Hôm nay Vinh Thái Đằng bận việc nên không đến được.
Một mình Lục Hy Quân ngồi trong căn nhà rộng lớn, người giúp việc trước đây thì đã nghỉ.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh mở lại từng trang nhật ký, xem từng tấm ảnh khi còn ở cô nhi viện.
Bất giác, Lục Hy Quân cười, rồi lại khóc, những người bên anh ngày đó, bây giờ không còn nữa.
Lục Hy Quân lại thấy đau đầu, nhưng thay vì đưa tay lên để chống chọi, anh vẫn chăm chú nhìn vào những bức tranh.
Đã nhiều ngày không uống thuốc, cơn đau đang dần một nặng hơn.
…
Cố Mộc Hoàn mấy hôm nay đều hủy hết những cuộc hẹn quan trọng, hắn lái xe đến một chỗ nào đó để uống thật nhiều rượu.
Dưới nền nhạc xập xình, mọi người xung quanh ai nấy rất vui vẻ, nhưng đối với Cố Mộc Hoàn, hắn đang chìm trong đau khổ.
– Mộc Hoàn!
Nhan Trạch Minh cũng có mặt ở nơi này.
Sau khi nghe tin giữa Lục Hy Quân và Cố Mộc Hoàn đường ai nấy đi, y tỏ ra hả hê vô cùng.
Y có thể quay lại đấu trường để chính thức hạ gục Cố Mộc Hoàn.
– Biến đi!
– Sao vậy? Hai người chia tay rồi à?
Nhan Trạch Minh đang đùa cợt Cố Mộc Hoàn, càng nhìn thấy hắn đau khổ, y càng thấy phấn khích.
Uống một lượt cạn hết ly rượu trên tay, Nhan Trạch Minh lắc lư theo điệu nhạc, vẻ mặt tỏ ra thương hại kẻ trước mắt mình.
– Buồn làm gì? Dù sao Hy Quân cũng không thể nào thay thế được người vợ đã mất của anh.
Cố Mộc Hoàn bĩu môi, nếu Nhan Trạch Minh mà biết được Lục Hy Quân thật đã chết, Lục Hy Quân hiện tại chính là Hạ Nhiên, vợ của hắn, không biết Nhan Trạch Minh sẽ như thế nào.
– Tốt nhất là đừng tỏ vẻ thương hại, tôi không cần!
Cố Mộc Hoàn đứng dậy toan bỏ đi, Nhan Trạch Minh nói:
– Cứ chờ đi, Hy Quân rồi cũng sẽ thuộc về tôi.
Khi Cố gia hoàn toàn sụp đổ, tôi sẽ mang em ấy về bên mình.
– Nếu đủ bản lĩnh, thì cứ làm đi.
…
Cả đêm Lục Hy Quân không vào phòng ngủ, mà chỉ lặng lẽ ngồi ở phòng khách.
Tay cứ lật đi lật lại từng trang nhật ký, cho đến khi một trang giấy cũ nát rơi xuống đất.
Đó là những dòng cuối cùng, trước khi Từ Hạ Nhiên rời khỏi ngôi biệt thự của Cố Mộc Hoàn.
“Tiểu An, ngủ đi con, ngôi sao bé bỏng của cha…”
Vinh Thái Đằng mở cửa bước vào, tiện tay mở luôn đèn ngoài phòng khách.
Lục Hy Quân bị đèn làm chói mắt, nên nhắm nghiền lại.
– Cả đêm qua…anh không ngủ à?
– Tôi không ngủ được.
Cứ vào giấc là lại giật mình tỉnh dậy.
Vinh Thái Đằng ngồi xuống ghế, ái ngại nhìn Lục Hy Quân.
Hiện tại anh đang ổn hay không chứ?
– Hôm trước, anh đau làm tôi hết cả hồn.
Rốt cuộc anh bị gì vậy?
Lục Hy Quân cười chua chát, anh xếp lại quyển nhật ký, đưa ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài.
– Chất độc năm đó Mỹ Dao tiêm vào người tôi…tích tụ nhiều năm đã làm cho tôi đến nông nỗi này…có lẽ tôi không còn sống được lâu nữa…chỉ ba bốn năm nữa…
– Trời ơi! Không còn cách nào sao?
Lục Hy Quân lắc đầu, nhưng ánh mắt không một chút tuyệt vọng, trái lại còn rất thanh thản, nhẹ nhàng.
– Ông trời đã cứu mạng tôi một lần, có lẽ lần này…không còn phép màu nào nữa đâu.
Đã đến lúc, tôi trả hết nợ trần gian rồi.
Tôi đã mượn cuộc sống này của người khác quá lâu, đến lúc phải hoàn trả lại…
Vinh Thái Đằng cảm thấy lòng mình có một nỗi buồn man mác, người bạn cũ ngỡ là sống lại thì bây giờ một lần nữa đối diện với cái chết.
Ánh mắt của Lục Hy Quân bây giờ êm ả, thanh thản như Từ Hạ Nhiên ngày đó, trước khi gieo mình xuống biển…
– Hy Quân, tôi nói thật, chưa bao giờ tôi thấy buồn như lúc này.
Hay nói đúng hơn…tôi thấy đau lòng.
Tại sao cuộc đời này lại nghiệt ngã với anh như vậy chứ? Để anh sống rồi lại bắt anh chết, đúng là…tàn nhẫn mà…
Lục Hy Quân bình thản nói
– Cảm ơn anh, người bạn tốt của tôi.
Ít ra thì tôi còn có anh trong lúc này.
– Hy Quân! Nhưng tôi không đứng yên để ông trời cướp mất anh một lần nữa.
Tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho anh, lẽ nào không có cách.
– Vô ích thôi.
Vinh Thái Đằng quả quyết:
– Thà tìm còn hơn chịu chết.
Anh cứ yên tâm, tôi sẽ tìm mọi cách cứu anh.
– Cảm ơn anh.
Vinh Thái Đằng kéo tay Lục Hy Quân đứng dậy đi vào bếp.
– Buồn thì buồn, nhưng trước hết phải lấp đầy bao tử.
Anh cứ nấu nướng cùng tôi để quên hết nỗi buồn đi!
– Đúng là…cái đồ ham ăn…
…
Cố Mộc Hoàn nằm trên giường, một cô gái quấn chiếc khăn tắm bước ra.
Khi chiếc khăn được cởi bỏ, một thân thể trắng nõn nà hiện ra trước mắt, nhưng hắn một chút thèm thuồng cũng không có.
– Hôm nay em sẽ phục vụ ngài thật tốt.
– Cô tên là gì.
– Ái My ạ.
Mùi hương nước hoa trên người cô gái này làm cho Cố Mộc Hoàn vài phần cũng thấy khó chịu.
Nhưng hắn vẫn nằm im, để Ái My nằm trườn lên cơ thể.
– Hy Quân…
– Hy Quân là ai ạ?
– Người yêu của tôi…nhưng người đó đã rời xa tôi…
Ái My vuốt ve khuôn ngực của Cố Mộc Hoàn:
– Thật tội nghiệp cho ngài.
Hãy quên người đó đi, em sẽ giúp ngài.
Cố Mộc Hoàn mệt mỏi ngồi dậy.
Hắn đẩy Ái My ra, lấy tờ chi phiếu ra ghi lên vài con số rồi đặt lên bàn.
Cô nàng nũng nịu muốn tiếp tục, thì bị ánh mắt sắc lạnh của Cố Mộc Hoàn làm cho im bặt.
Đúng là Cố Mộc Hoàn không thể quan hệ với ai khác ngoài Lục Hy Quân….