Hai cậu bé đi tới trước chuồng ngựa, Alex buộc kỹ yên ngựa trên lưng Mercury, hắn cuốn tấm chăn lại rồi gác lên trên.
Sau đó chúng tìm trong đống đồ cất giấu trong “Nhà trên cây” một số đồ dùng hữu dụng cho chuyến đi đường, Alex lấy một cái ống nhòm và hộp diêm, Harry vốn định lấy một con dao nhỏ, cậu suy nghĩ một chút rồi đổi thành đèn lồng và tập bản đồ, đèn được mắc trên tay cầm của xe đạp, tập bản đồ thì nhét vào balo.
Nhìn từ đằng xa, đây đúng là một tổ hợp thú vị: Hai đứa bé trai, một chiếc xe đạp, một con ngựa con.
Ánh mặt trời chiếu rọi, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt áo sơ mi của Harry.
Đường xi măng biến thành đường đá vụn, sau đó dần biến thành đường đất nhỏ hẹp, uốn lượn quanh co trong đồng cỏ hoang.
Thị trấn chậm rãi lùi về sau, cuối cùng là biến mất, thay vào đó là một gò đất mềm mại phập phồng.
Hai đứa đi ngang qua một con hào mới đào được một nửa, hai cái xẻng rỉ sắt bị ném vào bên trong, ngâm trong vũng nước đọng, một cái thùng gỗ nằm úp trên mặt đất, dường như bị chìm ngập trong đám cỏ dại, ở trên đặt một chiếc nón sắt lẻ loi, một con bướm đậu trên đó, lúc hai đứa trẻ đến gần thì bay đi, chậm rãi vượt qua con hào, nó chọn đến một bãi cỏ nhỏ dài rồi đậu xuống, đôi cánh thoáng lay động trong gió.
Cách đó không xa có một đoạn đường sắt, nó nằm ngập trong bùn, không có thanh gỗ bắc ngang qua, không giống như là có xe lửa đi qua mà trông giống đường ray của những chiếc xe đi xuống mỏ than hơn.
Có lẽ các anh lính dùng nó để tiện cho việc chở bùn đất dư thừa nhưng chẳng ai có thể nói rõ cả.
“Bọn họ đi đâu thế nhỉ?” Alex hỏi.
“Không biết.” Harry cẩn thận đụng vào chiếc nón sắt, nó nhìn rất mới, mặt bên có vài vết xước: “Chắc là Bournemouth.” Harry chưa từng đến Bournemouth, cậu chỉ mới nghe qua trong đài phát thanh, cảm thấy địa danh này hết sức xa xôi.
Mặt trời chậm rãi lướt qua bầu trời không mây, đốt cháy cánh tay và gáy của hai đứa.
Vào bữa trưa, hai đứa bé trai và chú ngựa con nghỉ ngơi ở một bóng mát của một cái cối xay bột bỏ hoang, cùng chia sẻ chân giò xông khói và bánh mì mà Harry đã mang theo.
Alex lấy tập bản đồ từ balo của Harry ra, sau khi lần theo đủ mọi đường thẳng sặc sỡ sắc màu trên bản đồ, hai đứa vẫn không thể phân biệt được mình đang đi theo hướng nào nhưng cuối cùng hai đứa kết luận rằng, chỉ cần đi tiếp về phía đông, hai đứa sẽ đến nơi.
Một dòng suối nhỏ như sợi chỉ chảy ngang qua máng đá phía sau cối xay, hai đứa cúi người uống nước, vùi mặt vào trong làn nước lạnh như băng rồi lắc đầu như một chú chó con, Alex tạt nước lên mặt Harry, cậu bé cũng phản kích lại, một trận chiến tung tóe nước diễn ra.
Mercury cũng bị dính nước, lỗ mũi nó thở phì phò, lùi về sau mấy bước.
Hai đứa làm ướt hết quần áo nên không thể không cởi ra, trải phẳng trên phiến đá để phơi khô.
Chặng đường tiếp theo, hai đứa mặc chiếc áo sơ mi chỉ mới khô một nửa.
Trừ ong mật và châu chấu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, hai đứa không nhìn thấy sinh vật sống nào khác.
Harry có một loại cảm giác kỳ dị rằng miền hoang dã này đã thuộc về một thế giới khác, con đường đầy bùn ẩn trong lớp cỏ dại như chẳng dẫn đến đâu, nó chỉ mãi kéo dài về phía trước, hệt như một giấc mộng không có logic.
Chú ngựa Ả Rập đi phía trước, tiếng vó ngựa hân hoan vang lên theo tiết tấu, nó vung vẫy đuôi, xua đuổi đám côn trùng.
Cứ cách một đoạn đường, hai đứa sẽ đổi vị trí một lần, Harry leo lên yên ngựa, Alex thì ngồi lên xe đạp.
Đến khi ánh nắng đã hoàn toàn biến mất, hai đứa mới dừng lại.
Nhiệt độ bỗng hạ thấp, vùng hoang dã trong buổi chạng vạng như được tô thêm một màu xanh da trời u tối, gió mạnh thổi qua, cỏ dại lắc lư như từng đợt sóng ập tới.
Hai đứa bé trai cột dây cương của Mercury vào một lùm cây nhỏ rồi chia nhau ra để kiếm cây và cỏ khô để nhóm lửa, thế nhưng đống lửa nho nhỏ của hai đứa nhanh chóng cháy tàn.
Hai đứa chui vào một bụi cây rậm rạp để tránh gió lạnh, chúng đắp kín chăn, dựa vào đối phương để sưởi ấm.
Đèn lồng đặt dưới đất, ngọn nến được thủy tinh bảo vệ nên vẫn cứ lặng lẽ cháy, dù không hề ấm áp nhưng ít ra cũng xua đi bóng tối đang ép tới từ bốn phương tám hướng.
Harry đang ngủ thì bỗng tỉnh lại, cậu lạnh đến phát run, mơ hồ có cảm giác như mình vừa nằm mơ thấy một thứ vô cùng kinh khủng nhưng lại không thể nhớ rõ đó là thứ gì.
Cơn rùng mình xuyên thấu qua tấm chăn như kim đâm vào lưng.
Alex vẫn chưa tỉnh lại nhưng hắn đang nhíu chặt mày, có lẽ cũng đang mơ thấy ác mộng.
Có một lần, Harry thề rằng mình đã nhìn thấy một đốm sáng lơ lửng lóe lên ở trên bụi cỏ.
Harry rũ mắt, hô hấp của cậu hơi run rẩy nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Ánh nắng ban mai và sương mù dày đặc màu xám tro cùng hạ xuống, ngọn nến đã cháy hết không biết từ lúc nào.
Hai đứa bé trai ăn những miếng chân giò xông khói cuối cùng và miếng bánh mì đã trở nên cứng ngắc rồi tháo dây cương đã buộc vào lùm cây ra, chúng mắc đèn lên tay cầm của xe đạp, tiếp tục lên đường.
Đó là một ngày đầy mây, tầng mây hạ thấp nhưng trời vẫn không đổ mưa.
Đường đi đã hoàn toàn chìm trong cỏ dại, hai đứa chỉ có thể đi bộ, Alex dắt ngựa, Harry đẩy xe đạp.
Alex đeo ống nhòm trên cổ để lúc nào cũng có thể cầm lấy, quan sát khắp nơi.
Nhờ vậy mà hắn đã phát hiện ra một trạm xe lửa, nói trạm xe lửa cũng không đúng lắm, phải nói là một cục xi măng gắn vào cạnh đường ray.
Tên của trạm ga được sơn lên tường nhưng đã phai màu không rõ, hai đứa chỉ có thể miễn cưỡng đọc được một chữ “L”.
Trạm ga nứt nẻ khắp nơi, cỏ dại mọc lên cao vút.
Một người chuyển ray già sống ở đây cùng với một con chó gầy, ông buộc sợi dây của nó vào chiếc ghế bập bênh nhưng có lẽ sợi dây cũng không cần thiết lắm bởi vì chú chó chỉ cuộn tròn lại rồi ngủ, không hề nhúc nhích.
“A, London.” Alex lặp lại địa danh này đến tận ba lần, rốt cuộc người chuyển ray cũng nghe rõ: “Mỗi tuần chỉ có một tốp xe đến London đi qua đây, tốp xe ấy vừa lái qua đây vào trưa hôm qua rồi.” Ánh mắt của ông già quét qua Mercury, chiếc xe đạp đang để dựa vào tường, Alex và cuối cùng là Harry, ông bỗng nghĩ đến gì đó rồi nhíu mày, hỏi xem hai đứa đến từ đâu và tại sao hai đứa bé trai như vầy mà lại đi ngao du ở vùng hoang vu thế này.
“Cháu muốn đến London.” Harry trả lời: “Mẹ cháu đang ở đó.”
Câu trả lời này đã giải đáp toàn bộ nghi vấn của người chuyển ray.
Ông lục tìm chìa khóa rồi mở cửa, để hai đứa bé trai vào trong phòng điều khiển.
Căn phòng nhỏ này hệt như một đầu tàu xe lửa, cửa sổ thủy tinh to lớn soi thẳng ra ngoài đường ray.
Một cái tay cầm khổng lồ nhô lên từ giữa sàn nhà giống như phần chi của một loại côn trùng sắt thép, bánh răng và xích sắt ở phía dưới cắn vào nhau thật chặt.
Một chiếc giường đơn nằm ở góc phòng, trên đầu giường có dán một tờ thời khóa biểu, những chỗ trống trên đó được lấp đầy bằng những con chữ viết bằng bút bi xanh.
“Buổi sáng đi về phía tây, buổi chiều đi về phía đông, vào thứ bảy thì hãy đi về cả hai phía, hai cháu sẽ không thể đi lạc được đâu.” Người chuyển ray nói với hai đứa bé trai rồi đặt ấm trà lên lò: “Ta nhớ ta vẫn còn một hộp bánh quy sô cô la mà nhỉ.”
Hộp bánh quy ở sâu trong ngăn kéo, nằm phía dưới một quyển lịch sử sửa chữa đã ố vàng, chiếc hộp cũng đã bị rỉ sét.
Bánh quy có mùi của gỗ thông và long não, nhai giống như đang ăn đường cát, theo lễ phép, hai đứa bé trai mỗi đứa ăn một cái.
Tuy vậy mùi hương của ấm trà đen lại vô cùng tuyệt vời, giúp xua tan đi cơn rùng mình do hương vị kỳ lạ của miếng bánh quy.
Lúc kim giờ của đồng hồ chỉ vào số 4, hạt mưa đập vào cửa sổ.
Cơn mưa quét qua vùng hoang dã đi kèm với tiếng sấm, tầng mây cuộn tròn, dần bay về phía tây.
Một chuyến tàu chở than đi tới từ màn mưa, nó kéo vang còi, người chuyển ray giơ chiếc mũ ca rô màu nâu với người lái tàu, người nọ gật đầu chào hỏi, chuyến tàu nhanh chóng đi qua.
Mercury bị tiếng vang lớn dọa sợ, kéo căng dây cương.
Thế nhưng chú chó gầy vẫn nằm ngủ ở dưới chiếc ghế bập bênh, thậm chí còn không thèm mở mắt.
Hai đứa bé trai hỏi người chuyển ray xem nơi này có cách London xa lắm không.
“Với tốc độ của hai cháu, ta đoán là bốn năm ngày.”
Alex muốn biết gần đây có chỗ nào để nghỉ qua đêm hay không.
“Đi dọc theo đường ray về phía trước, các cháu hẳn là sẽ nhìn thấy một nông trại trước khi trời tối, nó nằm ở bên tay trái.
Hãy tìm gặp góa phụ Megan, bảo rằng ông Karl già đã chỉ bọn cháu đến đây.
Megan có nuôi một đám cừu, bốn con bò sữa – năm con chứ, nếu Hành Nhỏ vẫn còn sống, tiếc là Hành Nhỏ đã bị bệnh vào mùa đông trước – bà ấy rất tốt, thường xuyên tặng phô mai cho ta.” Người chuyển ray lấy ra một phần phô mai được bọc trong giấy trong đống đồ lặt vặt, chứng minh lời mình nói: “Có lẽ các cháu có thể thuyết phục bà ấy dùng xe chở hàng của mình để cho các cháu quá giang một đoạn.”
Mưa đã tạnh, tầng mây tản bớt, ánh mặt trời yếu ớt rọi xuống.
Hai đứa bé trai nói lời tạm biệt với ông Karl già, đi dọc theo đường sắt để đến nông trại.
Những bụi cỏ ướt nhẹp, giọt nước nhỏ xuống khỏi lá cây, mùi bùn đất và cây cỏ khiến chú ngựa nhỏ cảm thấy phấn khởi.
“Thi chạy thôi.” Alex bỏ lại một câu, Mercury vui sướng chạy đi.
“Không công bằng tí nào!” Harry hô to với bóng lưng hắn, nhảy lên xe đạp: “Chờ một chút!”
Hai đứa chạy đuổi nhanh đến tận một vùng cỏ lớn, một đám cừu đang đi loanh quanh ở đó, chúng nhai cỏ thật kỹ, trông như vô cùng chán nản với thế giới này.
Một chú chó Collie có lông màu trắng đen vểnh tai, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hai đứa bé trai.
Harry đẩy xe đạp vào trong một bụi cỏ, dựa vào hàng rào để thở hổn hển.
Từ chỗ này, hai đứa có thể nhìn thấy nóc nông trại màu nâu sậm ở phía xa xa, Alex trượt khỏi yên ngựa, nằm lên bãi cỏ bên cạnh cậu.
“Bốn ngày.” Alex nói: “Chúng ta nên ngồi xe lửa.”
“Tớ ghét xe lửa.”
“Tại sao?”
Harry nhún vai: “Dậy đi.” Cậu đứng dậy, phủi cỏ dính trên quần áo rồi đỡ xe đạp lên: “Chúng ta sắp tới rồi.”
Chú chó Collie nhìn hai đứa bé trai dần đi xa mới chịu nằm xuống lại.
Cỏ gần hàng rào không quá cao, chưa đến đầu gối của hai đứa, Harry nghe thấy một tiếng đứt gãy nhỏ nhẹ như cậu vừa đạp phải một cành cây khô, sau đó mặt đất dưới chân cậu bỗng sụp đổ, bầu trời như đang đảo ngược, cậu thậm chí còn chưa kịp kêu la tiếng nào.
Alex cúi người muốn bắt lấy Harry nhưng bùn đất mềm mại lại sụp đổ thêm một lần nữa, hai đứa bé trai rơi vào trong hố sâu, té mạnh xuống lớp bùn.
Đây có lẽ là một chiếc bẫy cáo đã bị bỏ quên, cái bẫy kẹp cách đầu Harry chưa tới hai inch, may là lò xo của nó đã bị ăn mòn, những chiếc răng thép đáng sợ kia vẫn chưa đóng lại.
Alex bò dậy, cẩn thận sờ vào cùi chỏ đã bị trầy rồi dùng áo sơ mi để lau sạch vết máu.
“Chúng ta có thể leo lên.” Đứa bé tóc vàng ngẩng đầu đánh giá cái bẫy.
“Tớ không thể.”
“Tất nhiên là có thể rồi, nhìn này, chỗ này có một ít rễ cỏ, nếu như…”
“Alex, tớ không thể.” Giọng nói của Harry trở nên sợ hãi và run rẩy vì cơn đau: “Chân của tớ.”
Ở đùi phải của cậu, chỗ bị gãy xương đang sưng lên một cục.
Alex đi vòng qua chiếc bẫy kẹp rồi quỳ xuống cạnh Harry, dè dặt đỡ cậu dậy, để cậu tựa vào vách hố: “Tớ nghĩ chúng ta nên…” Alex do dự cắn môi, không thể nghĩ ra hai đứa nên làm gì: “Trời ạ.”
Một đám mây nhỏ trôi qua trên bầu trời chỉ còn là một hình tròn bé xíu.
Alex đứng dậy, gào thét ra bên ngoài nhưng trả lời hai đứa chỉ có tiếng gió yếu ớt và tiếng côn trùng kêu vang.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cổ áo Harry, cậu nắm chặt bàn tay thành quả đấm, cố không phát ra âm thanh.
Alex hô mệt nên ngồi xuống bên cạnh cậu, cúi thấp đầu.
“Sẽ có người đến thôi.”
Harry không muốn nói chuyện, cơn đau đã lấn át tất cả.
Cậu nhắm mắt lại, gật đầu.
Hai tiếng trước khi trời tối, mây đen lại kéo tới, chặn mất những ánh nắng còn sót lại, hai đứa bị nhấn chìm trong cơn mưa rào và bóng tối ngày càng trở nên thâm sâu..