Sáng hôm sau…- Tỷ tỷ! Dậy đi! Dậy đi!- Tiếng An Vy như muốn đánh thức cả cái phủ này dậy.
– Ta biết rồi! Ta đâu phải là con mèo lười đâu mà sáng sớm muội đã vận nội công!- Nguyệt Cầm vừa nói vừa cười tinh nghịch.
– Hihi! Tỉ ngồi xuống đi! Muội làm tóc cho tỷ.
– Ừ! Làm cho đẹp nha!
– Nghề của muội mà!- An Vy nhìn mái tóc đen nhánh của Nguyệt Cầm.- Tóc tỷ thiệt đẹp nha!
– Hihi!- Nguyệt Cầm dùng tay mân mê sợi tóc.- Nhưng mà tỷ thích xấu hơn thích đẹp!
– Hả?- An Vy há hốc miệng nhìn Nguyệt Cầm.- Xấu thì có gì tốt!
– Haiz!- Nguyệt Cầm thở dài.- Đẹp để rồi hắn rinh chị về đây làm đồ tiêu khiển.
– Haiz! Mới sáng sớm mà đã có người mang mình ra réo!- Một giọng nói quen thuộc vang lên làm cả hai giật mình.