Lục Chính Hoa, Kim Vân và Lục Ánh Nga đều biết chuyện Lục Hy Quân đang yêu Cố Mộc Hoàn.
Ba người họ ai nấy đều mừng thầm trong lòng.
Cuối cùng cái kẻ thường nói “đứt hết dây thần kinh yêu đương” cũng chịu yêu rồi.
Cộng thêm từ trước đến nay, Cố gia trên thương trường đã hạ gục không biết bao nhiêu đối thủ nặng kí, Lục gia mà liên kết với Cố gia thì như hổ mọc thêm cánh, mạnh lại càng mạnh.
Lục Chính Hoa thường xuyên hối thúc Lục Hy Quân hãy bên Cố Mộc Hoàn nhiều hơn, hiện tại Lục gia đã rất ổn định, thời gian qua anh vất vả nhiều nên cần nghỉ ngơi.
– Mọi việc ba và Mẫn Đạt lo được, bây giờ có cả Ánh Nga nữa.
Con cứ nghỉ ngơi với “Cố tổng” đi.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì hết, nghe lời ba.
Nhanh tay cúp máy, Lục Chính Hoa còn không quên nở một nụ cười.
“Thằng nhóc này! Thích mà còn giả vờ.”
…
“Hạ Nhiên…Hạ Nhiên…”
“Mình đang lênh đênh trên biển…tại sao…đầu mình…đau quá…”
“Ai…ai gọi tên mình…?”
Trong giấc mơ, Lục Hy Quân nhìn thấy một cô gái, khuôn mặt xanh xao không còn sức sống, ánh mắt hình như đang rất giận dữ.
– Cứu tôi! Đừng lại gần tôi!
– Hy Quân! Hy Quân!
Lục Hy Quân tỉnh dậy, cơn ác mộng lúc nãy làm cho anh thật sự sợ hãi.
Khuôn mặt của cô gái đó, những giây phút cuối cùng, một màu đỏ như máu nhuộm cả không gian…
– Hy Quân, không sao chứ, có anh ở đây rồi.
Lục Hy Quân thở dồn dập, tay chân vẫn còn rung lẩy bẩy.
Cố Mộc Hoàn ôm chặt anh rồi hôn lên má anh một nụ hôn.
– Em gặp ác mộng sao bảo bối?
Lục Hy Quân tựa đầu vào ngực hắn, giọng rung rung nói:
– Em thấy mình nhảy xuống biển…em còn nhìn thấy một cô gái…cô ấy nhìn em rất giận dữ…
– …
– Em còn nhìn thấy anh, thấy Vũ Thiên…và một đứa trẻ…nhưng nó rất xấu xí…
– Hy Quân…
“Lẽ nào…Mỹ Dao tìm về đòi mạng em ấy sao? Hy Quân…anh không thể mất em thêm một lần nữa…”
Cố Mộc Hoàn vuốt tóc của Lục Hy Quân rồi nhẹ nhàng nói:
– Ngày mai là ngày Vũ Thiên thi đấu, em ngủ thêm một chút đi.
Lục Hy Quân ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Cố Mộc Hoàn mà ngủ, nhưng mặt vẫn còn hiện lên nỗi lo lắng.
Khi hơi thở của anh dần dần ổn định, hắn mới yên tâm.
…
Cuối cùng, đội của Vũ Thiên và Phi Khiêm cũng xuất sắc giành được huy chương vàng.
Đội trưởng và huấn luyện viên đều tỏ ra rất hài lòng.
– Nếu không nhờ Thiên Vũ, xém chút nữa là chúng ta thất bại rồi.
– Phải đó! Phải đó!
Mọi người trong đội reo vang, Vũ Thiên và Phi Khiêm nhìn nhau…
…
Nhan Trạch Minh thấy Lục Hy Quân hôm nay cũng đến xem thi đấu, y tiến đến và giữ vẻ thường ngày, nhưng trong lòng không mấy vui vẻ.
– Hy Quân, cậu cũng đến đây à?
– Em đến cổ vũ cho Vũ Thiên.
Nhan Trạch Minh gật đầu nhè nhẹ, rồi liếc nhìn xem có Cố Mộc Hoàn ở gần đây hay không.
– Mộc Hoàn không đi với cậu sao?
– Anh ấy đến nhà hàng trước để đặt bàn, một lát nữa em và Vũ Thiên đến sau.
– Quan hệ giữa hai người…rốt cuộc là gì?
– Em và Mộc Hoàn…vẫn còn đang tìm hiểu nhau.
Còn Vũ Thiên, em rất thân với thằng bé nên xem nó như con ruột của mình.
Xem Vũ Thiên như con ruột? Xem ra quan hệ của Lục Hy Quân và nhà họ Cố không phải tầm thường.
Nhưng Nhan Trạch Minh chưa bao giờ dập tắt hy vọng, y quyết tranh đấu đến cuối cùng để giành lại anh.
– Nếu vậy thì…chúc cậu và hắn sớm được hạnh phúc.
Còm tôi…tôi sẽ giành lại thứ đáng lẽ thuộc về mình.
– Ơ…anh nói gì lạ vậy?
– Không có gì đâu.
Vũ Thiên bước ra, miệng cười tươi như hoa nở.
Cậu chạy đến bên Lục Hy Quân và khoe về thành tích của mình.
– Chị Mẫn Nhi đâu rồi?
– Chị của con đang chờ chúng ta ở nhà hàng, hôm nay phải ăn cho ngập mặt đó.
– Yeah!
Khi Vũ Thiên và Lục Hy Quân đã đi mất, một lát sau, Nhan Trạch Minh mới nhìn thấy Phi Khiêm bước ra, nhìn anh như đang trông ngóng một người nào đó vậy.
– Con làm gì vậy? Đang tìm ai à?
– Dạ không…chắc là bạn ấy về trước rồi.
– Dạo này ba thấy con rất lạ đó.
Đang yêu ai hả?
– Làm gì có…ba này…
Phi Khiêm mở cửa xe ngồi vào trong trước, Nhan Trạch Minh ngán ngẩm vào, miệng còn lẩm bẩm:
– Đúng là…hôm nay không có gì vui hết!
…
Ngày hôm sau, Lục Hy Quân đang rót nước lọc để uống, cơn đau đầu kia lại tái phát.
Không chỉ đau đầu, lần này còn đi kèm với khó thở, cơ thể nóng bừng như đang bị thiêu cháy.
Lục Hy Quân chạy vào nhà vệ sinh, mở vòi nước lạnh và tạt lên người.
Cơn đau khủng khiếp kia dần dần biến mất, anh quỵ xuống, tay chân như bủn rủn đi hết.
Vì sợ mọi người lo lắng, Lục Hy Quân âm thầm liên lạc với bác sĩ Lưu và nói về tình trạng hiện tại của mình.
Ông Lưu cũng cảm thấy có gì đó bất thường, nên bảo anh chiều nay phải đến bệnh viện để kiểm tra.
Sau khi lấy máu, Lục Hy Quân ngồi chờ bác sĩ kiểm tra và thông báo kết quả.
Tay chân của anh lạnh đi, cảm giác lo sợ, hồi hộp không lúc nào bình tĩnh được.
Nhiều năm nay chưa hề xuất hiện những triệu chứng này, vậy mà bây giờ nó lại liên tục hành hạ, chẳng lẽ anh mắc bệnh nan y gì sao?
Bác sĩ Lưu bước ra, trên tay đang cầm giấy kết quả.
– Thật kì lạ…
– Sao vậy ạ?
– Trong máu của cậu, tôi phát hiện đang có một chất độc.
Mồ hôi trên trán của Lục Hy Quân tuôn ra, sau cơn ác mộng kia và đến chuyện này, anh mới bắt đầu biết sợ.
Bác Lưu nói tiếp:
– Theo giám định, đây là chất GTX-329, một loại chất gây tổn hại nặng cho hệ thần kinh.
Nếu quá liều, các mạch máu não sẽ đứt ra dẫn đến tử vong ngay tức khắc.
Liều lượng vừa đủ, nạn nhân sẽ phát điên, vĩnh viễn không thể phục hồi lại như ban đầu.
Còn liều lượng thấp, tích tụ nhiều năm sẽ gây ra các triệu chứng như cậu đã gặp.
– Vậy…có nguy hiểm gì không ạ?
– Nó không trực tiếp giết chết cậu, nhưng cơn đau sẽ càng ngày nhiều hơn, đến lúc không chịu nổi nữa thì cậu chỉ còn cách tự sát…
Lục Hy Quân buông thõng tay xuống, ánh mắt bất lực nhìn bác sĩ.
Ông nói:
– Chỉ còn một cách duy nhất, nhưng cũng rất liều lĩnh.
Cậu phải tiến hành phẫu thuật, nhưng vì chất độc hiện tại cơ thể cậu chỗ nào cũng có, vì vậy phải rút hết chất độc ở toàn bộ.
Loại bỏ hết những khối u do chất độc gây ra, rồi còn phải lọc lại máu.
Có thể…cậu sẽ chết trong lúc đang tiến hành.
Ngập ngừng một chút, ông nói tiếp:
– Nếu cậu sợ phẫu thuật, thì chỉ còn biện pháp này để trì hoãn căn bệnh là dùng thuốc đến cuối đời.
Tuy nhiên, tuổi thọ của cậu sẽ giảm rất nhiều, cậu không thể sống được qua bốn mươi tuổi.
– Vậy thì…cứ kê thuốc cho tôi…
Bác sĩ Lưu khuyên:
– Cậu nên cân nhắc, phẫu thuật tuy liều lĩnh nhưng nếu thành công, cậu sẽ sống được đến già.
Còn nếu dùng thuốc, cậu chỉ níu kéo đến ba, bốn năm nữa là cùng.
Lục Hy Quân bậm môi, cố nén dòng nước mắt đang chực chờ rơi xuống.
– Đằng nào cũng chết…thôi thì…sống thêm vài năm nữa cho ý nghĩa…còn hơn là phẫu thuật…rồi ra đi trên bàn mổ….