– Thái tử! Người đi cũng đã đi rồi! Bây giờ thái tử phải đối sử tốt với người còn chứ!- An Vy nhẹ nhàng đặt tay lên vai Viên Minh.- Muội xin lỗi! Muội thật lòng xin lỗi! Muội đã biết quá rõ con người cô ta mà muội không nói cho huynh biết! Muội thật lòng xin lỗi!..
– Không phải lỗi của muội! Là do ta quá ngu ngốc!- Viên Minh khẽ cười. Trong nụ cười ấy tràn ngập cảm giác đau khổ.
Nguyệt Cầm cứ nhìn, không hiểu gì. Cô cứ đứng ngây ra trước cửa nhà bếp. Viên Minh ra dấu kêu cô qua. Có lẽ hắn muốn chia sẽ những kí ức đau buồn đó.