Mùa Hè Bất Tận Của Ngài Loiseau

Chương 23: Chương 23



Kể từ hôm đó, Harry đến tiệm sách “Gạch dưới” nhiều hơn, sau một tuần lễ, cậu phát hiện không phải ngày nào cũng có những buổi thảo luận, chỉ có tối thứ năm và tối thứ bảy mới được tổ chức.

Vì vậy vào hai ngày này mỗi tuần, Harry đều chạy tới đây sau khi tan làm, cậu lơ đễnh đứng xem những cuộc tranh luận kịch liệt, những bài diễn thuyết thú vị hoặc khô khan, thỉnh thoảng còn phải ráng nghe những khúc ngâm thơ tệ hại nhưng Alex chưa từng xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Đến nửa đêm khi Harry về nhà, cậu luôn thuyết phục bản thân hãy dừng việc làm vô ích này lại nhưng vào thứ năm hoặc thứ bảy tiếp theo, cậu lại không nhịn được mà ôm hy vọng quay lại tiệm sách.
Harry dần trở nên quen thuộc với người đánh đàn, quý ông đầu tóc bạc trắng ấy thật ra là chủ nhân của tiệm sách, tuy chỉ mới năm mươi mốt tuổi nhưng lại trông như chín mươi mốt, cách sinh hoạt cũng vậy.

Ông đã từng là một thành viên trong quân đội Pháp nhưng sau đó phải rút lui từ Lille để đến Cherbourg rồi lại từ Cherbourg đến Dunkirk, cuối cùng ông may mắn lên được một chiếc tàu khu trục của Anh rồi từ đó lui về Dover.

Trên chiếc dương cầm đặt một khung ảnh nhưng bên trong không có hình mà chỉ có một nửa cái xích bạc, trông giống như một loại côn trùng nào đó đã hóa đá từ thời tiền sử.

Sợi dây xích ấy vốn được đính chung với một cái mề đay dây chuyền, bên trong là tóc của vợ ông ấy nhưng trong lúc hỗn loạn, chiếc mề đay dây chuyền đã bị đánh rơi mất nên trong tay ông chỉ còn lại một mình sợi dây xích.

Năm 1947, ông trở về Paris nhưng vẫn không thể tìm lại được người vợ và người con trai duy nhất của họ – Francois.
“Bị bắn bởi một khẩu súng máy ở bãi biển Omaha.” Ông nói, kéo ống quần lên, bấy giờ Harry mới phát hiện từ đầu gối bên chân phải của ông trở xuống là một cái chân giả bằng gỗ: “Người Mỹ nói với chúng tôi rằng: Coi chừng trên trời, kết quả những chiếc máy b4y ném b0m Stuka không phải là mối nguy của chúng tôi, mấy tay súng máy mới là thứ chính.

May là không bắn trúng ngón tay, nếu không thì tôi không thể đánh đàn được nữa mất.”
“Ông đàn rất hay.”
“Cảm ơn, bà nội của tôi dạy cho tôi đấy.”
Harry hỏi ông tiệm sách này đã mở lâu chưa.
“Bốn tháng nữa là mười năm.

Vợ tôi muốn có một tiệm sách, tôi thì không hứng thú lắm.

Chúng tôi vừa mua được một chỗ thích hợp thì chiến tranh nổ ra.”
“Tôi rất lấy làm tiếc.”
Đối phương nhún vai, ông vỗ vào chiếc dương cầm như đang xem nó là một chú thú cưng ngoan ngoãn: “Tôi dùng mười mấy năm để hoàn thành tâm nguyện của bà ấy.

Tôi nghĩ bà ấy sẽ thích biến nơi đây thành một nơi để người ta trao đổi ý kiến với nhau.”
“Tôi tin chắc là bà ấy cũng nghĩ như vậy.

Cậu Loiseau có đến đây thường xuyên không ạ?”
“Tùy xem cậu hiểu chữ thường xuyên như thế nào, có lúc cậu ấy đến đây mấy ngày liền, có lúc lại không xuất hiện suốt một khoảng thời gian, không ai biết cậu ấy đi đâu.

Nếu cậu ấy đến London thì khi về sẽ mang cho tôi mấy quyển sách.

Tuy nhiên Loiseau chưa từng biết mất khỏi đây hơn một tháng, bởi vì thư của cậu ấy cũng được gửi đến đây.

Thư gửi cho cậu ấy rất nhiều.”
“Có thể tưởng tượng.” Harry phụ họa: “Nếu muốn tìm gặp cậu Loiseau thì cách nhanh nhất là gì?”
“Tối thứ năm đến đây thử vận may.”
“Liệu cậu Loiseau có đến đây vào thứ năm tuần này không?”
“Không, nhưng cậu có thể để ý xem cậu Mana có đến đây hay không, cậu ta có dáng người cao, tóc nâu, ăn mặc như một vị cha xứ nổi loạn.

Cậu ta đã giúp cậu Loiseau dịch quyển Con diều của Agnes, có lẽ cậu ta sẽ có địa chỉ hoặc số điện thoại của cậu ấy, tôi không dám chắc là cậu ta có nhưng cậu có thể thử hỏi cậu ta.”
Sự thật là cậu Mana cũng không biết.

Harry đã ngăn vị phiên dịch viên ấy lại sau buổi đọc văn xuôi vào tối thứ năm, hình dung của chủ tiệm sách rất chính xác, cậu Mana mặc một cái áo sơ mi bảo thủ màu đen, nút áo trên cùng cũng được gài lại, thế nhưng bên ngoài chiếc áo sơ mi, cậu ta lại choàng thêm một cái khăn choàng dài có màu xanh dương xen lẫn với xanh lá, trông giống như một loài chim nhiệt đới sặc sỡ nào đó.

Mana có một mái tóc dài màu nâu bù xù, trên đó còn được cột thêm vài món đồ trang sức nhỏ lấp lánh.

Lúc cậu ta nói chuyện, Harry có thể ngửi được mùi thuốc lá gay gắt từ hơi thở của cậu ta.
“Tại sao anh lại muốn tìm cậu ấy?”
“Trước kia chúng tôi từng quen biết nhau.”
“Trước kia à!” Mana bắt lấy cụm từ ấy: “Tại sao lại là Trước kia? Những người có mâu thuẫn với nhau mới nói Trước kia, bạn thân yêu à, kể chuyện của hai người cho tôi biết đi, có lẽ tôi có thể viết cho hai người một bài hát, anh cũng biết tôi rất giỏi việc dung hòa âm nhạc và thơ ca mà.

Chẳng phải anh nên biết chơi đàn guitar sao, anh Prudence? Trông anh rất giống một nghệ sĩ guitar đàn cho cậu ấy.”
“Đời này tôi chưa từng chạm vào cây đàn guitar.

Alex và tôi không có chuyện gì cả, tôi chỉ muốn nói với cậu ấy đôi lời.”
Một trận ồn ào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, hai người trông giống sinh viên bỗng đánh nhau, đá lăn cả ghế ngồi, mọi người vội né tránh hoặc vội cản họ lại.

Trên mặt Mana nở nụ cười ngây ngô, cậu ta hăng hái nhìn đám người, hồi lâu sau mới quay đầu lại: “Nói chuyện gì?”
“Sách của cậu ấy.”
“Bạn thân yêu à, trông anh không giống một nhà xuất bản.”
“Cứ coi tôi như một độc giả trung thành đi.”
“Anh không tìm được Alex đâu.” Mana lắc đầu, những món đồ cột trên tóc va vào nhau phát ra tiếng leng keng: “Cậu ấy là một chú chim rất thần bí, chỉ có cậu ấy tới tìm anh chứ anh không thể tìm được cậu ấy, chờ đến khi anh quay đầu lại thì cậu ấy đã biến mất tiêu rồi.

Lần nào chúng tôi cũng hẹn gặp nhau ở đây giống như gián điệp đang gặp nhau vậy.

Chỉ có duy nhất một lần ngoại lệ là hẹn ở một nhà hàng ở Montmartre, cậu ấy đã mua cho tôi một chai rượu có hương hồi, chúa phù hộ cậu ấy.”
“Nhà hàng ấy tên gì?”
“Cậu ấy nợ tiền anh, đúng không? Không thể tin được mấy tên có cái mác quý tộc được đâu, anh không biết bọn họ có phải hàng thật hay không, có lúc anh cho rằng mình đang quen biết với một nhân vật lớn, kết quả tên kia mua rượu còn phải thiếu nợ.”
“Không phải.

Nói cho tôi biết tên của nhà hàng đi, anh Mana, sau đó tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”
Đối phương giang tay, vẻ mặt bất lực không thể làm gì khác hơn nói tên cho Harry.
Chỗ kia vừa nghe tên là đã biết đó là một nơi mà Harry sẽ không muốn đến, chỗ đó có tên là “Siren”, ban ngày thì đó là một nhà hàng phục vụ những món bánh kẹp đầy dầu mỡ, sau khi trời tối thì thay đổi thành một diện mạo hoàn toàn khác.

Nếu bạn chịu trả thêm bốn mươi phần trăm phí, bạn sẽ có thể bước vào một phòng khiêu vũ mập mờ ánh đèn.

Harry hối hận khi đã không hỏi vị phiên dịch viên khoác lông chim sặc sỡ kia rằng Alex đến đây vào buổi tối hay buổi sáng.

Trong nền nhạc đinh tai nhức óc, những người vũ công mặc bộ váy bù xù bằng lông chim cởi áo ngực ra rồi ném xuống cho người xem từ trên sân khấu, khiêu khích nên một trận ồn ào lớn hơn.

Harry không thể không cao giọng gào thét mới có thể khiến chủ quán nghe rõ cậu muốn tìm ai.

Chủ quán lắc đầu, ông nói rằng thanh niên người Anh đến đây nhiều lắm, ông không có thời gian để nhớ mặt từng người một.
Lúc Harry rời khỏi phòng khiêu vũ, lỗ tai cậu lùng bùng, áo khoác thì dính đầy mùi thuốc lá rẻ tiền và mùi nước hoa.

Tàu điện ngầm đã ngừng chạy, nếu vẫn chưa ngừng, cậu cũng chẳng hơi đâu mà tiếp xúc với những thứ mờ tối bẩn thỉu dưới đường hầm.

Tòa soạn đã sắp xếp cho cậu một căn hộ nằm trong con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo phía sau nhà hát múa rối ở đại lộ Grands, cho dù trời có trong lành thì ở đó vẫn rất âm u, đừng nói chi là vào buổi rạng sáng.

Harry khóa cửa lại, lúc cậu nằm vật xuống ghế salon, kim chỉ giờ trong đồng hồ đeo tay vừa nhích một chút.
Cậu ngủ luôn trên ghế salon, ngay cả áo choàng dài cũng không cởi ra.

Lúc ánh mặt trời đánh thức cậu thì đã gần qua buổi trưa, tuy hôm nay là thứ bảy nhưng phóng viên không có ngày nghỉ.

Điện thoại không vang lên, ít nhất chứng minh chiến tranh hạt nhân vẫn chưa xảy ra.

Harry cau mày nhìn đồng hồ đeo tay, cậu trở mình trên ghế salon, nằm trên chiếc ghế được lót vải sần sùi màu xám đen, cậu thở dài rồi ngồi dậy, vội vàng đi vào nhà tắm để rửa mặt chải đầu, thay một bộ quần áo khác rồi ra ngoài.
Tòa soạn báo của “Góc nhìn” nằm ở phía tây đại lộ Haussmann, đi về hướng của Lafayette là sẽ bị kẹp giữa “Người xem” và “Báo tường”, cách đối thủ cạnh tranh chủ yếu – “Nhà ngoại giao” chỉ một con đường và thêm hai cây ngô đồng yếu ớt.

Cho dù đang là cuối tuần, phòng làm việc vẫn bận rộn như bình thường.

Cô Mignet ngẩng đầu khỏi chiếc máy đánh chữ, trừng mắt nhìn cậu, Harry nở một nụ cười mỉm khách sáo với cô, cậu đi thẳng qua những chiếc bàn làm việc bằng gỗ đặt san sát nhau để về văn phòng của mình, chặn lại tiếng chuông điện thoại không ngừng reo vang ở bên ngoài.
Thực tập sinh để lại trên bàn cậu không dưới hai mươi tờ giấy ghi chú, tổng hợp tất cả các cuộc gọi, câu hỏi, thông báo và tiếng la hét của chủ bút (“Harry, tôi muốn cậu lên bài bình luận về việc cắt giảm quân bị kia ngay bây giờ, ngay lập tức”) từ sáu giờ chiều hôm qua đến mười giờ sáng nay.

Harry sắp xếp những tờ giấy ghi chú theo thứ tự ưu tiên rồi cầm lấy điện thoại.
Tiếng gõ cửa vang lên hai lần, không đợi cậu đáp lại, thực tập sinh đã thò đầu vào xem thử: “Anh Prudence, có người tìm anh.”
Harry che ống nghe, nói: “Bảo người đó chờ một chút.”
“Em đã nói như vậy rồi nhưng anh ta vẫn tiến vào thưa anh, anh ta nói tên của anh ta là Loiseau.”
Harry hơi há miệng, trong lúc nhất thời cậu không nghĩ ra mình nên nói gì.

Nhân viên tổng đài không ngừng hỏi “Xin chào? Anh muốn gọi đến đâu? Xin chào?” trong điện thoại, Harry lập tức cúp máy.

“Bảo cậu ấy vào đi.”
Thực tập sinh gật đầu rồi đi mất, không đóng cửa lại.

Harry đứng lên rồi lại ngồi xuống, cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy để kéo thẳng chiếc áo sơ mi với đầy nếp nhăn, chậu cây nửa sống nửa chết trên bàn trông quá xấu nhưng bây giờ đã không còn cách nào để cứu vãn.

Alex gõ một cái vào cánh cửa khép hờ, hắn đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Chào buổi chiều.”
“Văn phòng đẹp đấy.”
Bọn họ đồng thời mở miệng nói, cũng đồng thời rơi vào yên lặng.

Harry chỉ vào cái ghế nhằm mời Alex ngồi xuống nhưng người nọ lại không làm như vậy, hắn thong thả đi đến trước mặt kệ sách, ngắm nhìn những tập hồ sơ thật dày được đánh dấu bằng số năm rồi lấy một tập từ năm ngoái ra để lật xem, sau đó lại đặt về chỗ cũ, phủi đi lớp bụi dính vào tay.
“Đây là nơi ở thường nhật của cậu à.” Alex bình luận, hắn kéo cửa sổ rèm cuốn ra một chút, trông ra đường phố bên ngoài cửa sổ: “Không ngờ đây là lần đầu tiên tớ nhìn thấy nơi làm việc của cậu.”
“Mới vừa dọn vào nên không thường nhật lắm đâu.”
“Harry.”
“Alex.”
“Gần đây tớ có nghe nói một chuyện rất thú vị.”
“Kể tớ nghe xem.”
“Có người phóng viên tìm tớ khắp nơi, không chỉ chờ đợi trong tiệm sách mà còn chạy đến một phòng khiêu vũ giả nhà hàng, cậu có biết người đó là ai không?”
“Có lẽ người phóng viên ấy chỉ muốn nói gì đó.”
Alex dựa vào tường rồi ôm lấy hai tay, nhìn Harry.

Hôm nay hắn không choàng khăn choàng, trên cổ áo được thắt một chiếc cà vạt chấm bi màu xanh thẫm lỏng lẻo, không biết là cố ý làm như vậy hay là quên.
“Có thể là chỉ nói mấy chuyện vô bổ, cậu có nghĩ vậy không?” Alex hỏi.
“Vậy sao cậu lại tới đây?”
“Tới để vẽ một dấu chấm hết.”
“Hay giả như cậu muốn gặp tớ, giống như tớ cũng muốn gặp cậu vậy.”
Alex cười một tiếng rồi lắc đầu, hắn xoa xoa sống mũi như đang cảm thấy nhức đầu: “Trời ạ, Harry.”
“Để tớ mời cậu một tách cà phê.” Harry thấp giọng nói, tựa như cậu sợ mình sẽ dọa chú chim vô hình đang đậu trên cửa sổ bay đi mất: “Cậu có thể quyết định xem cậu muốn vẽ một dấu chấm hết hay dấu phẩy, hoặc là tạt cà phê vào mặt tớ.”
“Tớ không có thói quen tấn công người khác bằng thức uống nóng.”
“Rất vui khi nghe thấy câu này.”
“Cậu không bận sao?”
“Không.” Harry chợt thốt lên, sau đó lại nhìn xuống mặt bàn phủ đầy giấy ghi chú: “Không bận chút nào.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.