Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè

Chương 6



– Maria.

Maria thức dậy. Đấy là Pierre gọi chị. anh mỉm cười thấy chị ngủ nhiều quá. anh dựa lưng vào tường và nhìn chị.

– Mười giờ rồi – anh biện bạch cho mình – Mọi người đã đi cả.

– Judith?

– Con nó chơi ở dưới sân. Khoẻ mạnh.

Chung quanh Maria trong hành lang chẳng còn ai. Cửa sổ ban công mở toang và ánh nắng chiếu xiên xiên vào hành lang. Nó rực rỡ như hôm trước, rọi xuống nền nhà màu đỏ và hắt lên khuôn mặt của Pierre. Maria lại thấy người nôn nao. Chị nhỏm dậy rồi lại nằm xuống.

– Một phút nữa, em dậy bây giờ đây.

Ở cuối hành lang, bọn hầu bàn đã đi ra đi vào với những khay nước giải khát. Các buồng đều mở toang cửa. Các cô hầu phòng vừa dọn giường vừa hát. Nơi đây đã nóng bức rồi.

– Tôi yêu cầu họ để cho mình ngủ – Pierre nói – Nhưng chỉ vài phút nữa ánh nắng sẽ tới chỗ mình đấy.

Anh nhìn chị với vẻ khẩn khoản. Chị đã rút một điếu thuốc lá, thử hút xem sao và quẳng đi.

Chị mỉm cười với Pierre trong cơn nôn nao.

– Buổi sáng tôi thấy khó chịu quá – chị nói – Nhưng tôi dậy đây.

– Mình muốn tôi ở lại đây chứ?

– Muốn mình chờ tôi ở phòng ăn. Người nghiện rượu khi ngủ dậy cần phải đơn độc một mình.

Cả hai đều mỉm cười. Pierre bỏ đi. Maria gọi anh lại.

– Claire, cô ấy đâu? – Maria còn hỏi thêm.

– Chơi với con bé, ở dưới kia.

Lúc chị trở dậy được và tới được phòng ăn, một bình cà phê đang bốc khói trên bàn chỗ Pierre ngồi. Pierre biết là cần phải có gì cho Maria vào một số buổi sáng nào đấy. anh để mặc chị lặng lẽ uống cả chỗ cà phê. Rồi vươn vai, vươn vai, luồn hai bàn tay vào trong mái tóc, cuối cùng hút thuốc.

– Đã khá hơn – chị nói.

Trong phòng ăn lúc này đã lại trở nên hoàn toàn ngăn nắp và sạch sẽ, chỉ có họ mà thôi, không kể ở hai bàn khác. Các bàn trải khăn trắng đã được bày biện cho bữa trưa. Một tấm vải rộng màu nâu xám được căng lên bên dưới tấm mái bằng kính mà ban đêm trông xanh ngắt, làm dịu bớt ánh mặt trời. Ở nơi đây, cái nóng có thể chịu đựng được.

– Maria, đêm qua mình đã uống rượu – Pierre khẳng định.

Chị đưa bàn tay lên mặt. Chính qua đôi bàn tay trên mặt mà chị biết rằng trước kia mình đẹp, nhưng nhan sắc bắt đầu tàn phai. Chính qua cái cách chị đưa hai bàn tay lên mặt, không chút nương nhẹ, mà chị biết rằng mình đã chấp nhận bị đánh bại, mãi mãi. Chị không trả lời Pierre.

– Một lần nữa, vấn đề ý chí – Pierre nói tiếp – Mình có thể uống bớt đi, ít ra là vào buổi tối.

Maria uống từng ngụm lớn hết chỗ cà phê.

-Ồ, đúng như thế – chị nói – Khó chịu một tiếng đồng hồ vào buổi sáng, rồi nó qua đi.

– Đêm qua tôi đã tìm mình. Xe không có ở đấy. Gã gác cổng bảo tôi là mình đi dạo một vòng. Thế là tôi hiểu.

Anh hơi nhỏm dậy và đến lượt mình, anh vuốt ve mái tóc chị.

– Maria, Maria.

Chị không mỉm cười với anh. anh để nguyên bàn tay trên mái tóc chị một lúc rồi rụt tay lại. anh biết vì sao Maria đã không mỉm cười.

– Tôi tắm một cái – chị nói – sau đó nếu mình muốn, ta sẽ lên đường.

Claire, cô nàng kia. Nàng dắt tay Judith. Hai cô cháu bước vào. Claire mặc đồ xanh lam. Lúc bước vào, nàng nhìn Pierre trước hết. Nỗi thèm muốn Pierre ở nàng lộ rõ ngay lúc nàng bước vào, nó lết dài sau nàng như cái bóng của nàng. Cứ tưởng như nàng hét lên. Nhưng là nàng nói với Maria.

– Đêm qua cậu bỏ đi?

Maria tìm một câu trả lời, nhưng chị không tìm được. Chị ngẩn nó nra ngắm nghía Claire.

– Họ đã khua bọn này dậy đêm hôm qua – Claire nói tiếp – họ tưởng tìm thấy Rodrigo Paestra. Ai nấy đổ xô ra các cửa sổ. Hỗn loạn quá đi mất! Bọn này tìm cậu mãi.

Hai người đã làm trò gì khi nhận thấy là chị không có ở đấy đêm hôm qua. Khi mà họ nhận thấy chị không trở lại, chiếc xe Rover không trở lại, mà tụi trẻ con ngủ lại cả, lúc khách sạn, mới đầu là dãy hành lang, rồi dần dần là toàn bộ khách sạn, đã trở lại im ắng? Trò ấy đã diễn ra chưa?

– Em ngồi với cảnh sát – Maria nói – Em đã uống rượu manzanilla với cảnh sát. Trong tiệm rượu tối hôm qua ấy mà.

Claire cười. Pierre cũng cười, nhưng không cười nhiều như Claire.

– Chà Maria – Claire thốt lên – Maria, Maria.

Họ yêu mến, yêu mến Maria. Cái cười của Claire không bình thường. Trò ấy chẳng phải là không thể xảy ra được. Có thể họ vừa quấn lấy nhau trong bóng tối như mực của hành lang, nghe ngóng chiếc xe Rover trở về, vừa chờ đợi chị. Ai biết đâu đấy?

– Judith – Maria nói.

Chị với tay ra đón con và nhìn con. Cô bé đã ngủ đẫy giấc đêm hôm qua. Đôi mắt xanh lơ. Cái quầng thâm sợ hãi đã biến khỏi đôi mắt ấy. Maria gạt con, đẩy con ra. Chắc là hắn đang ở trong ruộng lúa mì. Hắn ngủ. Bóng của những thân cây lúa mong manh lắm và chắc hắn đã bắt đầu nóng bức rồi. Nếu cứu Rodrigo Paestra, rốt cuộc là cứu ai vậy?

– Sáng nay lúc điểm tâm, cháu nó đã ăn lấy ăn để. Một đêm mát mẻ và cháu nó ăn lấy ăn để.

Judith lại sà đến với Maria. Maria lại đón lấy con, lại nhìn con nữa, rồi lại buông con, gần như ẩy con ra. Judith đã quen rồi. Nó để mặc mẹ nó muốn nhìn, muốn ẩy bao nhiêu cũng được, rồi nó bỏ đi vòng quanh trong phòng ăn và hát.

– có lẽ không nên đến Madrid muộn quá – Claire nói – Trước khi đêm xuống nếu có thể được. Để thuê phòng.

Maria sực nhớ, chị đi ra, chị tới văn phòng. Các phòng tắm chẳng có ai. Tắm rất mát. Thời gian trôi đi như vậy. Maria nhìn thân thể trần truồng, trơ trọi của mình. Nếu đem Rodrigo Paestra về Pháp, rốt cuộc, là cứu ai đây? Hắn ngủ trong biển lúa mì mênh mông. Nước chảy mát rượi dọc theo đôi vú và bụng, Maria đợi cho, đợi cho thời gian trôi qua và nước cứ chảy, cứ chảy mãi. Rodrigo Paestra sẽ được hưởng những trường hợp giảm tội, tất nhiên. Sự ghen tuông của Rodrigo Paestra đối với Perez sẽ được xem xét, cân nhắc. Người ta có thể làm gì hơn cho Rodrigo Paestra ngoài việc xem xét sự ghen tuông ấy dẫn hắn ta đến chuyện giết người?

Trong phòng ăn chỉ có Claire đang đợi Maria.

– Pierre đi trả tiền khách sạn – nàng nói – Sau đó ta sẽ lên đường.

– Cậu xinh đẹp lắm – Maria nói – Claire ơi. Cậu xinh đẹp, xinh đẹp quá chừng.

Claire cụp mắt xuống. Nàng kiềm chế, rồi nói:

– Sau khi họ lùng sục cái anh chàng khốn khổ đó, chỉ sau đấy một thời gian rất ngắn, các xe đã bắt đầu ra đi. Không thể nào ngủ lại được nữa. Tớ muốn nói là khó lắm. Mãi mới ngủ được.

– Lúc ấy là mấy giờ?

– Trời còn tối, tớ không biết đích xác. Họ thổi còi khắp thành phố. Có tiếng ngói loảng xoảng, ở kia kìa, chắc là tại gió. Họ cuống quýt cả lên. Mãi mới ngủ được.

– Mãi ư?

– Hình như mãi đến lúc mặt trời mọc. Đúng thế. Lúc nằm, có thể nhìn thấy được trời. Pierre và tớ, hình như bọn này đã nói chuyện, đúng thế, cho đến tận sáng.

Claire lại chờ đợi. Maria không nhấn gì thêm. Judith trở lại, Claire yêu mến Judith, đứa con của Pierre.

– Sẽ không bao giờ có cơn dông nữa đâu – Claire bảo Judith – Cháu chẳng việc gì mà phải sợ.

– Không bao giờ ư?

Người ta hứa với nó điều đó. Nó lại đi rong chơi trong các hành lang của khách sạn. Pierre trở về. Đã chuẩn bị xong xuôi, anh nói. Anh đã làm xong các thủ tục của khách sạn. Anh xin lỗi là đã để hai người phải chờ lâu. Thế rồi, anh im bặt. Claire không nhìn anh sáng hôm nay. Nàng vừa hút thuốc vừa cụp mắt xuống. Chắc là họ chưa đến với nhau, ngay cả trước lúc rạng đông, trong đêm tối của những dãy hành lang. Maria, chị đã lầm. Sở dĩ họ không nhìn nhau như hôm trước nữa, sở dĩ họ tránh nhìn nhau, chính vì họ đã thầm thú nhận là yêu thương nhau, trong lúc bầu trời rực hồng bên trên cánh đồng lúa mì và trong lúc hình ảnh Maria chợt đến trong ký ức của họ cùng với buổi rạng đông ấy, cái ký ức day dứt, đáng ghét vì lẽ mối tình mới của họ mãnh liệt vô cùng. Biết làm gì với Maria đây?

– Dẫu như thế nào cũng phải đến tham quan San Andrea – Pierre nói – Ba bức tranh Goya. Dù chỉ là để sau đó khỏi phải hối tiếc.

Nhiều khách bước vào. Các phụ nữ. Pierre không nhìn họ nữa.

– Tôi mệt rồi – Maria nói – Tôi sẽ đợi mọi người.

– Cậu đã uống cái gì đấy? – Claire hỏi.

– Cô nhắc. Tôi sẽ đợi mọi người trong xe. Đến trưa chắc sẽ đỡ hơn.

Họ đã đưa mắt nhìn nhau. Chắc đêm qua họ cũng đã nói tới chuyện đó và một lần nữa đã mong muốn Maria bớt uống rượu đi. Và cũng mong muốn, cũng lấy làm mừng rỡ là không có chị ám bên cạnh, mà do nguyên nhân khác chứ không phải là do chị gặp chuyện chẳng lành.

Họ đi xuống. Cái mát mẻ sau lúc tắm táp tiêu tan đi và khi Maria nhận ra mảnh sân, thì cơn mệt lại kéo đến như một định mệnh. Có lẽ cần tới một sức mạnh ghê gớm để kéo Rodrigo Paestra ra khỏi chiếc giường lúa mì của hắn. Có lẽ cần phải nói chuyện này cho họ biết, đành phải cản trở nỗi thèm khát đang nhen nhúm của họ, phải thôi không đi Madrid là nơi tối nay chắc sẽ diễn ra cuộc ái ân giữa họ với nhau. Maria nhìn họ xếp đồ đạc lên xe – chị không giúp họ một tay – và họ vừa cười vừa làm cái công việc lao dịch cỏn con mà chắc là chị sẽ thở không ra hơi nếu phải mó tay vào.

Chị ngồi ghế trước, bên cạnh Pierre. Sau lưng chị, Claire gấp cái chăn du lịch đang bừa bãi trên ghế mà chẳng thắc mắc hỏi câu nào. Maria nhìn bạn gấp chăn cũng không một lời giải thích. Tuyến đường trong thành phố vẫn là cái tuyến đường Maria đã đi đêm hôm qua. Lúc này là mười một giờ. Bốn viên cảnh sát vẫn còn đứng gác trên quảng trường, tất cả đều mệt nhoài như Maria sau cái đêm truy lùng. Nhà thờ San Andrea ở trên quảng trường. Cũng như toà thị chính. Thi thể của những kẻ bị giết hại chắc vẫn còn đó. Được canh giữ.

– Họ chưa bắt được hắn ta – Pierre nói.

Anh dừng xe ở chỗ bóng râm, trước mặt tiệm rượu đêm qua mở cửa. Lại một lần nữa đến nhà thờ. Lại một lần nữa ba bức tranh Goya. Lại một lần nữa đi nghỉ hè. Tại sao cứu Rodrigo Paestra và cứu khỏi chuyện gì? Lần này Rodrigo Paestra sẽ kinh hoàng tỉnh giấc sao? Đưa cái thân thể đó ra khỏi ruộng lúa mì, chở nó trên xe trong tâm trạng vật vã của Claire vì nỗi thèm muốn bị trở ngại. Lúc này là mười một giờ mười.

– Đúng thế mà – Maria nói – Tôi mệt ghê mệt gớm, tôi sẽ ngồi lại đây.

Claire xuống xe, theo sau là Judith. Pierre để ngỏ cửa xe và đợi Maria.

– Mười phút thôi mà – anh nói – mình chịu đựng được đấy, Maria, đi đi.

Chị không muốn. Anh đóng cửa xe. Cả ba bước về phía nhà thờ San Andrea. Họ vào nhà thờ. Maria không thấy họ nữa.

Giữa trưa sẽ tới và Rodrigo Paestra sẽ hiểu ra rằng mình bị bỏ rơi. Maria nhắm mắt lại một lúc. Chị có nhớ đến điều đó chăng? Có. Chị nhớ đến con mắt nhìn ra ruộng lúa mì mà không nhận ra ruộng lúa, nhớ đến con mắt nhìn lúc thức dậy, trong ánh mặt trời. Khi chị mở mắt ra, có hai đứa trẻ đang đứng đấy, mải mê ngắm chiếc xe Rover. Họ chưa trở lại. Chắc họ còn xem thứ khác nữa, một bức tranh cổ nào đó chẳng hạn, chứ không chỉ là những bức tranh của Goya. Tay nắm tay, họ cùng nhau ngắm nhìn những phong cảnh khác. Xa xa hình ảnh thung lũng hiện lên qua các cửa sổ rộng mở, những cánh rừng, một thôn xóm, một đàn cừu. Những cánh rừng trong ánh hoàng hôn giữa các thiên thần tuyệt đẹp, những đàn cừu, một thôn xóm toả khói trên đồi, không khí lưu thông giữa các ngọn đồi ấy là không khí mối tình của họ. Một hồ nước, ở xa xa, màu xanh lam như đôi mắt của em. Tay nắm tay, họ nhìn nhau. Từ trước đến nay, anh bảo nàng, trong bóng tối anh không nhận thấy là đôi mắt em còn xanh hơn. Như nước hồ kia.

Maria thấy cần phải xê dịch, phải đi uống một ly manzanilla trong cái quầy ở kia, kia kìa, ngay phía trước xe. Hai bàn tay chị đã bắt đầu run run và chị hình dung có được chất rượu trong cổ họng và trong cơ thể cũng da diết chẳng kém gì được tắm. Nếu họ không trở lại, chị sẽ đi vào cái quầy rượu kia.

Họ trở lại. Giữa hai người, Judith đang nhảy nhót.

– Chỉ có những bức tranh Goya là đáng xem – Pierre nói – Lẽ ra mình phải vào mới phải.

Claire mở cửa xe. Maria ngăn lại. Pierre đứng sát bên nàng.

– Đêm hôm qua – Maria nói – trong lúc các người ngủ, tôi đã phát hiện ra Rodrigo Paestra, anh chàng mà cảnh sát đang lùng bắt.

Claire trở nên rất nghiêm nghị. Nàng chờ đợi giây lát.

– Cậu lại uống rượu rồi hả Maria? – nàng nói.

Pierre không nhúc nhích.

– Có đâu – Maria nói – Một sự tình cờ. Hắn ta ở trên mái nhà đối diện với ban công khách sạn. Tôi đã đưa hắn ta đi đến một nơi cách đây mười bốn kilomét, trên con đường đi Madrid. Tôi đã bảo là đến giữa trưa sẽ quay trở lại. Hắn ngủ trong ruộng lúa mì. Pierre, tôi chẳng biết phải làm gì bây giờ. Pierre, tôi chẳng biết làm gì bây giờ cả.

Pierre cầm lấy bàn tay Maria. Bình tĩnh lại sau khi nói xong, chị nhận ra có lẽ vừa rồi mình đã nói toáng lên.

– Maria, tôi van mình – anh nói.

– Đúng thế đấy.

– Không, không – Claire nói – Không đúng đâu, tớ dám thề, không đúng đâu.

Nàng lùi xa xe một chút và đứng thẳng trong tư thế uy nghiêm làm cho đôi mắt Maria phải cụp xuống.

– Tôi cho rằng ta có đi tới đấy hay không thì cũng chẳng can hệ gì đến hắn – Maria nói – Hoàn toàn chẳng can hệ gì đến hắn. Ta rất có thể không đi tới đấy. Tôi cho rằng ta đừng đi tới đấy thì hơn.

Pierre cố mỉm cười.

– Nhưng không đúng ư?

– Đúng chứ. Thành phố nhỏ tí teo. Hắn ở đấy, trên mái nhà đối diện với ban công khách sạn. Khả năng muôn một nhưng mà đúng như thế.

– Cậu đã không nói chuyện ấy sáng nay – Claire bảo.

– Tại sao mình không nói chuyện ấy, Maria? Tại sao?

Tại sao? Claire dắt Judith đi ra xa chiếc xe. Nàng không muốn đợi câu trả lời của Maria.

– Cũng như một sự tình cờ – Maria nói với Pierre – lần đầu tiên tôi trông thấy hắn ta, mình đang ở trên ban công khách sạn với Claire.

Maria nhìn thấy Claire đang đi trở lại.

– Chỉ mãi về sau, lúc cả hai người đã ngủ, tôi mới biết chắc đó là hắn ta, Rodrigo Paestra. Mãi về sau.

– Lúc ấy tôi biết – Pierre nói.

Có nhiều người dừng lại trên quảng trường. Họ nhìn Claire đang chậm chạp trở lại chỗ chiếc xe Rover.

– Tôi đã nói chuyện đó với mình – Maria tiếp tục – sau khi chúng ta trò chuyện xong. Nhưng mình ngủ.

– Lúc ấy tôi biết – Pierre nhắc lại.

Claire đã lại có mặt ở đấy rồi.

– Vậy thế hắn ta đợi cậu ư? – nàng khe khẽ hỏi.

Nàng bỗng lại trở nên dịu dàng. Nàng đứng gần Pierre, gần Pierre hơn bao giờ hết. Hăm doạ nhưng thận trọng, Pierre thì đã chăm chú đến câu chuyện của Maria.

– Ồ! Tớ chẳng biết – Maria nói – tớ cho rằng hắn chẳng quan tâm.

– Mười một giờ hai mươi – Pierre bảo.

– Tôi chẳng muốn đi tới đó chút nào – Maria nói – Các người muốn sao cũng được.

– Đi đâu thế? – Judith hỏi.

– Đi Madrid. Ta có thể đi theo một hướng khác.

Cảnh sát lại bắt đầu lê bước chân mệt mỏi vòng quanh trên quảng trường. Cái nóng đã là cái nóng ban trưa và khiến họ mệt nhoài. Nắng đã làm khô ráo các phố phường. Hai tiếng đồng hồ đủ để làm cho không còn một giọt nước nào ở cách rãnh bên lề đường nữa.

– Chiếc chăn du lịch là nước đó đấy ư? – Claire hỏi.

– Ừ. Chà! Trước hết tớ muốn làm một hớp manzanilla cái đã. Trước hết đấy.

Chị ngồi dựa lưng ở ghế sau và thấy hai người nhìn nhau. Rồi họ đưa mắt tìm trên quảng trường xem có tiệm rượu nào mở cửa không. Họ sẽ luôn luôn cho phép chị uống rượu, họ sẽ luôn luôn, luôn luôn bảo vệ cho nỗi thèm rượu của chị.

– Lại đây – Pierre bảo.

Họ vào trong cái tiệm rượu hôm trước. Rượu manzanilla được ướp lạnh.

– Tại sao cậu lại uống rượu cô nhắc? – Claire hỏi – Cái thứ cô nhắc uống vào buổi tối nó làm cho cậu khó chịu lắm đấy.

– Thèm đến phát điên lên được – Maria nói

Chị lại gọi thêm một ly manzanilla nữa. Họ để mặc chị gọi. Pierre cũng thế, anh chỉ nghĩ đến Rodrigo Paestra. Anh đã gọi bồi bàn đưa cho một tờ báo. Ở trang nhất có tấm ảnh căn cước của Rodrigo Paestra in lèm nhèm. Có in cả hai tấm ảnh khác. Ảnh Perez. Và một phụ nữ rất trẻ với khuôn mặt tròn, đôi mắt buồn buồn.

– Họ mới cưới nhau được tám tháng – Pierre nói.

Claire cầm lấy tờ báo đọc, rồi lại vứt xuống một chiếc ghế tựa. Gã hầu bàn trong tiệm rượu bước đến bên họ. Gã giơ tay trỏ cảnh sát.

– Rodrigo Paestra, một thằng bạn của tôi đấy – gã nói, gã cười và giơ bàn tay ra hiệu là nó nta cứ tha hồ mà tìm.

– Họ chưa bắt được ông ấy – Judith nói.

– Một manzanilla nữa – Maria gọi.

Pierre không ngăn cản chị. Thường thì anh đã ngăn cản rồi. anh để chị uống ly manzanilla thứ ba. Anh nhìn đồng hồ. Judith ngồi trên đùi Claire và rất chăm chú. Gã hầu bàn đã ra xa.

– Mình bảo là giữa trưa ư?

– Vâng. Hắn ta đã nhắc lại. Hắn đã nói giữa trưa. Nhưng nói mà chẳng tin.

Chính Pierre cũng đã gọi một ly manzanilla. Maria đã uống ba ly rồi. Chị mỉm cười.

– Thật lý thú và mới lạ – chị nói.

– Cậu sẽ kể cho bọn này nghe chứ, Maria? – Claire hỏi.

Maria lại mỉm cười. Pierre liền xen vào.

– Mình không uống nữa – anh nói.

Anh hơi run run khi cầm ly manzanilla của mình. Maria hứa thôi không uống nữa. Claire đã quên bẵng Rodrigo Paestra và lại bắt đầu không thể nào rời mắt khỏi Pierre. Bóng nắng đã lên đến cái nhà cầu có hàng bao lơn. Quảng trường bắt chìm hẳn trong cái im ắng của ban trưa.

– Nhưng họ, họ đang ở thời kỳ đầu của tình yêu – Maria nói.

Pierre cầm lấy bàn tay chị và siết chặt. Nhưng Maria trỏ toà thị chính.

– Vợ hắn nằm ở kia – chị nói – Với Perez ở bên cạnh. Họ phải cách biệt nhau ra trong cái chết mới khỏi chướng.

– Maria này – Pierre gọi.

– Đúng thế. Tôi đã nói, có lẽ biên giới. Hắn không trả lời. Chuyện mới lạ làm sao, chuyện mới lạ làm sao!

Chung quanh chị đã là nỗi hiu quạnh của rượu. Chị còn biết là đến lúc nào sẽ phải dừng lại thôi không nói nữa. Chị sẽ dừng lại.

– Dẫu sao cái đó cũng thay đổi – chị nói.

Gã hầu bàn trở lại. Họ không nói nữa. Pierre trả tiền các ly manzanilla. Họ có đi đến Madrid không? Gã hầu bàn hỏi. Họ chẳng biết. Họ nói về cơn dông. Hôm qua họ có ở trên đường không? Họ chỉ trả lời ậm ừ và gã hầu bàn không gặng hỏi nữa.

– Mình nhận ra địa điểm chứ? – Pierre hỏi.

– Tôi sẽ nhận ra. Nhưng còn nghỉ hè thì sao?

– Không có gì phải lựa chọn cả – Pierre nói – nếu đấy là mình muốn hỏi tôi. Mình đã đặt tôi vào một tình thế mà chúng ta không thể lựa chọn được nữa.

Anh đã nói không hề gay gắt. anh mỉm cười. Claire chẳng nói năng gì.

– Nghỉ hè – Maria nói – khi tôi nói đến nghỉ hè, chủ yếu là tôi nghĩ về các người. Chứ không phải là nghĩ về tôi.

– Bọn này đã biết điều đó – cuối cùng Claire nói.

Maria đứng dậy. Chị đứng thẳng tắp trước mặt Claire, còn nàng không nhúc nhích.

– Tôi chẳng làm, chẳng làm gì được – chị nói lí nhí. Không ai. Không ai. Không ai có thể làm gì được . Đó là điều tôi muốn nói. Tôi có lựa chọn để nhìn thấy cái anh chàng kia trên mái nhà đêm hôm qua đâu. Nếu là cậu, có thể cậu cũng đã nhìn thấy như tôi, Claire ạ.

– Không.

Maria lại ngồi xuống.

– Ta sẽ không đi tới đấy nữa – chị tuyên bố – Trước hết, làm sao mà giấu hắn đi được, hắn to lớn, một người khổng lồ, mà dù có giấu được hắn đi nữa, thì hắn cũng hết sức dửng dưng với điều đó đến mức việc mưu toan này trở nên hoàn toàn vô tích sự, thậm chí tôi còn có thể nói là lố bịch. Có cứu Rodrigo Paestra cũng chỉ là cứu được cái tính mệnh của hắn mà thôi. Claire ơi, cậu sẽ đi Madrid. Tôi chẳng đi đâu nữa. Trừ phi là đi Madrid.

Claire đập tay lên bàn. Pierre đã đứng lên.

– Tôi chẳng đi đâu nữa – Maria nhắc lại – Tôi sẽ làm một ly manzanilla.

– Mười hai giờ kém hai mươi lăm – Pierre nói.

Anh rời tiệm rượu một mình và đi về phía xe. Judith chạy đuổi theo bố. Claire nhìn anh bước đi.

– Đi, đi, Maria.

– Ừ.

Nàng nắm lấy cánh tay chị. Và Maria đứng lên. Không, chị có uống nhiều rượu lắm đâu. Chị chỉ uống hơi quá sớm một chút sau khi đã uống cô nhắc, nhưng rồi sẽ qua đi.

– Rồi sẽ qua đi – chị bảo Claire – Cậu đừng lo.

Pierre quay trở lại với chị. Anh trỏ Judith đã ngồi ở phía cuối xe.

– Judith thì sao? – anh hỏi.

– Ồ! Nó còn nhỏ lắm – Maria nói – Chỉ cần chú ý một chút là đủ.

Họ thong thả lăn bánh từ quảng trường. Thành phố yên tĩnh. Các cảnh sát mệt mỏi không chịu được nữa và lăn ra ngủ trên mặt bằng của các bao lơn.

– Đơn giản thôi mà – Maria nói – Anh đi theo con đường tới Madrid. Kia kìa, ngay trước mặt.

Đây là con đường đi Madrid. Con đường to rộng nhất Tây Ban Nha. Nó trải dài thênh thang, thẳng tắp.

Thành phố vẫn còn kéo tiếp sau khi ra khỏi quảng trường. Một đội tuần tra bại hoại đi nối đuôi nhau bước tới. Họ không nhìn chiếc xe Rover màu đen nữa. Từ sáng tới giờ họ đã thấy bao nhiêu là xe khác. Biển số đăng ký nước ngoài chẳng khiến họ quay đầu lại nữa.

Chẳng một ai trong bọn họ nhìn chiếc xe Rover.

Có một nhà để xe. Một. Hai nhà để xe. Maria đã đếm.

– Lúc đi, tôi băn khoăn lo lắng – Maria nói – Lúc về, tôi lại say khướt. Nhưng dầu sao, tôi sẽ nhớ ra. Còn một nhà để xe nữa.

– Con đường đi Madrid – Pierre nói – Mình không thể lầm được.

Kia là cái nhà để xe nữa. Pierre cho xe chạy gần như cũng từ từ như chị lúc đêm.

– Tiếp đến là một loại xưởng máy, khá lớn và ở cách biệt.

– Nó kia kìa. Mình đừng lo – Pierre nói.

Anh nói dịu dàng. Anh đang rất nóng bức. Chắc là anh sợ. Chẳng ai quay lại nhìn Claire đang lặng thinh. Đây là xưởng máy. Cửa mở. Một cái cưa máy khua ầm ĩ trong bầu không khí nóng bỏng.

– Tiếp đến, hình như là những ngôi nhà rất nhỏ bé.

Chúng đây rồi, thấp lè tè, bọn trẻ con ngồi ở cổng vẫn đang nhìn các loại xe lướt qua. Họ thôi không hỏi nhau đã mấy giờ nữa. Là bất cứ giờ nào trước khi tới giờ trưa. Thế rồi, sau các ngôi nhà, chẳng còn có bóng râm nào nữa trên đồng quê ngoài bóng những cánh chim vụt qua.

Đồng lúa mì chẳng giúp được gì. Chẳng thấy một cái mốc nào cả. Chẳng có gì khác ngoài lúa mì trong ánh nắng chói chang.

– Tôi đã lăn bánh rất lâu trong những cánh đồng kia – Maria nói – Những mười bốn kilomet như tôi đã nói với mình cơ mà.

Pierre nhìn công tơ. Anh lẩm nhẩm tính quãng đường đã vượt qua.

– Còn năm, năm kilomet nữa – anh nói – Ta sẽ tới đó.

Họ chăm chú nhìn quang cảnh, hơi nhấp nhô thung lũng về phía chân trời. Bầu trời đồng nhất một màu xám. Những dây điện báo chạy tít mù tắp dọc theo bên đường đi Madrid. Có ít xe cộ vào lúc nóng bức này.

– Đường không rẽ chứ? – Pierre hỏi.

Chị nói là có một chỗ rẽ theo như chị nhớ, phải rồi, nhưng chị đã không rẽ. Sau đó đường cứ chạy thẳng tắ[ đến tận chỗ con đường đất.

– Tất cả đều suôn sẻ – Piere nói – Chỗ đường giao nhau đến kia rồi. Nhìn mà xem, kia kìa, ở bên trái. Nhìn kỹ mà xem, Maria.

Tất nhiên anh nói điềm tĩnh đến thế là vì Judith. Cũng có thể là vì Claire nữa. Judith thanh thản và lặng lẽ cất tiếng hát.

– Hắn chết vì nóng bức, thế là hết – Maria nói.

Con đường hơi hơi lên dốc.

– Mình nhớ chứ? Cái dốc này, mình nhớ chứ?

Chị nhớ. Thực vậy, con đường chỉ hơi lên dốc một chút, nó lên tới một đỉnh dốc, từ đó tách ra những con đường đất, một con đường đất phía bên trái mà ta sắp nhìn thấy khi lên tới đỉnh, đồng thời với những cánh đồng lúa mì khác, lại những đồng lúa khác, rồi lại khác, khác nữa.

– Thật là ngớ ngẩn! Thật là ngốc nghếch! – Maria kêu lên.

– Không – Pierre nói – Không đâu.

Lại đến những cánh đồng lúa mì khác. Chúng trải ra không đồng đều bằng các cánh đồng trước. Lốm đốm có những bông hoa lớn màu sắc rực rỡ. Claire bảo thế.

– Ở đây – nàng nói – đã bắt đầu vào mùa gặt hái rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.