Từ Hạ Nhiên bị nhốt trong một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ.
Cậu nhìn xa xăm ra bên ngoài, đã hai tuần trôi qua rồi.
Ngôi nhà này được vệ sĩ canh gác cẩn thận, trốn ra ngoài cũng không dễ.
Bên cạnh cậu chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi, mỗi ngày đều chuẩn bị thức ăn cho cậu.
Cậu không muốn ăn thứ gì, cậu chỉ muốn gặp Cố Mộc Hoàn.
– Hạ Nhiên, con lại bỏ bữa à? – Người phụ nữ kia hỏi.
– Con không muốn ăn.
Bảo với bọn họ hãy giết con đi…
Người phụ nữ kia tên là Dương n, bà ngồi xuống bên cạnh cậu và khuyên nhủ:
– Con hãy ăn để còn sức, chết không phải là cách giải quyết.
Cậu Cố trước sau gì cũng đến đây, chỉ không biết là khi nào.
Một tên mặc đồ đen bước vào, hắn nói:
– Thằng nhóc kia, mau ra đây!
Cậu bước ra theo tên kia, bất ngờ bị dính phải thuốc mê đến bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, cậu nhận ra đây là căn phòng mà người thân của cậu đã chết thảm.
– M…Mộc…Hoàn…?
Cố Mộc Hoàn đang đứng đó, anh vẫn an toàn, anh vẫn khỏe mạnh, như vậy là cậu yên tâm rồi.
Nhưng anh không nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu nữa, mà ánh mắt đó sắc lạnh, giận dữ làm cho cậu phải hoảng sợ, chưa bao giờ anh nhìn cậu như vậy.
– Mộc Hoàn…á…
Tên kia dùng chân đá vào lưng làm cậu ngã xuống dưới chân Cố Mộc Hoàn.
– Thì ra, nhân tình của ông nội tôi là đây sao?
– Mộc Hoàn…em không phải…
Anh tát một phát thật mạnh làm khóe môi cậu chảy máu.
– Cậu là người mà tôi từng yêu sao? Thật nực cười…Cậu phản bội tôi, bỏ trốn cùng bạn thân của mình để thông dâm, bây giờ lại còn quyến rũ cả ông nội của tôi.
– Bạn thân? Ý anh là…
– Tên Hạo Phong khốn kiếp, may là xác hắn chôn sâu dưới đất rồi.
Tôn Hạo Phong cũng đã không còn, Từ Hạ Nhiên buông thõng cánh tay như mất linh hồn.
Cố Mộc Hoàn túm lấy tóc cậu và kề sát lại gần.
– Đôi mắt đẹp như hòn ngọc, tại sao lại là nhân tình của một ông già được.
Đúng là một thằng điếm rẻ tiền.
Khóc à? Nước mắt của cậu làm tôi rất khó chịu!
– Mộc Hoàn…em không phải…anh nghe em nói đi…em yêu anh mà…
– Câm đi!
Anh đá vào mặt khiến cậu đau đớn, tên thuộc hạ nói với anh:
– Ngày mai ngài phải đi xem mắt, nên về nghỉ ngơi dưỡng sức, tên cặn bã này cứ để tôi xử lí.
– Giam giữ cẩn thận.
Tuyệt đối không được chạm vào thân thể cậu ta, dù là một sợi tóc.
…
Từ Hạ Nhiên tỉnh dậy trên giường, vết bầm tím trên mặt làm cho cậu đau điếng.
Ngoài trời đang mưa thật lớn.
Cậu không còn nhớ hôm nay là ngày mấy nữa.
– Con dậy rồi à, ăn một chút cháo đi.
– Bác Dương, cứ mặc kệ con, con không còn muốn sống nữa.
– Mưa nào rồi cũng tạnh, chuyện nào rồi cũng có cách giải quyết, con cứ như vậy làm sao mà sống nổi.
Từ khi bị giam cầm, Từ Hạ Nhiên ít khi chạm đến đồ ăn, cảnh tượng ngày hôm đó làm cho cậu không nuốt nổi thứ gì.
Cậu bước chân ra khu vườn sau nhà, giàn dây leo phủ kín bức tường, có lẽ ngôi nhà này đã được xây dựng từ rất lâu.
Cảnh vật ở đây trông thật ảm đạm, khi người buồn thì cảnh vật cũng buồn theo.
Bầu trời chỉ âm u một màu đen xám, không một chút nắng để sưởi ấm cho tâm hồn đang lạnh giá.
Cậu vừa đi, vừa nghĩ quẩn quanh, rồi đây cậu cũng sẽ chết trong ngôi nhà này.
Một tiếng bước chân từ đằng sau, Từ Hạ Nhiên giật mình quay lại, nhưng không có ai.
Cậu tiếng gần lại phía sau bức tường, một cậu nhóc đang núp như chơi trốn tìm với cậu.
– Cậu là ai?
– Em…em là Dương Khải Thiên.
Từ Hạ Nhiên gật đầu nhè nhẹ, cậu hỏi tiếp:
– Sao lại ở đây?
– Em ở cùng mẹ của em.
Lần đầu tiên em thấy anh xuống khu vườn này.
Có lẽ cậu bé này là con của bác Dương.
Từ Hạ Nhiên không quan tâm lắm, cậu quay lưng lại định trở vào phòng.
– Anh tên gì? – Dương Khải Thiên hỏi
– Hạ Nhiên!
…
Sáng hôm sau, Từ Hạ Nhiên ngồi trên giường, ngày nào cậu cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hai mắt thâm quầng vì thức trắng đêm, dạ dày đang biểu tình kịch liệt.
Nếu tình hình cứ tiếp tục, có lẽ cậu sẽ chết thật.
– Hạ Nhiên.
Cửa mở ra, là Dương Khải Thiên, cậu đang mang một tô cháo nóng cùng với một ly sữa.
– Bác Dương đâu?
– Em muốn chăm sóc cho anh, mẹ em đang bận rồi.
– Tôi không ăn, mang ra ngoài đi.
Dương Khải Thiên vẫn đặt cháo và sữa xuống bàn, cậu ngồi xuống im lặng nhìn Từ Hạ Nhiên.
– Tôi đã nói là không ăn! Cậu ra khỏi đây đi!
– Anh không ăn cũng được, em ngồi đây để anh có việc gì cần cứ gọi em.
Nhìn thấy vẻ mặt u buồn của Từ Hạ Nhiên, Dương Khải Thiên hỏi han.
– Chắc là anh đang rất buồn, hãy nói chuyện với em.
Cứ giấu trong lòng sẽ rất khó chịu đó.
Từ Hạ Nhiên nhìn Dương Khải Thiên, ban đầu cậu còn tỏ ra đề phòng, nhưng nhìn cậu nhóc này không có ý xấu nào.
Sự gần gũi này làm cậu nhớ đến An Niệm, người đã chết thảm vì cậu.
– Chuyện đau lòng của tôi, cậu không thể nào hiểu được…không thể hiểu được…
Từ Hạ Nhiên ôm mặt khóc, Dương Khải Thiên để đầu của cậu tựa vào vai mình.
– Không kể cũng được.
Vậy thì anh hãy ăn đi, ăn để tiếp tục sống, để em chăm sóc và làm bạn với anh.
Dương Khải Thiên nhỏ hơn Từ Hạ Nhiên chỉ một tuổi, nhưng trông cậu nhóc có vẻ ngoài chững chạc hơn, cao lớn hơn so với cậu.
Sau khi đã ăn cháo và uống hết ly sữa, Từ Hạ Nhiên nằm xuống và ngủ thiếp đi, nhiều đêm cậu đã thức trắng đêm rồi.
Dương Khải Thiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, cậu xuống bếp cùng với bác Dương.
– Hạ Nhiên ăn cháo rồi à?
– Vâng, Hạ Nhiên tuy lớn hơn con một tuổi, nhưng anh ấy trông đáng yêu và trẻ lắm mẹ à.
Dù đang giận hay đang khóc, anh ấy cũng đẹp.
– Con đừng tùy tiện gần gũi với Hạ Nhiên như vậy, Cố thiếu gia mà biết là mẹ con mình không còn mạng sống đâu.
– Vâng..