chuyền, khiến cho chồng sách được đặt trên bàn rơi thẳng xuống đất, Harry mệt mỏi nhìn chằm chằm vào những quyển sách, cuối cùng từ bỏ, xuyên qua phòng khách để đi mở cửa.
Đứng ngoài cửa không phải là người đưa thư, càng không phải là Alex.
Harry mất tự nhiên hắng giọng, không chắc mình đang mỉm cười hay vẫn đang nghiêm túc, cũng không chắc mình nên xưng hô với đối phương như thế nào mới tính là lễ phép.
“Chào buổi chiều, George.”
“Chào buổi chiều.”
Con trai trưởng của nhà Loiseau bước vào, gần đây anh đã nuôi râu, cộng thêm việc mặc một chiếc áo khoác dài màu đen được là thẳng khiến anh càng có vẻ nghiêm nghị hơn trước.
Bây giờ anh đã là Chuẩn tướng* không quân, không còn đóng quân ở Berlin nữa nên anh có thể ở lại London lâu hơn.
Harry đóng cửa lại, bỗng cảm thấy thật xấu hổ, lần đầu tiên cậu nhận ra phòng khách nhà mình nhỏ hẹp bao nhiêu, khắp nơi toàn là sách và tạp chí, trên tường thì dán bảng tỷ số vào mùa trước của môn bóng gậy và mã cầu, bên cạnh còn có tranh cổ vũ của một vũ nữ nóng bỏng.
Màu sắc của hai chiếc ghế salon một người không hề giống nhau, hơn nữa trên đó còn để đầy áo khoác, khăn choàng và chai rượu rỗng, không hề có chỗ để ngồi xuống.
Cửa sổ cũng quá nhỏ, ánh sáng mờ mờ soi rõ những hạt bụi đang bay đầy trong không khí cùng với những cây kim ngân đã héo úa trên bệ cửa sổ.
*Chuẩn tướng: là quân hàm sĩ quan cấp tướng trong quân đội của một số quốc gia.
Thông thường cấp hiệu quân hàm này được biểu hiện bằng 1 ngôi sao cấp tướng, được xếp trên cấp Đại tá và dưới cấp Thiếu tướng.
Trong Quân đội Nhân dân Việt Nam không có cấp bậc quân hàm này.
“Ông Bloomer đã cho tôi địa chỉ, tôi đã sớm đoán được Alex sẽ không thích ký túc xá trong trường học.” George tháo bao tay, nhét vào túi áo khoác, anh nhìn ghế salon đã bị đặt đầy những món đồ lặt vặt nên tiếp tục đứng: “Hy vọng tôi không làm phiền cậu, cậu Prudence.”
“Không, hoàn toàn không.
Anh muốn trà hay cà phê?”
“Không, cảm ơn, tôi sẽ không ở đây lâu.” George thong thả đi đến gần giá sách, anh cầm lấy một cái tượng gỗ hình con vẹt, nhìn một chút rồi đặt lại chỗ cũ: “Alex không gây phiền toái gì cho cậu chứ? Trừ chuyện mà em ấy đang vướng phải bây giờ ra.”
“Không có, cậu ấy chỉ…” Harry đi tới trước bàn gỗ, che lại máy đánh chữ cùng với xấp giấy nháp xốc xếch: “Thích tiệc tùng với mọi người, kết bạn khắp nơi, thế nhưng ai mà lại không thích những việc ấy cơ chứ?”
“Tôi không thích.” George trả lời, khi nhìn đến vẻ mặt Harry thì lại cười một tiếng: “Đừng căng thẳng quá, cậu Prudence, tôi chỉ đùa chút thôi.
Cậu có quen với các bạn của Alex mà, đúng không?”
“Một số thôi, cậu ấy có nhiều bạn quá.”
“Cậu quen với Brandon Morton chứ?”
“Đúng vậy.
Chúng tôi gọi cậu ta là Barry, Alex vẫn thường hay đến câu lạc bộ Harrow cùng với cậu ta.
Chúng tôi thường tụ họp trong nhà cậu ta, những buổi tụ họp về văn học, mặc dù trên danh nghĩa là vậy nhưng tất cả mọi người đều chỉ nghĩ đến việc uống rượu.”
“Tôi nghe nói cậu Brandon có quen với một đám lưu manh người Liên Xô, hơn nữa Alex còn từng tham dự vào cuộc tranh luận của bọn họ, có người nhận ra em ấy nên đã lén báo cáo với MI5.”
“Ai cơ?”
“Không biết, báo cáo ẩn danh.”
“Alex chỉ đến đó một hai lần thôi, tôi không biết nhưng tôi dám chắc chắn rằng cậu ấy chỉ đi vì tò mò.”
“Cậu xem này cậu Prudence, hiện tại MI5 đang nghĩ rằng đoàn ngoại giao Liên Xô có nhúng tay vào Kèn lệnh, lợi dụng nó để truyền ám hiệu, điều động những gián điệp nằm vùng ở nước Anh, đây chính là lý do khiến bọn họ không chịu thả em trai tôi ra, cộng thêm việc có lời đồn rằng người Liên Xô đang dụ dỗ những sinh viên trẻ trong trường đi theo con đường phản động khiến việc này ngày càng bất lợi hơn cho em ấy.”
“Chuyện này chỉ là hiểu lầm.”
“Đương nhiên là hiểu lầm, chúng ta sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ hiểu lầm này.” George nhìn chằm chằm vào Harry, cậu đang đứng đờ người ở nơi đó, hối hận tại sao mình không mặc một chiếc áo sơ mi trông có thể diện hơn: “Còn người bạn đặc biệt nào khác đáng để tôi lưu tâm không, cậu Prudence?”
“Chắc là không.”
George gật đầu, lấy bao tay từ trong túi áo ra rồi đeo vào: “Để ý Alex thay tôi, được không? Khống chế lòng hiếu kỳ của em ấy lại, có lẽ em ấy sẽ chịu nghe lời cậu.
So với tôi, cậu trông giống anh em của em ấy hơn.”
Harry không biết nên nói gì, chỉ có thể tỏ ý đồng ý.
George bắt tay với câu, chúc cậu có một buổi chiều vui vẻ rồi rời khỏi căn hộ.
Harry dựa vào bàn gỗ, nghe tiếng bước chân xuống lầu, tiếng động cơ xe hơi khởi động đến khi những âm thanh ấy dần đi xa.
Hồi lâu sau, cậu mới mở đèn bàn lên, đẩy bài tập và từ điển sang một bên rồi nhặt nhạnh những quyển sách rơi đầy dưới đất trong ánh đèn.
Sáng hôm sau, người đưa thư gửi cho cậu một bức điện báo được dán kín, trên thư đề gửi cho “Ngài M.
Sears”, chắc chắn là có liên quan đến “Con diều của Agnes”.
Harry không mở ra xem, cậu đặt bức điện báo vào trong máy đánh chữ của Alex rồi vội vã ra ngoài, chạy tới hội thảo nghiên cứu thơ Hy Lạp.
Thế giới vẫn vận hành khi không có Alex, con chó núi Bern bị cột lại ở góc vườn vẫn không ngừng sủa điên cuồng khi nhìn thấy cậu, con đường mòn đi xuyên qua sân cỏ vẫn trơn trượt khó đi như cũ.
Lò sưởi bằng đồng theo kiểu cũ khiến lớp học nóng bức đến không chịu nổi, tiếng nói chuyện xì xào của mọi người khiến Harry nhức đầu, cậu chen vào một chỗ trống ở gần cửa sổ, dùng hơn nửa buổi sáng để ngắm nhìn cây thanh lương trà bên ngoài, nó đã rụng hết lá, tuyết rơi trên những cành cây tan ra rồi kết lại, tạo thành những hạt băng tỏa ra ánh sáng bóng loáng ẩm ướt dưới ánh nắng muộn..