Tôn Hạo Phong đưa Từ Hạ Nhiên đi xa nhất có thể.
Không ngờ, bọn người của Cố Tư Thông đã lường trước một bước.
Chúng chặn trước đường của hai người.
– Chết rồi! Phải làm sao đây?
Tôn Hạo Phong trán đã ướt đẫm mồ hôi, cuộc bỏ trốn này thất bại thật rồi sao?
– Hạ Nhiên! Ngài Cố muốn gặp cậu, mời cậu theo chúng tôi.
Tôn Hạo Phong gạt đi:
– Đừng hòng! Nếu có Mộc Hoàn ở đây, chúng tôi mới đi cùng các người!
Những người áo đen bước ra từ trong xe tiến về phía Tôn Hạo Phong.
Một đám người như vậy, làm sao anh có thể đánh lại được.
Chỉ một lúc sau, cả khuôn mặt của Tôn Hạo Phong đã đầy những vết bầm tím, gục xuống đường đau đớn không đứng dậy được.
– Hạo Phong! Không sao chứ?
– Hạ Nhiên, tha lỗi cho tôi…tôi vô dụng…không thể bảo vệ cậu rồi…tôi ăn nói với Tuyết Hoa ra sao đây…?
– Đã đến nước này, chỉ còn cách…
Từ Hạ Nhiên bước đến chỗ người phụ nữ đeo mắt kính và nói:
– Tôi bằng lòng theo các người, đừng làm hại Hạo Phong.
– Được, mời cậu lên xe.
Chiếc xe chở cậu và anh đến một căn biệt thự rộng lớn.
Tôn Hạo Phong bị đám người kia giải đến một chỗ khác giam giữ lại.
Người phụ nữ đeo mắt kính dẫn cậu đến một căn phòng.
Mở cửa bước vào, Cố Tư Thông đang đứng chấp tay nhìn ra bên ngoài.
– Ngài Cố, Hạ Nhiên đã đến rồi.
Cậu được mời ngồi xuống chiếc ghế sofa màu vàng nhạt.
Cậu sợ khi nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Tư Thông, ông ta lên tiếng:
– Cậu là Hạ Nhiên?
– V…vâng…
– Đúng là đẹp đến mê người, làm sao mà cháu trai của ta không yêu cho được.
Từ Hạ Nhiên hỏi:
– Ông cho người bắt tôi đến đây làm gì?
– Sao lại là “bắt”? Phải là “mời” chứ.
Thật ra cũng không có gì quá nghiêm trọng đâu, ta chỉ muốn kể cho cậu nghe, câu chuyện về cuộc đời của Mộc Hoàn thôi.
Cậu im lặng, cố lấy hết bình tĩnh để đối diện với Cố Tư Thông.
Cậu bây giờ đã nhận ra, ông ta không phải là con người lương thiện như lần trước gặp gỡ.
– Mộc Hoàn và ba nó đúng là giống nhau như đúc, đều yêu một người thật xinh đẹp.
Nhưng tiếc rằng, mẹ của nó lại là một con điếm.
Ta không hiểu sao Mộc Ninh lại say mê con ả đó, rồi trốn cùng nó và sinh ra Mộc Hoàn…Sau đó…
– Sau đó…như thế nào…?
Khuôn mặt của Từ Hạ Nhiên trắng bệch đi.
Cố Tư Thông cười gian xảo:
– Hahaha.
Ngày mà ta tìm được gia đình nó, ta đã ép Mộc Ninh lựa chọn một trong hai, con trai hoặc là vợ.
Nhưng…nó đúng là yêu quá hóa ngu muội rồi, nó đã cầm súng lên và tự bắn vào đầu mình.
Con điếm đó…sau khi bị thuộc hạ của ta làm nhục, cũng cắn lưỡi tự sát…hahaha.
Nhưng không biết kẻ nào, kẻ nào đã đưa Mộc Hoàn trốn thoát đi mất…
Từ Hạ Nhiên nghiến răng đầy căm giận.
– Khốn nạn! Ông là đồ độc ác!
– Độc ác à? Hahaha! Mày không biết được, Cố gia từ xưa nay có thể vì quyền lợi mà đá đổ mọi thứ, kể cả là hạ sát người nhà để đứng lên bậc cao nhất.
Tao đã định giết luôn cả Mộc Hoàn, nhưng nó chỉ là đứa trẻ con, tao quyết định để nó sống.
Không ngờ…càng lớn nó lại càng thông minh…
Từ Hạ Nhiên rơi nước mắt, cậu đau lòng trước những gì mà Cố Mộc Hoàn đã trải qua, anh đã mang tội gì mà phải hứng chịu bao đau khổ như vậy chứ.
– Khóc à? Khóc để làm gì? Nếu không phải vì mày, nó đã không dấn thân vào vũng bùn đen này.
Nó tập bắn súng, làm mọi thứ chỉ để bảo vệ cho mày.
Mày chính là điểm yếu duy nhất của nó.
Chỉ cần nhắc đến mày, tao đã dễ dàng điều khiển nó rồi.
Và hôm nay…hôm nay cũng vậy…
– Cũng vậy…?
Từ Hạ Nhiên sửng sốt trước câu nói của Cố Tư Thông.
Ông ta đưa điện thoại về phía cậu, đoạn video quay lại Cố Mộc Hoàn đang nằm bất tỉnh.
– Ông đã làm gì Mộc Hoàn?
Từ Hạ Nhiên hỏi như hét vào mặt của Cố Tư Thông, ông ta nhếch mép cười, một nụ cười đểu cáng.
– Nó sẽ không còn nhớ được mày là ai nữa đâu! Từ nay nó chỉ nghe theo lời nói của tao thôi!
Cố Mộc Hoàn đang quằn quại đau đớn, miệng anh không ngừng gọi tên cậu.
– Tôi xin ông! Đừng làm đau anh ấy nữa! Tôi sẽ không bao giờ đến gần Mộc Hoàn, không bao giờ làm phiền anh ấy…
Nhìn thấy Từ Hạ Nhiên quỳ xuống chân mình mà lạy lục van xin, Cố Tư Thông lại tiếp tục điệu cười đểu giả kia.
Cho đến khi Cố Mộc Hoàn hoàn toàn ngất đi, cuộc phẫu thuật có lẽ bắt đầu rồi…
Nước mắt của cậu giàn giụa.
Rồi cậu gật đầu nhè nhẹ chấp nhận cho số phận đen đủi.
Nếu như quên cậu có thể làm cho anh hạnh phúc, cậu cũng chấp nhận, mặc dù trái tim đã bị nghiền nát thành trăm mảnh.
– Còn một màn nữa cũng rất hấp dẫn, mày có muốn xem không?
– Cái gì?
Cố Tư Thông mở màn hình tivi lên, dì Châu và Hạo Phong đang bị trói chặt vào một cây cột.
– Ông định làm gì họ?
– Cứ xem đi rồi biết…
…
Trong căn phòng giam, Tôn Hạo Phong và dì Châu không biết đã qua bao nhiêu giờ rồi.
Tại đây, Tiêu Khương Đình cũng đang có mặt, ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bầm tím của anh mà cười khinh bỉ.
– Bà Châu! Bà nên suy nghĩ kĩ lại đi.
Khu đất của bà nếu giao lại cho chúng tôi, bà cũng nhận được một khoản tiền lớn đó.
– Đừng hòng, đừng hòng tao giao lại cho mày một thứ gì!
– Bà nhìn cho kĩ đi, người của bà cũng đã nằm trong tay của tôi rồi.
Nếu muốn họ an toàn, bà mau nghe theo lời chúng tôi!
Tôn Hạo Phong ngước lên phản bác lại:
– Giết tao đi! Đừng lấy bọn tao ra để hăm dọa!
Tên thuộc hạ của Tiêu Khương Đình bước đến nói:
– Ngài Tiêu, chúng ta không thể dùng lời nói với bọn người này được đâu.
Thuộc hạ của Cố gia đã bắt được một báu vật rất quan trọng đó, mang nó vào đây thì kiểu gì bà ta cũng suy nghĩ lại.
Nếu như ngài thấy nó được thì xin “dâng”, nếu không thì để cho chúng tôi cũng được.
– Được thôi, mang nó vào đây đi?
Dì Châu và Tôn Hạo Phong nhìn nhau, “báu vật” mà tên kia vừa nói là ai? Chẳng lẽ lại là….