Sau ngày Vũ Thiên sang Pháp, Phi Khiêm cũng bỏ ra đi, không còn ai biết tung tích của anh ở đâu.
Tất cả những thứ mà Lục Hy Quân mua cho, anh cũng bỏ lại.
Mẫn Nhi và Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cất công tìm kiếm, nhưng không có kết quả gì.
Mỗi ngày, Chiêu Vân Quang đều gọi về thông báo tình hình cho Lục Hy Quân biết.
Vũ Thiên rất chăm chỉ học tiếng Pháp, cậu còn tranh thủ ôn tập lại kiến thức để không quên.
Mỗi lần nói chuyện qua điện thoại với Vũ Thiên, Lục Hy Quân nghe giọng cậu có một chút buồn bã, anh cũng hiểu được nên lúc nào cũng động viên cậu, Mẫn Nhi chen vào và hứa rằng sau này sẽ làm thật nhiều bánh ngọt đãi cậu.
Bên kia đầu dây, Vũ Thiên rưng rưng nước mắt…
…
Hôm nay Cố Mộc Hoàn đi công tác.
Lục Hy Quân ngồi vào chiếc bàn quen thuộc, đã lâu rồi anh cũng ít khi trở lại nơi này.
Hà Mẫn Đạt dạo gần đây cũng mập mạp hơn, cậu mang cà phê và đặt lên bàn như cũ.
– Lục tổng, cà phê đây.
– Chào cậu, lâu lắm rồi không gặp.
– Em còn tưởng anh có “mới” rồi nên không nhớ đến ai nữa.
Lục Hy Quân cười cười.
Hôm nay có một vị khách quý đến Lục gia.
Anh đã chuẩn bị sẵn để tiếp đón.
Hà Mẫn Đạt gõ cửa, Lục Hy Quân mời vào.
– Lục tổng, đây là Vinh tổng.
– Chào Lục tổng, tôi tên là Vinh Thái Đằng…
Vừa nhìn thấy Lục Hy Quân, vẻ mặt của người kia rất sửng sốt, anh ta thốt lên rằng:
– Hạ…Hạ Nhiên…?
– Hạ Nhiên?
Thấy hai người có vẻ gì khó hiểu, Hà Mẫn Đạt lo lắng hỏi:
– Thưa ngài, có chuyện gì vậy ạ?
– Mẫn Đạt, cậu ra ngoài đi.
Hà Mẫn Đạt vâng lời rồi mở cửa bước ra ngoài.
Lục Hy Quân mời Vinh Thái Đằng ngồi xuống, rót tách trà nóng rồi hỏi chuyện:
– Sao vừa gặp tôi, anh đã gọi là Hạ Nhiên? Tôi giống người đó lắm sao?
Vinh Thái Đằng nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
– Rất giống, tuy chỉ có giọng nói là hơi khác một chút.
Ánh mắt chắc chắn là Hạ Nhiên.
– Anh và Hạ Nhiên có quan hệ như thế nào?
– Không giấu gì anh, tôi và cậu ấy là bạn học cấp ba, lên đại học chúng tôi vẫn học chung trường, tuy nhiên ít khi gặp nhau nữa.
Thời gian sau, nghe tin cậu ấy mất, tôi rất sốc, người hiền lành như Hạ Nhiên lại…
Vinh Thái Đằng ngập ngừng, rồi hỏi tiếp:
– Xin lỗi, anh có thể cho tôi xem bàn chân được chứ?
Lục Hy Quân cởi giày và tất ra.
Trên mu bàn chân là một vết sẹo.
– Chân của anh có vết sẹo…
– Đây là vết sẹo, hơn mười lăm năm trước tôi bị tai nạn.
Hơn mười lăm năm? Gần giống với thời gian mà Hạ Nhiên mất tích.
Trùng hợp thay bàn chân có sẹo lại giống với bàn chân có nốt ruồi.
Một cảm giác nổi lên trong lòng Vinh Thái Đằng.
– Xin lỗi, anh nói hơn mười lăm năm trước anh bị tai nạn.
Anh có thể kể lại cho tôi nghe được không?
– Thật ra sau tai nạn, tôi bị mất trí nhớ, nên không nhớ trước kia mình đã đi đâu.
Mẹ tôi chỉ nói tôi rơi xuống vách đá gần bãi biển, khi phát hiện cứ tưởng tôi đã chết.
Sau đó thì tôi sang Pháp sinh sống, chỉ mới về nước hơn một năm nay.
Vinh Thái Đằng suy nghĩ, cuộc đời này chẳng lẽ có chuyện người giống người sao?
– Lục tổng, nói ra điều này thì tôi đúng thật là điên, nhưng tôi nghi ngờ anh là Hạ Nhiên…
Lục Hy Quân cũng ngờ ngợ ra, Vinh Thái Đằng nói không phải là không có căn cứ.
Chuyện giữa Hạ Nhiên và Hy Quân rất có nhiều điểm trùng hợp.
– Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu.
Vinh tổng, mong anh giúp tôi, anh có thể tìm hết những thông tin về Hạ Nhiên được không?
– Không thành vấn đề, nếu cần gì anh cứ tìm đến tôi.
…
Tối đó, Lục Hy Quân gọi điện cho Kim Vân, anh hỏi:
– Mẹ ơi! Trước đây con có ảnh chụp lúc cấp ba không?
– Hả!
Kim Vân giật nảy mình, bà cố gắng lấy lại bình tĩnh.
– À, trước đây nhà mình xảy ra hỏa hoạn, tất cả ảnh đều không giữ được.
Mà tại sao con muốn tìm ảnh?
– Dạ…con muốn thử tìm lại hình ảnh cũ, để xem có nhớ ra chuyện gì không.
– Vậy à? Tiếc quá, mẹ không giúp được con.
– Không sao đâu mẹ.
Nếu không nhớ được thì thôi.
Lát nữa con qua nhà ăn cơm với ba mẹ nhé.
– Ừ, mẹ chờ.
Lục Hy Quân cúp máy.
Nhà cậu có xảy ra hỏa hoạn sao? Giọng nói của Kim Vân cũng rất lạ.
Một nghi vấn lớn đặt ra trong đầu của anh…
…
Vinh Thái Đằng đến nhà của Lục Hy Quân.
– Hy Quân, anh muốn gặp tôi có chuyện gì?
– Mang mẫu tóc của ba mẹ tôi và của tôi đo làm xét nghiệm.
Chỉ có cách này là tốt nhất.
Hình ảnh trước kia bị hỏa hoạn nên mất hết rồi.
– Được rồi, chậm nhất là chiều mai sẽ có kết quả.
Lục Hy Quân trầm tư, anh hỏi Vinh Thái Đằng:
– Nếu như tôi là Hạ Nhiên thật…không biết sẽ ra sao đây?
– Điều đầu tiên là tôi sẽ rất mừng, vì người bạn ngày xưa vẫn còn sống, hiện tại lại có cuộc sống rất tốt.
Chuyện tiếp theo thì…tùy hoàn cảnh và thái độ của anh thôi.
Lục Hy Quân mỉm cười, giữa hai người bây giờ như bạn thân thật sự.
Một cảm giác đau đầu lại tái phát, Lục Hy Quân uống thuốc và cơn đau cũng thuyên giảm.
Nhưng khi nhìn vào gương, anh chỉ thấy một màu u tối, có lẽ thời gian càng lúc càng ngắn đi rồi…
…
Lục Hy Quân đến trường đại học A.
Bác bảo vệ nhìn thấy anh thì bất ngờ:
– Trời đất! Cậu đi đâu mấy năm nay mới trở lại vậy?
– Bác…bác có quen cháu sao?
– Cậu sao vậy? Lúc trước cậu là người hay mang cơm đến cho ta mà?
– Xin lỗi…cháu bị tai nạn nên mất trí nhớ.
Bác có thể nói rõ hơn không?
Mặt của bác bảo vệ tỏ vẻ thông cảm, ông kể lại:
– Lâu quá tôi không nhớ tên cậu.
Ngày trước cậu thường đến đây chờ một thằng nhóc học ở đây, sau đó thì cậu cũng đậu vào trường này.
Tuy không nhớ tên cậu nhưng tôi nhớ tên cậu nhóc đó.
Hình như…tên là Mộc Hoàn…
Mồ hôi toát ra trên trán của Lục Hy Quân, anh hỏi:
– Bác ráng nhớ xem, có nhớ được tên người còn lại không?
– Tôi không nhớ được, già mất rồi.
Hay cậu vào xem danh sách các sinh viên năm đó đi.
Sau khi hỏi thăm, Lục Hy Quân cũng được xem danh sách các sinh viên.
Đúng là có Cố Mộc Hoàn.
Bên cạnh đó, còn có sinh viên…tên Từ Hạ Nhiên…
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lục Hy Quân bắt máy.
– Alo, là Hy Quân đây.
– Tôi Thái Đằng đây! Có kết quả rồi! Hẹn anh ở quán cà phê gần trường đại học A.
Lục Hy Quân đến quán cà phê mà Vinh Thái Đằng đã gửi địa chỉ đến.
Sau một lúc tìm kiếm, cũng thấy anh ta đang ngồi ở một góc khá kín đáo.
– Anh mở ra xem đi.
Lục Hy Quân hít một hơi để đón nhận sự thật.
Mở phong bì ra, kết quả đập vào mắt của Lục Hy Quân làm anh như trở thành một bức tượng đá.
Không trùng khớp.