Hôm nay Tiểu Mạnh nhận nhiệm vụ đưa đón Lục Hy Quân.
– Tiểu Mạnh, đưa tôi đến trung tâm mua sắm.
Sẵn tiện, đưa tôi đến bệnh viện.
– Sao Lục tổng lại đến bệnh viện? Bệnh của ngài…?
– Tôi đến để kiểm tra một chút, không có vấn đề gì đâu.
Đến trung tâm mua sắm, Lục Hy Quân vào hiệu quần áo mà Cố Mộc Hoàn rất thích.
Chọn một vài bộ âu phục đẹp nhất, không hề đắn đo trong việc chọn lựa kích thước.
– Mộc Hoàn cao hơn mình, chọn vậy là ổn rồi.
Lục Hy Quân quay sang hỏi Tiểu Mạnh:
– Không biết Mộc Hoàn có thích màu trắng không nhỉ?
– Tôi thấy, chỉ cần là ngài mua, Cố tổng đều thích hết.
Lục Hy Quân liền phán:
– Vậy mang về hết, anh ấy thích màu nào thì mặc.
Mua sắm xong xuôi, Lục Hy Quân di chuyển đến bệnh viện.
Bác sĩ Lưu mỉm cười nói:
– Một tháng rồi không có vấn đề gì hết.
À mà cậu nên vui mừng đi.
– Sao vậy ạ?
– Cậu có thai được 3 tuần rồi!
Có thai sao? Lục Hy Quân há hốc mồm.
Bác sĩ Lưu căn dặn:
– Cậu không còn trẻ nữa, nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó.
– Cảm…cảm ơn bác sĩ…
Lục Hy Quân mang kết quả bỏ vào trong cặp, tối nay sẽ làm cho Cố Mộc Hoàn bất ngờ.
“Có lẽ, đến lúc tha thứ cho Mộc Hoàn rồi…”
…
Mẫn Nhi ôm cặp chuẩn bị ra về.
Một dòng tin nhân gửi đến điện thoại của cô.
“Phi Khiêm đây! Hẹn cô ở sân thi đấu!”
Mẫn Nhi không nghĩ ngợi gì, một mạch chạy đến sân thi đấu.
Nhưng không thấy một bóng người nào hết.
Trong lúc đang tìm kiếm thì bị bàn tay bịt miệng lại.
– Um! Um!
Mẫn Nhi vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng thuốc mê đã ngấm vào trong, cô bắt đầu thấy mắt mình tối sầm lại…
…
Lục Hy Quân làm rơi quyển sách xuống đất.
Điện thoại đột nhiên rung một cái làm cho anh giật mình.
“Hy Quân! Mẫn Nhi đang ở chỗ tôi.
Nếu muốn con bé an toàn, một mình đi đến điểm hẹn.
Trạch Minh.”
– Trạch Minh! Anh điên rồi sao?
Lục Hy Quân liền giao hết công việc cho Hà Mẫn Đạt, chỉ nói là mình có chuyện riêng cần giải quyết.
Phóng lên xe và đi đến địa điểm trong tin nhắn Nhan Trạch Minh vừa gửi đến, lòng của Lục Hy Quân nóng như lửa đốt, chuẩn bị sẵn một khẩu súng trong người.
Lục Hy Quân chạy qua mấy tầng lầu, ánh sáng càng lúc càng yếu, mọi thứ dần trở nên tối tăm.
– Mẫn Nhi! Mẫn Nhi!
Lục Hy Quân cất tiếng gọi, tức thì có tiếng hét:
– Cha ơi! Con ở đây!
Lục Hy Quân lần mò theo tiếng hét của Mẫn Nhi.
Đến một căn phòng chỉ có vài tia sáng từ bên ngoài lọt vào, Mẫn Nhi đang bị trói ngồi trên chiếc ghế gỗ.
– Mẫn Nhi! Con có sao không? Họ có làm gì con không?
– Con không sao.
Nhan Trạch Minh bước chầm chậm đến.
Vừa nghe tiếng động, Lục Hy Quân nhanh tay rút khẩu súng ra và chĩa thẳng nó vào giữa trán của Nhan Trạch Minh.
– Khá lắm! Cậu chuẩn bị hết rồi à?
– Thả Mẫn Nhi ra!
Một khẩu súng khác chĩa vào đầu của Lục Hy Quân, và một tên thuộc hạ cầm con dao đến kề sát cổ của Mẫn Nhi.
– Bỏ khẩu súng xuống! Nếu không muốn máu con bé này nhuộm cả căn phòng!
– Được…tôi bỏ!
Lục Hy Quân đặt khẩu súng xuống.
Tên thuộc hạ cẩn thận kéo anh ngồi xuống ghế, rồi trói chặt lại không cử động được.
– Mẫn Nhi, cha xin lỗi, cha không cứu được con rồi.
– Cha yên tâm, chúng không dám làm gì chúng ta đâu.
Chúng bắt cóc con và cha để dụ ba đến đây đó.
Nhan Trạch Minh ngồi xuống đối diện với Lục Hy Quân.
Y nở một nụ cười, rồi ngón tay nâng cằm anh lên.
– Em có biết…tôi yêu em như thế nào không?
– Bỏ tay ra!
– Hôm nay, tôi sẽ cho em biết sự thật.
Nhan Trạch Minh ngồi ngay ngắn lại.
– Em biết vì sao ba tôi đột ngột qua đời không? Chính tay tôi đã bóp lão đến chết…hahaha…vì lão cứ lải nhải bên tai của tôi những điều nhảm nhí…để làm gì? Làm cái gì chứ?
– Hy Quân! Tôi biết em trở về đây vì cái gì, em có muốn biết kẻ nào đã sát hại Tử Nguyên không?
– Cái gì?
Lục Hy Quân ngẩng mặt lên, nhìn Nhan Trạch Minh bằng ánh mắt chất chứa hận thù.
– Chính là tôi…và cả ba tôi nữa.
Ba tôi biết tôi yêu em, nên cho người ám sát em ở Pháp.
Nhưng đến phút chót, tôi đã nói với tên sát thủ…là giết chết Tử Nguyên…hahaha…
– Im đi!
Lục Hy Quân tức giận dùng chân đá lật cả cái bàn.
Mẫn Nhi nhếch mép cười.
– Ông vui chưa lão già? Vậy thì đến lượt tôi tung hứng với ông nhé.
– Con nhóc kia! Câm miệng!
– Ông mở to mắt ra mà nhìn đi! Người trước mắt ông không phải là Lục Hy Quân thật sự đâu!
Nhan Trạch Minh chĩa dao vào mặt của Mẫn Nhi, y hét lớn:
– Mày nói láo! Làm sao có chuyện hoang đường như vậy được?
– Mẫn Nhi này chưa bao giờ nói láo!
Lục Hy Quân cũng mỉm cười.
– Đúng vậy.
Lục Hy Quân mà anh yêu, đã chết từ mười mấy năm trước rồi.
Nhan Trạch Minh lảo đảo, nhưng y vẫn không tin đây là sự thật.
– Nếu anh không tin thì nhìn đi! Hy Quân thật có nốt ruồi này không?
Thì ra, vết sẹo dưới bàn chân vẫn chưa làm mất đi nốt ruồi của Từ Hạ Nhiên, nhưng phải nhìn thật kĩ mới thấy được.
Nhan Trạch Minh ngã quỵ, vừa rung rẩy vừa chỉ tay vào anh.
– Rốt cuộc…cậu là ai hả?
– Từ Hạ Nhiên! Vợ của Cố Mộc Hoàn.
Sau khi nhảy xuống biển, tôi được nhà họ Lục cứu sống, vì giống với Hy Quân nên tôi thay thế cậu ấy.
Xem ra, người anh yêu từ lâu đã không còn.
Tôi chỉ tiếc rằng…tại mà Tử Nguyên hy sinh oan uổng…
Mẫn Nhi cười thật lớn.
Nhan Trạch Minh bây giờ như một con thú mất hết tính người.
– Nếu không phải là Hy Quân…thì đừng hòng chạy thoát!
Nhan Trạch Minh xông đến, dùng tay bứt mất vài cúc áo của Lục Hy Quân.
– Cha! Cha!
– Nhan Trạch Minh! Thả tôi ra!
– Đừng hòng! Hahaha!
Nhan Trạch Minh bắt đầu ngấu nghiến Lục Hy Quân như ngấu nghiến con mồi.
Mặc cho Mẫn Nhi ngồi bên cạnh la hét….