Bây giờ cũng đã tám giờ rưỡi hơn, Cố Mộc Hoàn có gọi về cho Từ Hạ Nhiên.
Anh hứa sẽ về với cậu vào lúc chín giờ.
Bác Dương nói nhỏ với anh rằng cậu vẫn chưa ăn cơm, nói là chờ anh về ăn cùng.
Sợ cậu chờ đợi mòn mỏi sẽ rất khó chịu, cộng thêm dạ dày không được khỏe mà lại nhịn đói, Cố Mộc Hoàn cố gắng tiếp đón khách rồi tranh thủ một lát nữa về ngay.
– Mộc Hoàn…
Tiêu Mỹ Dao bước đến, mặt cô đã đỏ hồng lên vì say rượu.
– Em say rồi, đừng uống nữa.
– Em chưa có say! Em vẫn còn rất tỉnh táo đó.
Cố Mộc Hoàn định dìu Tiêu Mỹ Dao vào phòng nghỉ, nhưng cô lại kéo anh đến bàn rượu.
– Anh phải uống cùng em, anh không được đi đâu hết.
– Mỹ Dao…
Tiêu Mỹ Dao nhón chân lên, khuôn miệng nhỏ rất nhanh đã ngậm lấy môi của Cố Mộc Hoàn.
Trong lòng anh lúc này không dậy nổi một cảm xúc nào, thậm chí là cảm thấy phiền phức và khó chịu.
Ngay lúc này, anh chỉ nghĩ đến Từ Hạ Nhiên đang ở nhà, từng giây từng phút chờ đợi anh về.
Cách đây hai năm, mỗi khi tiếp xúc thân mật với Tiêu Mỹ Dao, Cố Mộc Hoàn đều rất hứng thú, cùng cô lên giường và hưởng trọn một đêm khoái lạc.
Bây giờ, một chút cảm giác cũng không có.
Cố Mộc Hoàn giữ lại bả vai của Tiêu Mỹ Dao, rồi kéo cô dứt ra khỏi môi mình.
– Chúng ta vẫn còn đang ở buổi tiệc, đừng quá đà
– Em và anh là vợ chồng mà, tại sao phải ngại ngùng chứ?
Cố Mộc Hoàn biết Tiêu Mỹ Dao đã say rượu rồi, anh đành dỗ ngọt cô:
– Mỹ Dao à, anh có hẹn rất quan trọng với đối tác, anh phải đi trước, hẹn sẽ bù cho em vào dịp khác.
Nghe Cố Mộc Hoàn nói xong, khuôn mặt của Tiêu Mỹ Dao lộ ra một vẻ mất mát, nhưng cô vẫn cố nài nỉ.
– Anh ở lại đây với em một tí nữa thôi, rồi anh muốn đi đâu cũng được.
Nếu anh mà bỏ đi, em sẽ hét lên cho mọi người biết, anh đang hẹn hò với tiểu hồ ly nào đó…
Nếu để Tiêu Mỹ Dao la hét lung tung trước mặt mọi người thì không hay.
Hơn nữa, yêu cầu này cũng đơn giản, ở lại với cô một lát nữa cũng không sao.
Cố Mộc Hoàn ngồi xuống ghế, Tiêu Mỹ Dao nhanh tay mở nắp chai rượu, rót vào hai chiếc ly thủy tinh dù có hơi run rẩy.
Cô cầm lấy một ly, còn ly kia thì đẩy về phía của anh.
– Một ly thôi, em sẽ cho anh đi…
– Được.
Cố Mộc Hoàn không một chút cảnh giác nào trong lòng, một hơi uống cạn hết ly rượu vang đỏ.
Ánh mắt của Tiêu Mỹ Dao đã sớm hiện lên vài tia lửa của ác quỷ, chăm chú nhìn theo từng cử động của anh.
– Mộc Hoàn, anh ở lại cùng em nhé…?
– Anh phải đi rồi.
Cố Mộc Hoàn vừa định rời đi, thì đầu óc bỗng dưng lại choáng váng một cách kì lạ, tay chân bủn rủn không còn bước tiếp được nữa.
Anh loạng choạng đi, anh muốn trở về với Từ Hạ Nhiên ngay bây giờ, cậu đang chờ đợi anh…nhưng đôi chân lại cứng nhắc, nặng nề…
– Em đã giữ đúng lời hứa, anh có thể đi được rồi.
Cố Mộc Hoàn thật sự không ổn nữa, anh không còn đủ sức để rời đi.
Tất cả những điệu bộ say rượu từ nãy đến giờ, đều là Tiêu Mỹ Dao đã giả vờ, cô ta vẫn còn rất tỉnh táo.
Viện cớ là Cố Mộc Hoàn đã uống rất say, nên cô liền dìu anh từng bước về phòng riêng của hai người trước kia.
Nhìn anh nằm trên giường không một chút tỉnh táo, thì có tiếng chuông điện thoại reo lên.
Tiêu Mỹ Dao cầm điện thoại lên, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh băng, thì ra là Từ Hạ Nhiên gọi đến.
Cô thẳng tay nhấn vào nút tắt nguồn, rồi đặt chiếc điện thoại qua một bên.
– Mộc Hoàn, không còn ai có thể làm phiền chúng ta nữa.
Và ngày mai, khi anh tỉnh dậy thì kẻ kia cũng không còn…
Tiêu Mỹ Dao kề sát bờ môi đỏ mọng lên môi của Cố Mộc Hoàn, bàn tay đã sớm chạm đến hàng khuy áo trước ngực anh.
Khi hoàn toàn thoát y, cô ta còn không quên chụp lại vài bức ảnh thật nóng bỏng…
…
Từ Hạ Nhiên ngồi xem tivi cùng với Mẫn Nhi, vừa xem vừa chơi đồ chơi cùng cô bé.
Khi nãy bác Dương có gọi đến Cố Mộc Hoàn, nhưng không liên lạc được.
Bây giờ đã gần chín giờ rồi, cậu vẫn chưa ăn cơm vì chờ đợi anh.
Đưa mắt nhìn ra phía cửa, nhưng không nhìn thấy anh trở về.
Cậu có phần hơi khó chịu trong lòng.
– Hạ Nhiên, con có đói không?
– Không ạ, bác cứ mặc kệ con.
– Con nghe lời bác, vào ăn cơm đi.
Ngài Cố vừa nói là sẽ về trễ đó, dạ dày con không được khỏe, biết con chưa ăn gì thì ngài sẽ không vui đâu.
Từ Hạ Nhiên vẫn kiên quyết:
– Mộc Hoàn hứa sẽ về, con sẽ chờ anh ấy.
Con không đói đâu.
Bác Dương nhìn Từ Hạ Nhiên một cách phiền muộn.
Bà vừa thương vừa giận, đứa nhóc này đúng là cứng đầu mà! Nhưng nghĩ lại, chính con trai bà là người đã làm cho cậu ra nông nỗi này, bà không thể trách cậu được.
Khuyên nhủ nhiều lần vẫn không lay động được Từ Hạ Nhiên, bác Dương bất lực cũng quay trở lại vào bếp ngồi chờ đợi.
Bà có gọi cho Cố Mộc Hoàn nhiều lần, nhưng không liên lạc được, anh đã khóa máy rồi.
Chắc là anh đang bận rất nhiều việc, gọi như vậy chẳng khác nào là làm phiền anh.
Mười giờ, bác Dương đành nói gạt với Từ Hạ Nhiên, Cố Mộc Hoàn vừa gọi về bảo cậu ăn cơm trước rồi đi ngủ, anh sẽ về ăn sau.
Không còn cách nào, Từ Hạ Nhiên ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn cơm.
Những món ăn được bà hâm nóng trông thật ngon lành.
Dù không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng bà cũng hiểu rằng cậu đang thất vọng đến chừng nào.
Phải khó khăn lắm anh mới có thể bù đắp cho cậu, nhưng bây giờ lại phụ lòng cậu.
Đúng là tội nghiệp!
…
Đang nằm ngủ ngon trên giường, bác Dương giật mình tỉnh dậy.
Bây giờ đã là mười hai giờ đêm, chỉ mới hai tiếng đồng hồ mà thời gian sao lại dài ra như một thế kỉ vậy.
Bà hơi hoảng vì mọi thứ xung quanh tối đen như mực, có lẽ là mất điện.
Bà với tay lấy điện thoại bên cạnh mình, dùng chút ánh sáng để mò ra bên ngoài.
Từ Hạ Nhiên cũng bước đến.
– Hình như mất điện rồi.
Con đợi ở đây, để bác đi tìm người.
Từ Hạ Nhiên ngồi xuống ghế, chẳng hiểu sao văng vẳng bên tai cậu có tiếng rên rỉ đau đớn, giống như là sắp chết vậy.
Bác Dương lần mò đến trước cổng, không gian tối om làm bà khó khăn lắm mới đi được.
Vừa chạm tay vào cổng sắt, bỗng bà thấy ớn lạnh khắp sống lưng mình.
– M…máu…
Dưới chân bà, tất cả vệ sĩ đều bị bắn chết tại chỗ, cánh cổng sắt đã bị mở tung từ lúc nào.
Nhìn thấy máu, bà ngã xuống đất, miệng ú ớ không nói thành câu, chỉ biết chỉ tay lắp bắp:
– Có…có người chết…
Nghe tiếng bác Dương vang lên sợ hãi, nhưng rồi đột nhiên im bặt đi.
Từ Hạ Nhiên cầm điện thoại lên chạy ra cổng.
Bác Dương đã ngất xỉu, hay nói đúng hơn là bị đánh đến ngất đi.
Cậu kêu lên:
– Bác Dương! Bác Dương!
Một bạn tay lạnh ngắt chạm vào vai cậu.
Ngẩng mặt lên, trái tim cậu như nhảy khỏi lồng ngực.
Là Tiêu Khương Đình!
– Ông…ông…
Còn chưa kịp định hình, Từ Hạ Nhiên đã bị một tên từ phía sau bịt miệng bằng khăn tẩm thuốc.
Trước khi hoàn toàn chìm vào cơn mê, cậu chỉ kịp nghe họ nói với nhau:
– Cháu gái ta đang ở trên lầu, đừng lên đó.
– Tuân lệnh.
– Mang nó đi….