Mười Tội Ác 1: Bóng Ma Đêm Mưa

Chương 4: Những con quỷ sắc dục



“Khi bạn chiến đấu với quái vật hãy cẩn thận đừng để mình biến thành quái vật. Khi bạn chăm chú nhìn vực sâu cũng là lúc vực sâu đang chăm chú nhìn bạn.” – Friedrich Nietzsche.

Hắn quỳ ở đó, không dám nhúc nhích. Hắn giữ nguyên tư thế ấy hơn mười phút rồi!

Miệng hắn ngậm một bông hoa. Bông hoa tỏa hương phảng phất giữa bóng tối đầy ám muội của dục tình.

Chiếc bình hoa này có hơi ấm, có tư tưởng, nhưng không dám nói, không dám động đậy vì chỉ cần mở miệng là năm ngàn tệ kia sẽ bốc hơi theo mây khói. Hãy nhớ rõ năm ngàn tệ đó là của hắn cho ả chứ không phải ả cho hắn.

Hắn đang đóng giả chiếc bình hoa!

Dòng sông Hoàng Phố chảy qua thành phố, những quán đèn xanh đèn đỏ sáng nhấp nháy thâu đêm, hàng trăm ngàn bi kịch muôn hình vạn trạng xảy ra hàng ngày trong thành phố phồn hoa và đầy ắp dục vọng này.

Ngày 28 tháng 10 năm 2007, một cô gái trẻ bị giết hại bị vứt lăn lóc nơi đầu phố, khi ấy là nửa đêm, một gã đàn ông lang thang nhìn thấy cô gái đang nằm có dung mạo xinh đẹp như hoa liền nảy sinh ham muốn, nhưng bị mấy người dân tốt bụng đi đánh mạt chược lúc canh khuya trở về bắt gặp và xua anh ta đi. Đội trực ban dân sự thuộc sở cảnh sát thành phố Phố Giang vừa nhận được điện thoại báo án liền ập đến hiện trường. Họ cảm thấy hết sức bất ngờ khi biết nạn nhân lại là một nữ cảnh sát thuộc sở cảnh sát thành phố Phố Giang, cô ấy chính là đồng nghiệp của họ.

Cùng đêm đó, mấy hành khách ngôi trên du thuyền ngoạn cảnh sông Hoàng Phố chợt phát hiện có người đang bơi dưới nước. Tiết trời lúc hạ tuần tháng mười đã rất lạnh, nên thấy người bơi dưới sông vào thời điểm ấy quả là chuyện lạ. Sau khi du thuyền tiến sát lại gần, dưới ánh đèn chiếu, mọi người phát hiện đó là một cô gái tóc dài, mái tóc dài mượt mà nhẹ lướt sau lưng, bồng bềnh nổi trên mặt nước, nom đẹp đến thoát tục, thực chẳng khác nào một nàng tiên cá kiều diễm. Nhưng điều khiến người ta thấy kì quái là đôi mắt cô ấy đã nhắm nghiền, chân tay cũng không hề nổi lên mặt nước. Ai nấy đều lạ lùng. Người con gái ấy trôi theo dòng nước chầm chậm hướng về phía du thuyền, khi khoảng cách giữa cô ấy và du thuyền kéo lại sát gần thì người ta mới hoảng hồn phát hiện đó là xác phụ nữ. Qua điều tra ban đầu, phía cảnh sát xác định cô gái đó là nữ cảnh sát làm việc tại phòng thủ tục giấy tờ của Sở cảnh sát thành phố Phố Giang.

Cùng một ngày hai nữ cảnh sát bị sát hại. Vụ án này gây chấn động giới cảnh sát trong cả nước.

Nhận được lời thỉnh cầu xin hỗ trợ của đội cảnh sát hình sự Sở cảnh sát thành phố Phố Giang, tổ chuyên án lập tức lên đường. Trong phòng tiếp dân của đội cảnh sát hình sự, gia đình nạn nhân òa lên khóc nức nở, lãnh đạo ra sức vỗ về an ủi, ồn ào hồi lâu cuối cùng họ cũng chịu đi về.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự báo cáo với tổ chuyên án hai nạn nhân đều là nhân viên mới được phân bổ về sở trong năm nay. Nữ cảnh sát chết trên phố tên là Lê Uyển Đình, còn nữ cảnh sát bị vứt xác xuống sông tên là Tôn Khởi Nhược. Cả hai đều là những cô gái trẻ đẹp và thời thượng, họ phụ trách công việc giấy tờ trong sở cảnh sát như thụ lí báo mất chứng minh nhân dân, thay đổi hộ khẩu v.v… Lê Uyển Đình và Tôn Khởi Nhược là bạn học, cùng tốt nghiệp trường Cảnh sát Nhân dân. Thường ngày hai cô lúc nào cũng bám nhau như sam, thậm chí còn thuê căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách ở khu đô thị Nhã Viên để ở chung. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy cả hai nữ cảnh sát đều tử vong do bị bóp cổ đến ngạt thở, phần hông có dấu vết thâm tím như thể từng bị đánh trước khi chết. Hai nạn nhân một người bị vứt trên đường phố, còn một người bị quẳng xuống sông nhưng có một điểm chung là họ đều ăn mặc thiếu vải.

Tô My đặt nghi vấn: “Lẽ nào lại là một vụ đồng tình luyến ái sao?”

Giáo sư Lương lắc đầu: “Chắc không đơn giản thế đâu!”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói: “Các đồng chí hãy xem vật này! Chúng tôi thấy nó ở chân Khởi Nhược.”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự lấy ra một túi đựng vật chứng trong suốt, bên trong là chiếc quần lót gắn đồ chơi người lớn, Bao Triển quan sát một lát rồi ngại ngùng nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vật này đấy!”

Đó là vật chứng duy nhất tính đến thời điểm hiện tại Giáo sư Lương yêu cầu đội trưởng đội cảnh sát giới thiệu tỉ mỉ hơn.

Đội trưởng đội sự cảnh sát hình nói: “Nơi sản xuất loại sextoy này thường ở miền nam, trong thành phố ta xuất hiện khá nhiều cửa hàng bán đồ chơi người lớn, thậm chí khách hàng còn có thể đặt mua qua mạng. Đối tượng thích hợp sử dụng loại đồ chơi tình dục này là nam giới hoặc nữ giới muốn, cặp đôi đồng tính nữ và cả những nam giới yếu sinh lý…”

Giáo sư Lương gật đầu, xem ra cảnh sát địa phương đã điều tra khá kĩ lưỡng, thái độ làm việc cũng rất nghiêm túc.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói: “Ban đầu chúng tôi nhận định đây là vụ án cưỡng hiếp rồi giết người, nhưng cơ thể hai người họ không phát hiện thấy các dấu hiệu bị xâm hại tình dục… Ngoài ra bác sĩ pháp khám nghiệm và cho biết Khởi Nhược là trinh nữ, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn.”

Giáo sư Lương nói: “Tôi cho rằng định hình vụ án này là vụ án cưỡng hiếp giết người hoàn toàn chính xác, chỉ có điều chúng ta chưa biết thủ phạm mà thôi.”

Căn cứ vào những manh mối hiện có, cảnh sát địa phương không thể xác định được hiện trường gây án; lai lịch, thân thế và các mối quan hệ của nạn nhân không có điểm nào khả nghi. Thứ sáu ngày 26 tháng l0, hai nữ cảnh sát tan sở, đến nửa đêm ngày chủ nhật thì phát hiện thi thể của họ.

Rốt cuộc trong hai ngày nghỉ cuối tuần đó đã xảy ra chuyện gì? Phía cảnh sát kiểm tra nhật kí điện thoại trong hai ngày cuối tuần của hai nạn nhân, không có nhiều cuộc gọi đến và gọi đi, trong đó đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhắn một tin cho Lê Uyển Đình hẹn cô ra uống cà phê, đồng nghiệp trong sở cảnh sát đều biết hai người họ có mối quan hệ bất thường, Lê Uyển Đình trả lời rằng mình không rảnh. Thái độ của cô đối với đội trưởng đội cảnh sát rất lạnh lùng.

Đội trưởng đội cảnh sát khai thật với tổ chuyên án rằng mình có thiện cảm với Lê Uyển Đình nhưng chỉ dừng lại ở mức độ quan hệ đồng nghiệp mà thôi.

Trước khi tổ chuyên án đến đây, cảnh sát thành phố Phố Giang đã tiến hành điều tra nơi ở của hai nạn nhân. Lê Uyển Đình và Tô Khởi Nhược cùng thuê một căn hộ khép kín ở khu chung cư Nhã Viên, ngay gần sông Hoàng Phố, nhà ở tầng năm, đối diện là căn hộ của chủ nhà. Căn cứ vào lời kể của chủ nhà thì tối thứ sáu hai cô gái đã cãi nhau, ông ta còn nghe thấy tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng. Phía cảnh sát phát hiện lọ kem dưỡng da bị đập vỡ nằm lăn lóc trên sàn phòng khách, bàn để máy tính trong phòng của Tôn Khởi Nhược có dấu tích bị di chuyển, trên ghế sô pha trong phòng Lê Uyển Đình có mấy đôi tất giấy với nhiều màu sắc khác nhau, cánh tủ quần áo hé mở, ngoại trừ quần áo ra, bên trong còn có rất nhiều tất giấy.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đưa cho tổ chuyên án xem mấy bức ảnh chụp hiện trường, qua ảnh có thể thấy nơi ở của hai nữ cảnh sát khá sạch sẽ, thông thoáng, hiện đại và trang nhã, một vài đồ trang trí dễ thương cho thấy cuộc sống của hai cô gái khá phong vị.

Giáo sư Lương cầm một bức ảnh rồi hỏi: “Có bị mất mát tài sản gì không?”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói: “Hiện tại chưa phát hiện thấy dấu tích đột nhập trộm cắp.”

Tô My quan sát kĩ bức ảnh, cô nhận xét: “Đây đều là loại tất giấy cao cấp, không phải hàng chợ rẻ tiền”

Bao Triển nói: “Có lẽ chúng ta nên đến nhà của họ thì hơn.”

Giáo sư Lương gật đầu tán thành: “Không chỉ cần phát hiện căn phòng bị mất vật mà quan trọng hơn phải phát hiện được căn phòng thêm vật gì.”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự và tổ chuyên án cùng đến khu chung cư Nhã Viên. Đây không phải khu chung cư cao cấp, nó chỉ thuộc loại căn hộ kinh tế, có điều hệ thống quản lý bảo vệ rất quy phạm, xe ra vào khu chung cư đều phải quẹt thẻ, nếu không có thẻ thì buộc phải đăng kí, buổi tối còn có bảo vệ đi tuần.

Trên cánh cửa chống trộm nơi hai nữ cảnh sát ở dán tờ niêm phong của cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát hình sự lấy chìa khóa mở cửa, mọi người lần lượt bước vào. Trên sàn nhà có dấu tích cảnh sát để lại khi lần trước đến lấy vật chứng. Bao Triển đột nhiên hỏi: “Đâu ra bộ chìa khóa này vậy?”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự giải thích: “Chủ nhà đưa cho tôi. Phòng đối diện là căn hộ của chủ nhà.”

Không phát hiện thấy điều gì khác thường, đội trưởng đội cảnh sát hình sự báo cáo với tổ chuyên án cảnh sát đã tiến hành kiểm nghiệm với ánh sáng Luminol nhưng không phát hiện vết máu trong phòng.

Luminol là chất hóa học linh hoạt có thể phát quang với ánh sáng xanh nổi bật khi trộn với tác nhân oxy hóa thích hợp. Đây là tinh thể rắn màu trắng ngà có thể hòa tan trong dung môi hữu cơ, nhưng không tan trong nước. Luminol thường được các bác sĩ pháp y sử dụng để phát hiện vết máu tại địa điểm phạm tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin. Nói một cách đơn giản thì chỉ cần tại hiện trường gây án có bất kì vật thể nào dính máu hoặc bị máu bắn lên, bất kể sau đó đã làm sạch chúng bằng mọi cách, bất kể trải qua bao lâu thời gian nhưng chỉ cần phun Luminol lên và quan sát dưới điều kiện thiếu ánh sáng thì nơi dính vết máu trước đây sẽ phản ứng với Luminol mà ánh lên ánh sáng màu xanh tím.

Giáo sư Lương nói: “Đương nhiên là không thể tìm thấy vết máu trong căn phòng này vì hai nạn nhân bị bóp cổ đến chết. Cảnh sát có xét nghiệm móng tay của họ không?”

Đội trưởng đội cảnh sát đáp: “Tôi đã xem đi xem lại kết quả khám nghiệm của bác sỹ pháp y bao nhiêu lần, nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì.”

Giáo sư Lương phỏng đoán: “Khi bị siết cổ nạn nhân thường giãy giụa kịch liệt, tìm mọi cách để nắm lấy hung thủ, nên trong móng tay thường tồn tại các tổ chức tế bào da của hung thủ. Nếu không phát hiện thấy gì trong móng tay chứng tỏ rất có khả năng hung thủ đã trói hai tay của họ rồi!”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự kể. “Tối qua, cảnh sát thành phố Phổ Giang không phát hiện thấy manh mối nào có giá trị trong số vật chứng ban đầu thu được. Chúng tôi bận rộn cả ngày trời mà hoài công vô ích. Hai chiếc máy tính xách tay trên bàn đã được cảnh sát mang về văn phòng của đội cảnh sát hình sự, số tất trên ghế sô pha cũng được mang đi làm xét nghiệm kĩ thuật trên sở. Sau khi thông qua công tác kiểm tra chi tiết hậu kì chắc sẽ phát hiện ra manh mối nào đó có thể phá được vụ án này.”

Bao Triển đeo găng tay kiểm tra kĩ lưỡng từng ngóc ngách trong căn phòng, bao gồm cả trần nhà, nước trong toilet và tất cả nhưng nơi dễ bị bỏ qua. Anh quỳ xuống trước bồn cầu, cẩn thận gắp cọng tóc xoăn trong thành bồn cầu bỏ vào túi đựng vật chứng, sau đó lấy tăm bông thấm nước trong bồn cầu, rồi cho vào một túi đựng vật chứng khác.

Trong vụ án giết người liên hoàn xảy ra tại Gunpo, Hàn Quốc, cảnh sát có thể nhận diện ra hung thủ nhờ vào hạt táo vứt ở thùng rác.

Trong vụ án nhiều lần bắn súng đột nhập xảy ra tại Tokyo, Nhật Bản, từ huyết dịch lấy trong con muỗi chết tại hiện trường, cảnh sát đã xác định được lai lịch của hung thủ.

Chỉ khi cảnh sát vô cùng tỉ mi và tinh tường trong việc thực hiện công tác điều tra lấy vật chứng thì mới có thể phát hiện ra những manh mối nhỏ nhất, dễ bị bỏ sót nhất, nhiều khi chính những manh mối ấy lại trở thành điểm đột phá.

Bàn máy tính trong phòng của Tôn Khởi Nhược từng bị xê dịch. Bao Triển lấy kính lúp tẩn mẩn quan sát phía sau chiếc bàn nhưng không tìm thấy dấu vết nào khả nghi. Nhưng ngay sau đó nửa cốc nước trên bàn đã thu hút sự chú ý của Bao Triển. Anh ngây người đứng nhìn, một lát sau mới kêu lớn: “Mọi người mau lại đây!”

Mọi người liền đổ xô đến, nhưng chẳng ai nhìn thấy điểm khác thường trong cốc nước còn phân nửa đó.

Họa Long hỏi: “Chuyện gì thế chú Triển?”

Bao Triển nói: “Đáng lẽ chiếc cốc này phải là chiếc cốc trống không mới phải!”

Tô My rùng mình: “Ý của anh là… Nghe khiếp quá!”

Giáo sư Lương đáp thay: “Có người, rất có khả năng chính là hung thủ đã vào căn phòng này vào tối qua!”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngẫm một lát rồi gõ vào đầu mình, anh ta cầm bức ảnh chụp phòng nạn nhân vào tối qua, trong bức ảnh thể hiện rõ trên chiếc bàn máy tính đặt chiếc cốc không hề có nước. Vậy mà giờ đây chiếc cốc ấy lại có nước, điều đó chứng minh sau khi cảnh sát vào nhà nạn nhân kiểm tra thì có người đã âm thầm lẻn vào đây, không những vậy kẻ đó còn rót nửa cốc nước. Trong rất nhiều vụ án, hung thủ thường quay trở lại hiện trường gây án.

Cửa phòng không có vết tích bị nạy phá, cửa sổ và ban công đều được lắp đặt lưới chống trộm, có lẽ kẻ đột nhập đã dùng chìa khóa mở cửa để vào phòng.

Bốn thành viên tổ chuyên án lập tức quay sang nhìn chằm chằm vào đội trưởng đội cảnh sát hình sự, ánh mắt đội trưởng vội lảng tránh sang nơi khác, một tia hoảng hốt thoáng sượt qua.

Họa Long hỏi: “Làm sao chúng ta vào được đây nhỉ? Ai cầm chìa khóa?”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự lúng túng đáp: “Tôi… tôi chưa từng đến đây.”

Bao Triển nói: “Chỉ cần làm một thực nghiệm nhỏ là có thể chứng minh được sự trong sạch của đồng chí… Hi vọng đồng chí hợp tác với chúng tôi!”

Bao Triển lấy máy quét vân tay xách tay trong vali chuyên dụng ra. Khi cảnh sát tiến hành xét nghiệm hiện trường, đa số họ đều sử dụng máy phun sương để lấy dấu vân tay, trên dấu vân tay rắc những loại bột cực mịn như bột nhôm hoặc bột Titani dioxide, sau đó lấy bàn chải nhỏ chải đều, ta thường thấy hình ảnh ấy ở trên ti vi, những bề mặt gồ ghề thô ráp như gạch đá thường sử dụng cách phun sương hóa học để lấy dấu vân tay, thông thường trong chất phun sương hàm chứa Iodine pentafluoride hoặc Ruthenium tetroxide.

Kĩ thuật quét vân tay là thành tựu khoa học kĩ thuật mới xuất hiện mấy năm gần đây, các chiến sĩ đặc vụ ẩn mình nơi chiến tuyến và cảnh vệ trung ương đều có máy quét vân tay mini, khi họ bắt tay với người lạ cũng là lúc họ lấy được dấu vân tay của đối phương, chỉ cần vài phút là có thể kết nối với tổng kho dữ liệu dấu vân tay, từ đó phán đoán được lai lịch của đối phương.

Đầu tiên Bao Triển lấy dấu vân tay trên cốc, sau đó tiến hành đối chiếu với dấu vân tay của đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cả quá trình đều được Tô My chụp hình và ghi chép lại cẩn thận. Đội trưởng đội cảnh sát rất trấn tĩnh, kết quả đối chiếu cho thấy dấu vân tay trên cốc không phải của đội trưởng đội cảnh sát hình sự mà là của người khác.

Bao Triển tỏ ý xin lỗi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói rằng mình hiểu vì sao tổ chuyên án phải làm vậy.

Bao Triển lại lấy tăm bông, lấy mẫu nước trong cốc.

Giáo sư Lương nói: “Có thể chủ nhà còn có một bộ chìa khóa nữa.”

Tổ chuyên án và đội trưởng đội cảnh sát hình sự gõ cửa căn phòng đối diện của chủ nhà.

Cánh cửa bật mở, chủ nhà là người đàn ông đã khá cao tuổi trông có vẻ dung tục, bủn xỉn, đầu hói, tầm ngoại ngũ tuần, lúc nói chuyện ông ta thường lén đánh mắt liếc trộm Tô My xinh đẹp. Ông chủ nhà khai vợ đã mất, con trai mười bốn tuổi đang đi học chưa về. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đi thẳng vào vấn đề, anh ta hỏi ông chủ nhà xem ông ta có đánh thêm một bộ chìa khóa nữa của căn hộ đối diện hay không? Chủ nhà nói còn một bộ nữa, trước khi hai nữ cảnh sát chuyển đến, căn hộ này còn cho một nhóm bán hàng đa cấp thuê ở. Sau đó nhóm này bị công an và sở công thương cấm chỉ nên khi ấy đánh thừa ra mấy bộ chìa khóa.

Chủ nhà lầu bầu trách móc: “Tiền thuê nhà của hai cô ấy còn thiếu tôi một tháng nữa đấy! Không biết các cơ quan chức năng có thể giúp tôi hoàn tiền phòng không?”

Giáo sư Lương hỏi: “Đêm qua ông có sang căn phòng đối diện không?”

Chủ nhà trợn mắt đáp: “Sao tôi có thể làm chuyện đó được?”

Bao Triển gạn hỏi: “Chuyện đó mà bác nói là chuyện gì thế?”

Chủ nhà lấy một chùm chìa khóa trong ngăn tủ phía dưới tivi đưa cho đội trưởng đội cảnh sát rồi lầm bầm: “Tôi chẳng làm gì cả! Tôi hoàn toàn vô can!”

Bao Triển chộp lấy câu trả lời của chủ nhà hỏi luôn: “Bác bảo không làm gì nghĩa là không làm chuyện gì?”

Chủ nhà tức giận, ông ta cao giọng hỏi: “Trông tôi giống người xấu lắm sao mà các người xông vào đây thẩm vấn tôi? Ai chẳng biết hai cô sống ở căn hộ đối diện nhà tôi bị người ta sát hại, ngay mấy anh bảo vệ dưới kia cũng biết chuyện, thế mà các người lại dám nghi ngờ tôi, năm nay tôi năm mươi mốt tuổi rồi, tiền thuê phòng họ còn chưa trả đủ cho tôi đây này, lại còn cả tiền điện và phí quản lý, các anh phải thay họ trả cho tôi. Sao tôi đen đủi thế không biết?”

Đúng lúc ấy, con trai của chủ nhà tan học về đến nhà, đó là cậu thiếu niên với sắc mặt xanh xao, mặc đồng phục học sinh, nom vẻ mặt ủ rũ mệt mỏi.

Giáo sư Lương chỉ tay vào đội trưởng đội cảnh sát và nói với chủ nhà: “Chuyện tiền thuê phòng giải quyết rất đơn giản, vị này là lãnh đạo của hai cô kia, ngày mai ông cứ việc lên sở cảnh sát thành phố mà đòi tiền phòng, vị này nhất định sẽ trả cho ông, có điều bây giờ chúng tôi cần lấy dấu vân tay của ông, hi vọng ông hợp tác với chúng tôi.”

Chủ nhà lập tức đồng ý Bao Triển lấy máy quét ra quét dấu vân tay của chủ nhà. Giáo sư Lương lại hắng giọng ra hiệu, rồi đánh mắt sang con trai của chủ nhà. Bao Triển hiểu ý, anh liền đến lấy cả dấu vân tay của cậu bé. Cậu thiếu niên mới học cấp hai với khuôn mặt trắng xanh im ỉm không nói gì, nhưng có vẻ không mấy tình nguyện.

Tổ chuyên án trở về căn hộ của hai nữ cảnh sát và lập tức tiến hành đối chiếu dấu vân tay, nhưng kết quả làm mọi người vô cùng thất vọng, dấu vân tay trên cốc không phải của chủ nhà cũng không phải của con trai chủ nhà.

Kết quả ấy khiến mọi người cảm thấy hơi hoang mang, không biết ai còn có chìa khóa dự phòng để vào được căn phòng này nhỉ?

Tổ chuyên án quyết định xuống phòng lắp camera của khu chung cư để quan sát thêm. Khu chung cư này có sáu tầng lại không có thang máy nên Họa Long phải cõng giáo sư Lương còn Bao Triển vác xe lăn xuống tầng. Mấy bà mấy thím trong khu nhìn thấy họ liền thì thầm bàn tán gì đó với nhau, thấy Bao Triển và đội trưởng đội cảnh sát hình sự đều mặc cảnh phục, mấy bà mấy cô liền bạo dạn tiến lại gần, họ phản ánh một chuyện:

“Tòa nhà này có ma!”

Sau khi xảy ra vụ án, cư dân trong khu chung cư đều biết việc này, hai cô cảnh sát bị sát hại, chẳng bao lâu sau tin tức này bị đồn thổi với tốc độ nhanh chóng, trong quá trình lan truyền tin đồn, mọi người từ đầu hẻm đến cuối phố đều thêm thắt một vài tưởng tượng và phỏng đoán của mình vào câu chuyện, cuối cùng tin đồn trở thành: Hai cô cảnh sát bị ma bóp cổ đến chết!

Các bà các cô trong khu chung cư nói chắc như đinh đóng cột rằng trong tòa nhà này có thứ gì đó không sạch sẽ, nửa đêm thường nghe có người khóc, khu chung cư được lắp đèn tự động bật sáng bằng âm thanh, thời gian gần đây cứ đến lúc một, hai giờ sáng thì đèn từ tầng một đến tầng năm lại lần lượt bật sáng, sau đó lại lần lượt từ tầng năm đến tầng một lần lượt sáng lên, tình trạng đó cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, mà kì lạ là không hề thấy người nào lên hoặc xuống cầu thang.

Nhân viên bảo vệ trong phòng lắp camera cũng chứng thực việc quái dị này. Anh ta cho tổ chuyên án xem những hình ảnh được camera thu lại trong thời điểm ấy. Vì ống kính của máy camera chỉ giám sát tòa nhà từ đằng xa lại thêm thời gian lúc ấy là một, hai giờ sáng nên ánh sáng rất yếu ớt, không thể nhìn thấy cảnh tượng lối ra vào trên màn hình, mà chỉ thấy ánh đèn lần lượt bật sáng, rồi lần lượt tắt đi, lại lần lượt bật sáng và lần lượt tắt đi… Cửa sổ trong cầu thang rất thấp nên nếu có người lên xuống cầu thang chắc chắn có thể nhìn thấy qua camera, nhưng màn hình giờ đây tuyệt đối không có bóng người nào cả.

Đội trưởng đội cảnh sát ghi lại số điện thoại phòng trực ban của sở cảnh sát thành phố, rồi bảo với nhân viên bảo vệ: “Nếu còn xảy ra tình trạng quái lạ đó thì gọi điện đến số này, ở đây có cảnh sát trực hai tư trên hai tư giờ.”

Tổ chuyên án và đội trưởng đội cảnh sát trở về sở cảnh sát thành phố Phố Giang, vẻ mặt đội trưởng trông rất nặng nề, trong phòng họp vẫn tập trung rất nhiều cảnh sát không khí nghiêm trang. Giám đốc sở cảnh sát nói: “Bà nội của cô Khởi Nhược nghe tin dữ liền phát bệnh tim và từ trần rồi. Cô ấy xuất thân từ nông thôn, bố mẹ và bà nội chịu đựng bao vất vả nuôi cô ấy khôn lớn giờ lại bị người ta sát hại thế này…”

Mắt đồng chí giám đốc sở công an thành phố Phố Giang hoe đỏ, những cảnh sát khác liền đứng lên, mỗi người đều nộp một bản viết tay, trên đó viết các hoạt động trong hai ngày cuối tuần của bản thân và ấn tượng của mình về hai đồng nghiệp Tôn Khởi Nhược và Lê Uyển Đình.

Giáo sư Lương rất rõ họ làm vậy vì muốn tự giác điều tra từ bản thân trước, đồng thời thể hiện quyết tâm nhanh chóng phá án.

Giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang nói: “Tất cả cảnh sát bao gồm cả tôi đều tuyệt đối nghe theo chỉ đạo của tổ chuyên án, tất cả các vụ án khác đều tạm gác lại, ưu tiên cho vụ này, nhất định phải tóm cổ hung thủ nhanh nhất có thể để an ủi vong hồn trên thiên đường của hai nữ đồng nghiệp.”

Giáo sư Lương nhìn mọi người và nói: “Tôn Khởi Nhược và Lê Uyển Đình không chỉ là đồng nghiệp của các bạn mà còn, là đồng nghiệp của tổ chuyên án chúng tôi. Cảnh sát khắp thiên hạ đều là anh em một nhà cả mà.”

Ngay sau đó, giáo sư Lương phân công công tác cụ thể:

Đối tượng điều tra trọng điểm là tất cả những người có thể ra vào phòng của hai nữ cảnh sát, ví dụ như nhân viên sửa máy tính, nhân viên đưa hàng, nhân viên đưa bình ga… Tất cả những đối tượng này đều phải liệt kê ra rõ ràng, công việc này do đội trưởng đội cảnh sát hình sự phụ trách. Đồng thời tất cả ngóc nghách trong phòng của hai nạn nhân bao gồm cả nhà kho đều phải lục soát từng centimet, không được bỏ sót chỗ nào, hỏi thăm các hộ sống ở tầng liền kề bên trên và bên dưới về tình hình gần đây của hai nữ cảnh sát.

Họa Long dẫn đội cảnh sát tìm kiếm cẩn thận khu vực sông nơi phát hiện thi thể của Tôn Khởi Nhược, đặc biệt là khu vực lòng sông. Hãy cử đội lặn xuống nước kiểm tra kỹ lưỡng.

Tô My phụ trách kiểm tra máy tính của hai nữ cảnh sát, xem có dữ liệu nào khả nghi hay không, in tất cả các ghi chép trên mạng và trong phòng chat.

Bao Triển cùng nhân viên kĩ thuật tiến hành xét nghiệm lại các vật chứng như “cốc nước”, “tất giấy”, “sợi tóc” rồi lấy mẫu ADN.

Giám đốc sở cảnh sát hỏi: “Còn tôi sẽ làm gì?”

Giáo sư Lương đáp: “Đồng chí giao nhiệm vụ cho cảnh sát tìm người đàn ông lang thang định cưỡng bức tử thi, anh ta là người đầu tiên nhìn thấy nạn nhân, biết đâu lại cung cấp được cho ta manh mối hữu dụng nào đó. Còn nữa, hãy để chuyên gia dự thẩm của sở thẩm vấn lại mấy người dân đi đánh mạt chược kia, rồi làm bút lục lại thật tỉ mỉ.”

Mọi người đều có nhiệm vụ riêng, ai nấy lập tức bắt tay hành động, chẳng bao lâu sau các chiến sĩ cảnh sát đã liên tiếp hồi báo với giáo sư Lương những manh mối và thông tin mình nhận được.

Bao Triển cầm kết quả xét nghiệm hóa học báo cáo với giáo sư. Bao Triển thông báo tiếp một việc vô cùng bất ngờ: “Dung dịch trong cốc đặt trên bàn máy tính không phải nước uống thông thường.”

Giáo sư Lương ngạc nhiên hỏi: “Vậy nó là gì?”

Bao Triển đáp: “Nước tiểu!”

Sau khi hóa nghiệm, kết quả cho thấy dung dịch trong cốc và dung dịch lấy từ bồn cầu hoàn toàn giống nhau. Đây là điều khiến người ta khó lòng lý giải, nếu hung thủ trở lại phòng của nạn nhân vào ban đêm thì sao y lại múc nước trong bồn cầu vào cốc?

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nộp danh sách liệt kê tất cả khách ra vào căn hộ của hai nữ cảnh sát trong vòng ba tháng qua, trong đó có nhân viên xử lý bồn cầu, nhân viên chuyển phát, nhân viên sửa chữa, nhân viên giao hàng, nhân viên sửa chữa đường mạng… Tất nhiên lần này đội trưởng đội cảnh sát không quên ghi tên mình vào danh sách.

Tô My kiểm tra bảng kê chi tiêu trong thẻ tín dụng và thông tin tài khoản ngân hàng của hai nữ cảnh sát, nhưng không có điểm gì khác thường, chỉ có điều cô cảm thấy số tiền tiết kiệm và tiền lương của họ không khớp nhau. Tuy họ không đến nỗi tiêu tiền vung tay quá trán nhưng lại thường xuyên tiêu xài mua bán, mức tiêu phí vượt ra ngoài phạm vi tiền lương có thể chi trả. Trong nhật kí sử dụng trình duyệt và phòng chat không thấy có điểm khả nghi, nhưng trong một tài liệu ẩn đặt mật mã thì Tô My tìm thấy rất nhiều ảnh của hai cô gái, có kiểu chụp chân dung, có ảnh chụp khi đi du lịch, ảnh chụp chung hồi tốt nghiệp, trông họ có vẻ rất thân mật, còn có một bộ ảnh nghệ thuật mà trên đó Tôn Khởi Nhược mặc áo dài ôm đàn cầm với tạo hình mỹ nhân vận cổ trang, còn Lê Uyển Đình mặc váy dài quét đất, trang điểm giống một mệnh phụ phu nhân, sau đó còn có mấy bức ảnh khổ lớn rất sexy, họ mặc đủ loại tất giấy khác nhau khoe đôi chân thon dài, còn có cả ảnh chụp họ mặc cảnh phục, tay cầm súng, roi da, côn cảnh sát còng tay trông lạnh lùng như nữ hoàng băng giá.

Các tấm ảnh trong bộ ảnh nghệ thuật đó đều được làm mờ phần mặt và mã số nhân viên cảnh sát.

Giáo sư Lương có vẻ khá quan tâm đến chiếc roi trong ảnh, đó là chiếc roi tua rua được làm bằng da, roi không dài lắm, trông giống như chiếc đuôi ngựa. Ông yêu cầu bác sĩ pháp y khám nghiệm xem phần tím xanh ở eo nạn nhân có phải do roi đánh gây ra hay không, đồng thời yêu cầu Tô My tiếp tục kiểm tra những thông tin để ẩn trong máy tính.

Chẳng bao lâu sau, chiếc roi trong bức ảnh đã được tìm thấy, Họa Long dẫn đội lặn lặn xuống khúc sông mà xác nạn nhân nổi lên và phát hiện chiếc túi xách của Tôn Khởi Nhược, trong túi xách có roi da, còng tay, nhưng không thấy điện thoại và ví tiền đâu.

Mọi người bận rộn đến tận đêm khuya, giáo sư Lương triệu tập cuộc họp công bố tình hình vụ án, nạn nhân Tôn Khởi Nhược rất có khả năng hung thủ muốn buộc đá vào chân nạn nhân để thi thể nhanh chóng chìm xuống đáy sông, nhưng vì du thuyền đã đi tới quá gần nên hung thủ hoảng hốt, vứt đại thi thể và túi xách xuống sông. Nhiều khả năng hung thủ có xe hoặc phương tiện vận chuyển nào đó. Lê Uyển Đình bị vứt xác trên đường phố, điều đó chứng tỏ tố chất tâm lý phạm tội của hung thủ không vững vàng lắm, y không kịp chuẩn bị cẩn thận, trong lúc luống cuống, y chỉ muốn phi tang cho xong.

Mọi người thảo luận và phân tích thứ tự cũng như tuyến đường vứt xác, lúc kết thúc cuộc họp đã hơn mười hai giờ đêm, đột nhiên cảnh sát trực ban xông vào phòng họp, anh ta khẩn cấp thông báo: “Bảo vệ khu chung cư Nhã Viên vừa gọi điện thoại đến nói rằng khu nhà đó lại xảy ra chuyện kì quái, toà nhà nơi hai nữ cảnh sát bị sát hại thuê ở cứ sáng đèn lần lượt từ tầng năm xuống tầng một rồi lại từ tầng một lên tầng năm, nhưng không hề thấy bóng người lên hay xuống cầu thang.”

Vừa lúc ấy điện thoại lại reo vang, thì ra nhân viên bảo vệ lấy máy điện thoại di động của mình gọi điện đến, ba nhân viên bảo vệ liều mạng định lên cầu thang kiểm tra xem rốt cuộc chuyện quỷ quái gì đang xảy ra. Giáo sư Lương nói trong điện thoại, bảo họ hãy bình tĩnh đừng tắt máy, đồng thời ra lệnh cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự và Họa Long lập tức lái xe đến khu chung cư Nhã Viên.

Tất cả mọi người đều lặng phắc, lắng tai nghe ngóng, trong điện thoại vang ra tiếng thảo luận thì thầm của mấy anh bảo vệ và tiếng bước chân lên cầu thang.

Cửa sổ trong cầu thang vẫn mở, ba bảo vệ chỉ thấy gió lạnh lùa vào mặt, một bảo vệ nói vào điện thoại: “Tôi sợ lắm!” Giáo sư Lương trấn an: “Đừng lo! Cảnh sát sẽ lập tức đến ngay bây giờ.”

Bảo vệ không lên tầng mà họ chọn cách dừng lại ở chiếu nghỉ tầng hai, người nào cũng căng thẳng đến tột độ họ lo lắng ngẩng đầu nhìn cầu thang dẫn lên tầng ba. Đèn tầng năm đã bật sáng, các nhân viên bảo vệ loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng vọng xuống, một lát sau, đèn tầng bốn cũng bật sáng, đèn tầng năm vụt tắt, tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, mà càng rõ lại càng khiến người ta dựng tóc gáy, bởi âm thanh đó không phải tiếng chân người mà là tiếng cọ sát vào nền cầu thang, hơn nữa động tác rất chậm chạp.

Khi âm thanh xuất hiện ở tầng ba thì đèn ở tầng hai nơi các bảo vệ đang đứng vụt tắt.

Họ đứng lặng ngắt trong bóng tối, run lập cập, thậm chí còn không dám ho hay giậm chân để điều khiển đèn sáng trở lại, họ chỉ biết ngây người nhìn lên cầu thang. Cuối cùng họ tròn mắt nhìn, có thứ gì đó đang chậm rãi bò qua chiếu nghỉ…

Viên cảnh sát trực ban không nhìn thấy cảnh tượng ở hiện trường, chỉ nghe thấy tiếng thét rợn tóc gáy của các nhân viên bảo vệ vọng đến qua điện thoại: “Á… ma…”

Một người đàn bà tóc xõa xượi bò từ trên cầu thang xuống, nửa thân dưới của bà ta cứng đờ hai tay thọc vào đôi dép lê và bò trên mặt đất. Tóc của bà ta đã bết lại thành bánh, quét lê trên mặt đất, toàn thân bốc ra mùi rất khó ngửi.

Người đàn bà ngẩng đầu, giữa màn tóc bẩn thỉu lộ ra một khuôn mặt nhem nhuốc bà ta cất giọng khàn khàn hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Hệ thống đèn tự động bật sáng sau tiếng thét chói tai của các nhân viên bảo vệ…

Vừa lúc ấy, Họa Long và đội trưởng đội cảnh sát hình sự đến hiện trường, họ lập tức tiến hành điều tra, cuối cùng đã xác minh được thân thế người đàn bà ấy. Thì ra bà ta chính là vợ của lão chủ nhà!

Vợ của chủ nhà bị liệt nửa thân dưới từ nhiều năm nay, bởi vậy ông ta rất ít khi nhắc đến vợ với người ngoài, thậm chí còn nói rằng vợ mình đã chết, thêm vào đó thường ngày ông ta là người rất ki bo kẹt sỉ, tính tình cổ quái nên hàng xóm cũng ít qua lại, chẳng ai trong khu chung cư hay biết vợ ông ta vẫn còn sống. Người phụ nữ này mắc bệnh tâm thần phân liệt. Từ sáng đến tối nằm trên giường, có lẽ xuất phát từ tâm lí muốn giải tỏa cuộc sống buồn chán, đau khổ, bà ta thường bò ra khỏi nhà mình vào lúc nửa đêm, rồi cứ thế bò lên bò xuống cầu thang hết lần này đến lần khác, có điều cuối cùng người đàn bà tội nghiệp đó vẫn không đủ can đảm để bò ra khỏi cầu thang. Đối với bà ấy, thế giới phía ngoài cầu thang đầy rẫy những điều đáng sợ hay ăm ắp những điều hấp dẫn?

Họa Long và đội trưởng đội cảnh sát tiến hành lục soát căn hộ của lão chủ nhà, họ thấy một mình bà vợ sống trong căn phòng trống toang hoang, không có giường phản, chỉ có một manh chiếu trải trên nền cùng mảnh chăn bẩn thỉu khó phân biệt nổi màu sắc. Họa Long còn tìm thấy mấy đôi tất giấy trong phòng con trai chủ nhà. Ngay sau đó, Họa Long và đội trưởng đội cảnh sát áp giải lão chủ nhà và cậu con trai về đồn cảnh sát, đồng thời giao trách nhiệm cho bảo vệ trông chừng người vợ. Trong phòng bảo vệ, người đàn bà kêu khát bò lên bò xuống bao nhiêu lượt cầu thang đương nhiên phải mệt và khát, nhưng bà ấy không đợi bảo vệ đi lấy nước cho mình uống mà tự cầm cốc vào múc nước trong bồn cầu, rồi đưa lên miệng uống ừng ực. Nhìn vậy là đủ biết thường ngày bà ấy ăn gì uống gì và chồng con đối xử với bà ấy ra sao.

Sau đó, phía cảnh sát tiến hành giám định và kết luận dấu vân tay trên chiếc cốc ở trong nhà hai nữ cảnh sát chính là của bà vợ lão chủ nhà, sợi tóc xoăn dính trên bồn cầu cũng là tóc của bà ấy. Có khả năng người phụ nữ mắc bệnh tâm thần phân liệt này đã lấy nhầm chìa khoá, vào nhầm phòng của hai nữ cảnh sát, tóm lại mọi hành vi quái dị của bà đều vượt ngưỡng phán đoán của người thường, nhưng điều khiến cảnh sát cảm thấy kinh ngạc hơn cả lại là thái độ của lão chủ nhà và cậu con trai.

Trong quá trình thẩm vấn, lão chủ nhà nói thẳng toẹt không cần giấu giếm: “Tôi không giết người, nhưng có một người mà tôi rất muốn giết, đó chính là bà vợ nhà tôi. Bao năm nay, bà ấy làm cái nhà này lụn bại. Khổ thế không biết. Sao bà ấy không chết sớm đi cho tôi nhờ?”

Cậu con trai của lão chủ là một thiếu niên mười bốn tuổi, khuôn mặt tái xanh cậu ta lặng lẽ như chiếc bóng khi đối diện với mọi câu hỏi thẩm vấn, khi Tô My xuất hiện trong phòng, cậu ta mới chịu mở miệng. Phía cảnh sát nhận thấy điểm này nên giáo sư Lương cố ý sắp xếp cho Tô My nói chuyện riêng với cậu ta.

Phòng thẩm vấn là không gian độc lập và khép kín, được lắp kính nhìn thấu một chiều, bên trong không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng từ bên ngoài lại có thể nhìn rõ mọi chuyện diễn ra trong phòng thẩm vấn. Ba thành viên của tổ chuyên án và cảnh sát thành phố Phố Giang đều đứng ngoài quan sát. Tô My mặc vest công sở, áo sơ mi trắng giày cao gót màu đen, tất giấy mỏng màu đen. Con trai lão chủ nhà mặc đồng phục học sinh, ngồi trên ghế thẩm vấn phía bên kia bàn, cậu ta cúi mặt, thỉnh thoảng lại liếc ngang nhìn đôi chân thon dài của Tô My, rồi vội vã chuyển ánh nhìn sang nơi khác.

Tô My bắt đầu vào đề: “Bây giờ chỉ có hai chúng ta trong phòng, cháu có thể nói chuyện với cô được không?”

Cậu bé gật đầu.

Tô My lại tiếp: “Cháu đừng lo cho mẹ! Các cô ở cùng chung cư sẽ chăm sóc cho mẹ cháu.”

Cậu con trai của chủ nhà lập tức phản ứng: “Bà ta không phải mẹ cháu! Mẹ cháu không giống thế!”

Tô My ngạc nhiên hỏi lại: “Ô! Vậy mẹ cháu trông thế nào?”

Cậu bé đỏ mặt bẽn lẽn: “Giống như cô ấy!”

Tô My dò hỏi: “Cháu thích hai chị ở nhà đối diện phải không?”

Cậu bé lắp bắp: “Họ không phải chị!”

Tô My hỏi: “Thế họ là ai?”

Cậu bé đáp: “Họ là mẹ cháu!”

Tô My bắt đầu toát mồ hôi lạnh, tiếp tục hỏi: “Cháu lén sang nhà họ phải không?”

Cậu con trai của chủ nhà gật đầu.

Tô My lấy mấy đôi tất giấy trong túi đựng vật chứng đặt lên bàn, nhẹ nhàng hỏi: “Cháu thích tất giấy à?”

Cậu bé nghiêng đầu nhìn đôi tất giấy Tô My đang đi trên chân, cánh mũi khẽ giật giật mấy cái, rồi đáp: “Thích ạ!”

Tô My tiếp tục: “Mấy đôi tất giấy cháu giấu dưới gối lấy từ đâu ra thế?”

Cậu bé trả lời: “Cháu lấy trộm đấy!”

Tô My lựa lời khuyên giải: “Hành vi đó không đúng đâu. Cháu còn làm chuyện gì nữa nào? Có thể kể cho cô nghe không?”

Cậu bé ấp úng mãi hồi lâu mới nói: “Cháu…”

Tô My khuyến khích: “Cô biết cháu quý cô đúng không nào? Cháu phải ngoan mới được!”

Cậu bé định nói rồi lại ngừng, ngẩng đầu nhìn Tô My, sau đó cúi gằm mặt, uốn éo nói: “Cháu thường để tất giấy vào giường khi ngủ.”

Tô My lại toát mồ hôi lạnh, câu trả lời khiến cô hết sức bất ngờ, nhưng vẫn trấn tĩnh hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

Cậu con trai của chủ nhà liếc mắt nhìn bắp vế của Tô My. Tô My ngồi vắt chân, tư thế rất trang nhã.

Họa Long đứng ngoài phòng thẩm vấn chửi đổng: “Thằng oắt con!”

Anh định xông vào phòng nhưng bị Bao Triển ngăn lại.

Tô My cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, đành vờ như không nhìn thấy phản ứng khác thường của thằng bé, cô tiếp tục dò hỏi. Sau khi buổi thẩm vấn kết thúc, phía cảnh sát thu được một thông tin. Buổi tối ngày thứ sáu nhân lúc hai nữ cảnh sát không có nhà, cậu thiếu niên mười bốn tuổi đó lấy chìa khóa dự phòng mở cửa căn hộ của họ, cậu ta lấy trộm tất giấy, sau đó hai nữ cảnh sát đột ngột trở về, cậu ta vội vàng chui vào tủ ẩn nấp và nghe hai nữ cảnh sát bắt đầu cãi nhau. Trong quá trình cãi vã, họ đập vỡ lọ kem dưỡng da, đợi hai nữ cảnh sát ngủ say, cậu thiếu niên trốn trong tủ quần áo mới len lén chuồn ra ngoài, vứt chiếc tất giấy mình vừa cầm lên ghế sô pha. Trước khi rời khỏi đó, cậu ta không quên trộm vài đôi tất sau đó trở về nhà ngủ.

Tô My yêu cầu cậu con trai của chủ nhà cố gắng nhớ lại nội dung cuộc cãi nhau của hai nữ cảnh sát, nhưng khi ấy cậu ta rất sợ nên chỉ nhớ được mấy câu thế này:

Lê Uyển Đình: “Người khách này rất quan trọng, còn trả tiền nhiều gấp đôi những khách khác.”

Tôn Khởi Nhược: “Nhưng em không muốn làm nghề này nữa!”

Lê Uyển Đình: “Em nói thế sao được! Chị đã hẹn họ ngày mai đến rồi. USB của chị đâu rồi không biết?”

Tôn Khởi Nhược: “Em chỉ muốn rút chân ra khỏi nghề này thôi!”

Tổ chuyên án và cảnh sát Phố Giang phân tích và đều cho rằng căn hộ của hai nữ cảnh sát không phải hiện trường gây án, căn cứ vào camera của khu chung cư và những thông tin mà bảo vệ cung cấp, thì hai nữ cảnh sát rời khỏi khu chung cư vào khoảng bảy giờ rưỡi tối thứ bảy, sau đó họ không bao giờ trở lại nữa. Khả năng lão chủ nhà và cậu con trai gây án không lớn lắm, có thể loại trừ khỏi danh sách nghi phạm, bởi vậy ít lâu sau họ thả hai người họ ra. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự giữ lời hứa trả tiền thuê phòng của hai nữ cảnh sát cho lão chủ nhà, rồi dặn dò ông ta phải đối xử với vợ tốt hơn, đồng thời còn phải hứa bất kì khi nào cảnh sát cho gọi là lập tức phải đến ngay.

Trong phòng họp, mọi người thảo luận và phân tích lại tình hình vụ án, tất cả đều nhất chí cho rằng tìm ra hiện trường gây án sẽ là điểm mấu chốt giúp phá được vụ án này.

Giáo sư Lương tìm mười tờ giấy, viết ra mười vấn đề. Ông bảo mọi người: “Chỉ cần tìm ra đáp án của mười câu hỏi này là lập tức có thể phá án, tìm ra sự thật!”

Mười câu hỏi ông nêu ra như sau:

Thu nhập ngoài tiền lương của hai nữ cảnh sát từ đâu ra? Ai cho họ?

Vì sao bàn máy tính lại bị dịch chuyển? Người đã xê dịch chiếc bàn muốn tìm hoặc muốn hủy vật gì? Chiếc USB trong cuộc cãi vã của hai nữ cảnh sát giờ đang ở đâu?

Bộ ảnh SM kia do ai chụp? Vì sao hai nữ cảnh sát lại tin tưởng người đó đến mức dám để lộ bí mật của bản thân?

Khẩu súng trong bộ ảnh kia là đồ thật hay giả? Vì bởi nữ cảnh sát xử lý giấy tờ không được phát súng.

Những phụ kiện được mua ở cửa hàng hay đặt mua trên mạng?

Nơi diễn ra quá trình đó ở đâu?

Họ đóng vai trò gì trong bộ ảnh?

Tôn Khởi Nhược là trinh nữ, Lê Uyển Đình lại không có dấu hiệu bị xâm hại tình dục, vậy phải chăng họ đi xâm hại tình dục người khác?

Tối thứ bảy họ rời khỏi khu chung cư, đêm chủ nhật phát hiện ra thi thể họ, trong thời gian này họ đã ăn những gì và ăn ở đâu?

Người khách quan trọng mà họ nhắc đến rốt cuộc là ai? Họ liên lạc với khách hàng bằng phương thức nào?

Bộ ảnh trong máy tính được in ra, những vật chứng khác cũng đều được chụp lại. Họa Long nhìn khẩu súng trong ảnh một thoáng rồi nhận xét: “Đây là khẩu 92-9. Súng thật đấy!”

Những đồng chí cảnh sát giàu kinh nghiệm có mặt trong phòng họp cũng quan sát và kết luận đây là súng thật chắc chắn không thể nhìn lầm.

Đội trưởng đội cảnh sát chợt đứng lên, anh ta do dự một lát rồi nói: “Tôi xin được trả lời một trong những câu hỏi của giáo sư Lương. Đây là súng của tôi! Tôi đã vi phạm kỉ luật của cảnh sát!”

Theo lời kể của đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì anh ta có tình cảm với Lê Uyển Đình, thậm chí hai người họ đã nảy sinh quan hệ, nhưng anh ta đã có vợ và con, trong khi chuyện ngoại tình này cũng chẳng vẻ vang gì nên anh ta luôn tìm cách giấu giếm. Khẩu súng ấy là trước đây anh ta cho Lê Uyển Đình mượn để chụp ảnh, mấy bức ảnh mặc cảnh phục cũng do anh ta chụp cho cô ấy. Có điều lúc đó anh ta chỉ nghĩ hai cô gái muốn chụp ảnh lưu lại tuổi thanh xuân, chứ không hề biết Lê Uyển Đình và Tôn Khởi Nhược chụp ảnh nhằm mục đích khác.

Đội trưởng đội cảnh sát thanh minh, hai ngày cuối tuần anh ta và giám đốc sở cảnh sát đi công tác ở tĩnh ngoài, đến tận sáng thứ hai mới về nhiệm sở.

Giám đốc sở cảnh sát gật đầu chứng thực lời của đội trưởng đội cảnh sát là chính xác. Giám đốc sở cảnh sát còn bổ sung thêm: “Hai ngày cuối tuần chúng tôi tham dự hội nghị ở thành phố bên cạnh.”

Giáo sư Lương phân công lại nhiệm vụ, Họa Long và đội trưởng đội cảnh sát hình sự phụ trách lấy băng ghi hình trong camera của tất cả các khách sạn trong thành phố, kiểm tra xem hai nữ cảnh sát có ra vào đó không. Bao Triển và bác sĩ pháp y tiến hành hóa nghiệm lại thức ăn trong dạ dày của hai nạn nhân, căn cứ vào kết quả khám nghiệm để thu hẹp phạm vi địa điểm điều tra như nhà hàng, khách sạn. Tô My đến tất cả các cửa hàng bán đồ chơi người lớn trong thành phố.

Giáo sư Lương yêu cầu tất cả mọi người đều phải mặc thường phục và mang theo tấm hình của hai nữ cảnh sát.

Một ngày trôi qua mà không thu hoạch được gì, cảnh sát thành phố Phố Giang đổ lực lượng lớn tiến hành lục soát theo phương thức kéo lưới, mọi người bận đến quay cuồng nhưng cuối cùng vẫn chưa tìm thấy manh mối nào có giá trị. Tiến triển của vụ án rơi vào trạng thái đông cứng. Để nâng cao hiệu quả, Tô My và các nữ cảnh sát cùng tổ chia nhau ra điều tra từng cửa hàng đồ chơi người lớn, vì sở cảnh sát không thể cung cấp đủ lượng xe cần dùng nên họ phải thuê taxi đến từng địa điểm theo thông tin đăng kí do sở công thương cung cấp để tiến hành điều tra.

Chiều muộn ngày hôm sau, một mình Tô My đến một cửa hàng ở gần ga tàu hỏa. Ông chủ là gã đàn ông trung niên râu quai nón xồm xoàm, anh ta đang định hạ cửa cuốn đóng cửa hàng.

Tô My vội bước đến gần, giơ tấm ảnh hai nữ cảnh sát ra, hỏi anh ta đã từng gặp họ bao giờ chưa.

Gã đàn ông râu xồm lắc đầu bảo: “Chưa!”

Tô My lại lấy mấy bức ảnh hỏi cửa hàng anh ta có bán đồ vật như trong ảnh không.

Gã râu xồm dò hỏi: “Cô muốn mua à!”

Tô My vòng vo: “Nó đâu? Tôi muốn xem hàng.

Gã râu xồm nói: “Trong kho cơ! Cô muốn mua không đã? Cô mua tôi mới lấy cho cô xem.”

Tô My đáp: “Tôi muốn mua”

Gã râu xồm bảo Tô My đi theo anh ta, khi ấy đã hơn tám giờ tối, đường phố vắng bóng người qua lại, nhưng Tô My chẳng hề cảnh giác, họ đi đến phía đối diện của con phố bước vào sân của một xưởng chế biến thịt trong sân có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, gã râu xồm lấy chìa khóa mở cửa nhà kho, Tô My theo vào.

Ngay khi ấy, cánh cửa bất ngờ đóng lại…

Đó là một kho lạnh bỏ hoang.

Bên trong cánh cửa được bơm nhựa nhiệt dẻo bằng máy bơm keo nên tính giữ nhiệt và cách nhiệt vô cùng tốt, khi cửa về đúng vị trí, nó sẽ tự động sập xuống, đồng thời ép chặt mép cửa vào mặt đất. Cấu trúc cửa là các tấm cách nhiệt có bản lề tự động, xung quanh có đệm kín bằng cao su hình nhiều ngăn. Mỗi cửa được gắn lên một tấm panel gọi là tấm cửa. Bên trong cửa được bố trí màn chắn khí làm bằng nhựa dẻo để hạn chế dòng nhiệt tổn thất. Bởi vậy kho lạnh không chỉ có tác dụng cách nhiệt tốt mà còn có tác dụng cách âm rất tuyệt vời, sau khi đóng cửa sẽ không nghe thấy bất kì âm thanh nào ở bên ngoài. Nói cách khác đây là một thế giới cô lập và tĩnh mịch hoàn toàn.

Gã râu xồm bật đèn, lấy mấy thứ đồ giống như trong ảnh.

Tô My lạnh lùng gằn giọng: “Mở cửa!”

Gã râu xồm vỗ trán bồm bộp như thể vừa nhớ ra điều gì, anh ta kêu lên: “Thôi chết! Bỏ quên chìa khoá ở ngoài mất rồi.”

Nếu không có chìa khóa thì không thể mở được loại cửa kho lạnh này từ bên trong, cũng bởi vậy nên mới thường xảy ra chuyện có người chết trong kho lạnh vì bị ai đó bên ngoài không biết đã khoá nhầm. Dạo trước tám nữ công nhân ở một công ty nọ cũng bị đồng nghiệp vô tình khóa cửa nhốt ở bên trong, lúc người ta phát hiện thì tám cô gái đã chết cóng.

Tô My không hề nao núng, cô bình tĩnh rút điện thoại nhưng chết nỗi trong kho lạnh bỏ hoang này không bắt được sóng. Cô đưa mắt quan sát bốn xung quanh, khu vực sát chân tường đặt rất nhiều thùng giấy, trên vách tường không có cửa sổ, đến lúc ấy cô mới thấy hơi hoảng. Gã đàn ông nom háo sắc bắt đầu giải thích cách sử dụng từng món đồ cho Tô My nghe.

Tô My xông tới túm cổ áo gã, rồi lục soát khắp người tìm chìa khoá.

Gã râu xồm cười như nắc nẻ, vừa tránh tay của Tô My vừa nói ỏn ẻn: “Đừng nghịch! Đừng nghịch thế! Buồn quá!”

Tô My tìm thấy một chùm chìa khoá nhưng không chiếc chìa nào mở được ổ khóa cửa kho lạnh, xem ra gã đã giấu nhẹm chiếc chìa khoá ấy rồi!

Gã râu xồm nói: “Tất cả hết hai trăm tệ.”

Tô My trợn trừng đôi mắt, giận không nói nên lời, chỉ tay về phía cửa ra lệnh: “Mở ra ngay! Tôi là cảnh sát! Thử nghĩ xem anh sẽ phải gánh hậu quả gì nếu dám động đến cảnh sát?”

Gã râu xồm gật đầu, cúi lưng, giọng tỏ vẻ yếu thế. “Tôi có thể không cần lấy tiền hàng của cô!”

Tô My chống nạnh quát: “Đồ khốn! Rốt cuộc anh muốn gì?”

Gã râu xồm chạm phải ánh mắt lạnh tanh của Tô My, đột nhiên gã run cầm cập, chân nhũn ra, quỳ mọp xuống, cung kính dập đầu liền mấy cái: “Thưa nữ hoàng điện hạ! Xin người hãy trừng phạt nô tài!”

Tô My giật lùi về sau một bước, lửa giận bốc lên đầu, cô lao tới, giơ tay giáng thẳng hai bạt tai, sau đó túm lấy tóc gã, gằn từng chữ: “Chìa khóa đâu?”

Gã râu xồm không hề tức giận, ngược lại gã tỏ vẻ rất đỗi phấn khích. Tô My giơ chân đá một cú vào trúng vai gã, gã đàn ông biến thái ngã lăn lóc trên mặt đất. Tô My lại giơ chân như muốn giẫm giày cao gót vào mặt gã quát hỏi: “Giấu chìa khoá ở đâu?”

Gã râu xồm đáp lại bằng giọng run rẩy, yếu đuối: “Hãy chà đạp nô tài đi, hỡi nữ hoàng cao quý!”

Nghe giọng gã, Tô My đoán gã giấu chìa khoá trong miệng, cô nghiêm giọng: “Há mồm ra!”

Chẳng ngờ gã nuốt được cả chiếc chìa khoá vào bụng thật.

Tô My cố nén lửa giận, cô kiểm tra bốn phía xem có lối ra phụ nào không, nhưng đây là một không gian hoàn toàn khép kín, không hề có đường thoát thân. Bên trong các thùng giấy đặt cạnh tường là đủ các loại đồ chơi người lớn.

Tô My thấm mệt, cô lôi chiếc ghế quý phi ra, ngồi lên ghế, lạnh lùng nhìn gã đàn ông trước mặt.

Chẳng biết bao nhiêu thời gian trôi qua, cuối cùng tổ chuyên án mới tìm đến nơi, họ lấy cưa điện xung kích và búa tạ đập cửa. Cánh cửa bật mở. Họa Long dẫn một đội cảnh sát xông vào. Trên mặt đất nhà kho có một người đàn ông nằm co quắp, gã bị trói chặt chẳng khác nào người ta trói lợn. Tô My ngồi co ro như chú mèo con trên ghế, nước mắt lưng tròng, tay cô năm chặt một vật gì đó.

Cảnh sát áp giải gã chủ cửa hàng về đồn, giáo sư Lương và Bao Triển thẩm vấn gã thâu đêm. Căn cứ theo lời khai của gã thì thường có một số khách hàng đến cửa hàng gã mua đồ, trong đó có hai nữ cảnh sát giống như trong ảnh. Hôm ấy cũng vào lúc chiều muộn, hai nữ cảnh sát đó đến cửa hàng của gã.

Hôm sau, lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố chủ trì cuộc họp yêu cầu cảnh sát thành phố Phố Giang và tổ chuyên án nhanh chóng phá án. Vụ án này gây ảnh hưởng xấu đến dư luận xã hội, đủ mọi lời đồn thổi lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm, họ nói ngay cả cảnh sát còn bị sát hại thì làm sao người dân cảm thấy an toàn nổi? Bởi vậy tính phá hoại của vụ án này đối với ổn định xã hội nguy hiểm khôn lường.

Tô My không tham gia cuộc họp, cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi chiếc bóng sợ hãi đè nặng trong lòng. Ngoài ba thành viên của tổ chuyên án ra thì còn thêm hai người nữa cũng đến tham dự, đó là giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang và đội trưởng đội hình sự.

Giám đốc sở và đội trưởng nói rằng vụ án đã có những bước đột phá, rất có khả năng ông chủ cửa hàng chính là hung thủ giết người, cần phải tăng cường mức độ thẩm vấn anh ta.

Giáo sư Lương cười nói: “Hung thủ không phải anh ta!”

Lãnh đạo thành phố đề nghị giáo sư Lương trình bày suy nghĩ, họ hỏi: “Vậy giáo sư cho rằng…”

Giáo sư thong thả trả lời: “Hung thủ ở chính ngay trong căn phòng này!”

Đội trưởng đội cánh sát hình sự lập tức đứng bật dậy, giận dữ chất vấn: “Giáo sư nghi ngờ tôi sao?”

Giáo sư Lương đánh mắt ra hiệu, Họa Long hiểu ý liền đứng dậy, đến bên cạnh đội trưởng đội cảnh sát hình sự, vỗ nhẹ vào vai, ý bảo anh ta đừng quá kích động. Đội trưởng giận phừng phừng ngồi xuống, Họa Long cũng ngồi xuống ngay cạnh ghế anh ta.

Giáo sư Lương nói tiếp: “Không phải tôi nghi ngờ mà là khẳng định hung thủ chính là cậu, đội trưởng đội cảnh sát hình sự ạ! Mà nói cho chính xác hơn thì cậu là một trong hai hung thủ.”

Hai vị lãnh đạo thành phố đưa mắt nhìn nhau, giám đốc sở cảnh sát rất lúng túng, không khí phòng họp phút chốc trở nên đông đặc đến ngột ngạt.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đập bàn hét lớn: “Vu khống! Ông có bằng chứng không?”

Giáo sư Lương đáp: “Cậu tưởng rằng một tay có thể che kín bầu trời hay sao? Các cậu làm rất kín kẽ, song đã bỏ quên mất hai người.”

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự buột miệng hỏi: “Hai người nào?”

Giáo sư Lương trả lời: “Vợ ông chủ nhà và người đàn ông lang thang, Vợ ông chủ nhà là bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt. Để tôi giải thích cho cậu hiểu thế nào gọi là chứng tâm thần phân liệt nhé! Đó là loại bệnh mà khi tỉnh táo bà ấy chẳng khác nào một người bình thường, nhưng lúc phát bệnh thì lại giống một người mộng du, không ý thức được mình đang làm gì. Tối hôm chủ nhật, người phụ nữ đó lại bắt đầu mộng du, khi tỉnh lại, bà ấy phát hiện mình đang ở trong một gian phòng, chính là căn phòng trống của hai nữ cảnh sát. Từ khe cửa, bà ấy nhìn thấy có một người đang tìm kiếm gì đó trong phòng, một lát sau, người đó đóng cửa và bỏ đi. Bảo vệ trong khu chung cư cũng chứng thực điều này. Tối hôm chủ nhật cũng chính là hôm cậu khai đi họp ở ngoại tỉnh vẫn chưa về ấy, bảo vệ toà nhà nói họ nhìn thấy ánh đèn hắt ra qua ô cửa sổ căn hộ của hai nữ cảnh sát sáng lên một lát… Tôi đưa ảnh cậu cho vợ ông chủ nhà nhận dạng, bà ấy lập tức nhận ra cậu.”

Đội trưởng đội cảnh sát lạnh lùng nói: “Vớ vẩn! Lời của một người điên không thể coi là bằng chứng được!”

Giáo sư Lương bình thản tiếp lời: “Thế thì vẫn còn một nhân chứng nữa đấy. Đó chính là người đàn ông lang thang trong con hẻm nọ. Chúng tôi đã tìm ra anh ta. Lúc đó anh ta nhìn thấy người ta vứt một phụ nữ từ trên xe xuống đường. Chú ý nhé! Anh ta không phải bệnh nhân tâm thần, mà là một người hoàn toàn bình thường bị chủ công trình quỵt nợ nên giờ lang thang đầu đường xó chợ, không có nhà mà về thôi. Khi ấy anh ta ở chính nơi mà các cậu vứt xác, nằm ngủ ngay cạnh thùng rác, anh ta nhận ra chiếc xe hất xác xuống là xe cảnh sát không chỉ vậy còn nhớ rất rõ số xe…”

Đội trưởng đội cảnh sát lạc giọng phủ nhận: “Không thể có chuyện đó!”

Giáo sư Lương vẫn giữ giọng đều đều: “Không có gì khó hiểu cả, bởi vì số xe của các cậu quá dễ nhớ, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhớ được. Mọi người đều biết xe của các lãnh đạo có một đặc trưng chí mạng đó chính là đơn giản và dễ nhớ.”

Đội trưởng đội cảnh sát còn cố giảo biện: “Toàn những lời khai man! Sự thật là tôi và giám đốc sở cảnh sát sang thành phố bên cạnh tham dự hội nghị, mãi sáng sớm thứ hai mới về.”

Giáo sư Lương đột ngột chuyển chủ đề: “Rốt cuộc vật cậu muốn tìm là vật gì thế?”

Đội trưởng đội cảnh sát tái mét mặt, luống cuống đáp: “Làm sao tôi biết ông ám chỉ vật gì? Đừng hòng giăng bẫy tôi!”

Giáo sư Lương nói: “Đó là chiếc USB! Chúng tôi đã tìm thấy nó, ở ngay trong nhà kho của ông chủ cửa hàng. Xem ra người khách mà Lê Uyển Đình và Tôn Khởi Nhược nhắc đến không chỉ có một vị”

Nội tâm mỗi người đều có một khuôn mặt bí mật và đen tối.

Giáo sư Đường Thế Đức, một học giả uyên bác và đạo mạo lại xâm hại trẻ em vị thành niên; tổng giám đốc công ty liên doanh với nước ngoài Trần Ngọc Như nuôi gái bao; nữ cảnh sát Tô Tinh thay người tình như thay áo. Những cô gái lặng lẽ ngồi sau cánh cửa kính của bao tiệm cắt tóc đều biết những người đàn ông bụng phệ qua đường đang nghĩ gì.

Mỗi cọng cỏ đều có một tâm sự không vui.

Mỗi hạt bụi nhỏ bé đều nở ra một bông hoa bí mật.

Tôn Khởi Nhược đi giày vải đế thấp, lặng lẽ đi trên con đường dành riêng cho người mù màu vàng lông gà, lòng bàn chân cảm thấy ngâm ngẩm đau, cơn đau nhẹ càng khắc sâu thêm nỗi hoài niệm với cuộc sống trước đây và người bạn trai cũ.

Lê Uyển Đình đeo bốt đen, váy đầm eo cao cổ trễ màu trắng, vẻ mặt kiêu ngạo, bất cần đời. Đôi bốt càng thể hiện vẻ phong tình của cô. Uyển Đình hút đến điếu thuốc thứ ba, đầu chỉ chăm chăm nghĩ một điều: “Tới bao giờ mình mới sở hữu được một chiếc xe hơi nhỉ?”

Hai cô gái đi trên đường, họ đều là những cô gái nghèo thật và thời thượng giả tạo.

Hai cô gái đều đi tất giấy theo đúng yêu cầu của khách hàng. Hồi còn học đại học, họ từng bán tất giấy. Sau khi tốt nghiệp đại học và đi làm, họ tìm được con đường giúp mình kiếm ra nhiều tiền hơn bán tất giấy gấp bội lần, đương nhiên khi giẫm chân lên con đường này họ vẫn phải đeo tất giấy, đi giày cao gót hoặc bốt.

Như ta đã từng nói ở đoạn trước, trong nội tâm mỗi con người đều ẩn giấu một khuôn mặt bí mật.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự là kẻ đam mê SM. Ban đầu, anh ta không hề biết gì và cũng không ý thức chút nào về khuynh hướng của bản thân. Khi phá án bắt một ổ mại dâm, xuất phát thì tâm lí hiếu kì, đội trưởng đội cảnh sát hình sự bắt đầu tìm kiếm các kiến thức liên quan đến SM trên mạng. Sau đó anh ta nói với Lê Uyển Đình rằng: “Em biết không, làm nữ hoàng kiếm được nhiều tiền hơn lương bổng của cả hai chúng ta cộng gộp lại đấy! Không những vậy thị trường của nghề này rất tiềm năng, rất nhiều người có sở thích biến thái đó”

Lê Uyển Đình nói: “Em cũng nghe người ta bảo thế, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn bán tất giấy bội phần!”

Mối quan hệ của họ từ yêu đương đã bắt đầu thay đổi nhưng họ luôn che giấu nên không ai trong sở cảnh sát nhận ra điều đó. Vì quá khát khao có được nhiều tiền nên Lê Uyển Đình chính thức trở thành nữ hoàng. Cô ta luôn chọn những khách sạn hoặc nhà hàng ở các thành phố xung quanh cho an toàn, đối tượng quan hệ đều là những khách hàng thuộc tầng lớp cao với thu nhập tốt.

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đóng vai trò môi giới giúp cô ta từng mối hàng. Nhờ ưu thế nghề nghiệp nên anh ta có thể ngấm ngầm điều tra lai lịch thân thế của khách hàng, bởi vậy Lê Uyển Đình không hề lo lắng mỗi khi gặp khách.

Hôm qua còn là người tình, hôm nay đã là bà chủ, nên nghiễm nhiên đội trưởng sinh ý ghen tuông khi thấy Lê Uyển Đình đi với những người khác. Anh ta rất buồn, rất đau lòng. Thứ đau lòng ấy là cảm giác mà những người bình thường như chúng ta không thể nào hiểu nổi. Để an ủi nguời tình cũ, Lê Uyển Đình hứa sẽ tặng anh ta một món quà, đồng thời cũng vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn nữa, người đàn bà ưa hưởng thụ vật chất đó bắt đầu nảy sinh ý định lôi kéo Tôn Khởi Nhược vào giới này. Vả lại họ sống cùng nhau, Uyển Đình khó mà giấu giếm được mãi chuyện mình làm “nữ hoàng” với Khởi Nhược, sớm muộn cũng sẽ bị cô ấy phát hiện mà thôi. Thế là Uyển Đình thản nhiên kể cho Khởi Nhược nghe “công việc” của mình.

Khởi Nhược không hề biết rằng người khách đầu tiên cô gặp đó lại chính là đội trưởng.

Trong lúc Khởi Nhược lúng túng thì Uyển Đình đã ranh mãnh lấy máy quay quay lại, rồi lưu lại trong USB để sau này mang ra khống chế Khởi Nhược không được phép rút chân ra khỏi vũng bùn, đồng thời còn lấy đó làm chứng cứ để tống tiền đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Người đàn bà đầy mưu mô này có khát vọng kiểm soát người khác vô cùng mạnh mẽ.

Một lần, trong lúc tụ tập ăn uống, ngoài ba người họ ra còn có giám đốc sở cảnh sát cùng tham gia, họ nói chuyện với nhau thế này:

Uyển Đình: “Đồng chí đội trưởng kính mến ơi! Giúp chúng tôi giải quyết vấn đề nhà cửa được không? Nhà chị em tôi ở hình như có ma hay sao ấy?”

Khởi Nhược gật đầu lia lịa: “Đúng đấy! Có ma thật đó! Cứ nửa đêm tôi lại nghe thấy tiếng bước chân đi lại trên cầu thang, căn phòng trống ở gần kề hình như có động tĩnh gì đó lạ lắm.”

Giám đốc sở cảnh sát khéo léo gạt đi: “Uyển Đình và cả Khởi Nhược này, toà nhà của sở cảnh sát được các nhân viên hùn vốn xây dựng, trong khi hai cô lại vừa chân ướt chân ráo vào sở làm việc chưa được bao lâu… hai cô yếu bóng vía nên thần hồn nát thần tính thế thôi.”

Uyển Đình quắc mắt: “Ai bảo bọn tôi yếu bóng vía?”

Đội trưởng vội vã sửa lời: “Vâng, vâng! Các cô đều mạnh mẽ!”

Khởi Nhược thanh minh: “Không phải chúng tôi thần hồn nát thần tính đâu! Tối qua tôi còn nghe thấy có người khóc ở cầu thang, đôi lúc còn phát hiện đồ đạc trong phòng bị di chuyển vị trí nữa cơ.”

Sau chầu rượu, giám đốc sở cảnh sát và đội trưởng đội cảnh sát hình sự lái xe đưa hai cô gái về, tiện đường kiểm tra xem chuyện ma mãnh kia thế nào.

Cũng trong lần đưa về đó, giám đốc sở cảnh sát vô tình phát hiện công việc mà hai cô đang “làm thêm” khi vô tình mở file trong USB mà hai cô gái vẫn cắm trên máy tính.

Giám đốc sở cảnh sát liền giấu USB vào túi áo, sau khi đội trưởng và hai cô gái trở về, ông ta phải cố hết sức đè nén cảm xúc khó tả trong lòng, giả đò như không hề hay biết chuyện gì, rồi cùng đội trưởng lái xe rời khỏi nhà hai cô. Ông ta sao lưu nội dung trong USB ra thành một bản nữa. Rồi khéo léo nhờ đội trưởng lén trả USB về cho chủ nhân của nó.

Chiều tối hôm ấy, hai nữ cảnh sát đi mua đồ. Sau khi hai “nữ hoàng” đi khuất dạng, gã chủ cửa hàng mới phát hiện ra chiếc USB kẹp trong tờ tiền, gã liền tiện tay vứt đại vào xó nhà kho. Sau đó, Tô My nhặt được chiếc USB đó, trong quá trình thẩm vấn gã, cô biết hai nữ cảnh sát bị sát hại từng đến đây và đánh rơi chiếc USB này.

Thực ra, tổ chuyên án nảy sinh thái độ nghi ngờ với đội trưởng đội cảnh sát hình sự từ lâu. Khi điều tra bảng kê chi tiết sử dụng thẻ tín dụng của Lê Uyển Đình, Tô My phát hiện cô ta đã mua một chiếc máy tính xách tay và hai chiếc điện thoại di động, nhưng tổ chuyên án lại không hề phát hiện thấy những vật đó ở trong phòng, trong khi từ đầu chí cuối đội trưởng đội cảnh sát hình sự không hề nhắc đến sự tồn tại của chúng, mà theo lời anh ta nói thì “không phát hiện thấy dấu tích bị mất cắp tài sản”. Tổ chuyên án phân tích và nhận định có lẽ đội trưởng đội cảnh sát là kẻ trong cuộc, chắc chắn anh ta biết rõ nội tình, đó cũng là thời điểm tổ chuyên án bắt đầu nghi ngờ đội trưởng đội cảnh sát hình sự, ngặt nỗi hiện giờ trong tay lại không có chứng cớ, bởi vậy họ không thể lập tức vạch mặt anh ta. Theo tiến triển của vụ án, khi điều tra khẩu súng chụp trong bộ ảnh của hai nữ cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát mới ép phải khai ra mối quan hệ của mình, đồng thời thanh minh khi xảy ra vụ án anh ta đang đi công tác cùng giám đốc sở cảnh sát. Giáo sư Lương để Họa Long và đội trưởng đội cảnh sát cùng đi kiểm tra các băng ghi hình trong camera ở các nhà hàng khách sạn thành phố vì muốn tung hỏa mù, giáo sư không né tránh việc cho đội trưởng đội cảnh sát cùng tham gia phá án bởi ông không muốn đánh rắn động cỏ. Vụ án này không chỉ liên quan đến đội trưởng đội cảnh sát hình sự, mà còn liên quan cả đến giám đốc sở cảnh sát nên đặc biệt nghiêm trọng, cũng bởi thế mọi hành động đều phải vô cùng thận trọng.

Giáo sư Lương lẳng lặng liên hệ với phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc, phó cục trưởng huy động tất cả các loại máy móc chuyên dụng và cả các chiến tuyến bí mật để điều tra hành tung trong hai ngày cuối tuần của đội trưởng đội cảnh sát hình sự và giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang. Cuối cùng họ phát hiện giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang và đội trưởng đội cảnh sát hình sự xuất hiện trên màn hình camera của một khách sạn ở thành phố láng giềng. Ngoài ra họ còn thấy hình ảnh Lê Uyển Đình và Tôn Khởi Nhược cũng xuất hiện trong quán rượu này vào sáng chủ nhật. Đêm chủ nhật, giám đốc sở và đội trưởng mỗi người kéo một vali to rời khỏi khách sạn… Đến giờ có thể khẳng định chắn chắc hung thủ chính là giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang và đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Sau đó, qua quá trình xét hỏi đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tổ chuyên án được biết giữa bốn người họ đã xảy ra đoạn hội thoại như thế này khi cùng ở trong khách sạn:

Lê Uyển Đình: “Ối trời! Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Khởi Nhược ơi! Không ngờ người khách này chính là giám đốc sở cảnh sát đáng kính của chúng ta.”

Giám đốc sở cảnh sát lặng người không thốt tiếng nào.

Mười phút sau…

Uyển Đình lập tức chuyền giọng nửa nhõng nhẽo nửa uy hiếp: “Giám đốc! Em muốn một chiếc xe hơi, một căn nhà. Khởi Nhược, em muốn gì thì cứ việc bảo giám đốc nhé!”

Khởi Nhược sợ hãi lắp bắp nói: “Em… em chỉ muốn từ chức… rời khỏi sở.”

Giám đốc sở cảnh sát vẫn không nói gì.

Uyển Đình đổi giọng tiếp tục chất vấn: “Khi nào mới mua xe cho em? Em đã ngắm trước một chiếc BMW màu đỏ. Anh nói gì đi chứ! Nếu không em sẽ cho cả thiên hạ xem bộ mặt thật của anh. Thử nghĩ mà xem, chỉ cần em tung video này ra thì tiền đồ của anh coi như xong đời.”

Giám đốc sở cảnh sát vội trưởng đội cảnh sát hình sự không nói không rằng, mặt xám xanh.

Uyển Đình vỗ nhẹ vào chiếc máy quay trong tay thách thức.

Giám đốc sở cảnh sát đột nhiên đứng bật dậy, đẩy Uyển Đình xuống đất, bập còng số tám vào hai cổ tay cô ta. Tôn Khởi Nhược vội vàng vứt máy ảnh, hoảng hốt tháo chạy ra ngoài, nhưng khi vừa mở được cửa thì đội trưởng đội cảnh sát kịp nhào tới cô…

Loại còng tay này có lớp da bọc quanh để bảo vệ cổ tay bởi vậy trong quá trình giám đốc sở cảnh sát và đội trưởng đội hình sự bóp cổ hai nữ cảnh sát thì cổ tay của họ vẫn không hề lưu lại vết tích giãy giụa, giằng co.

Sau khi ra tay sát hại, họ chọn cách vứt đại xác nạn nhân ở một nơi nào đó, bởi họ biết hai nữ cảnh sát chết sẽ khiến giới cảnh sát triển khai điều tra, bất luận họ xử lý xác khéo léo đến đâu thì vẫn bị phát hiện. Khi tỉnh khỏi vai diễn trong trò chơi, họ thề với nhau sẽ tiêu huỷ tất cả những thứ liên quan đến thế giới đáng sợ này. Giờ đây họ giống như kiến bò trên cùng một sợi dây. Họ đã làm việc cùng nhau bao nhiêu năm, cùng phá bao nhiêu vụ án, còn lúc này họ cùng trở thành tội phạm, trong lòng hai người mơ hồ nỗi thấp thỏm và mong đợi phong ba bão táp ập đến.

Đối với hai cảnh sát biến chất, chuyện đó khiến họ cảm thấy bất lực.

Trong lịch sử phạm tội có rất nhiều vụ án mà hung thủ chính là cảnh sát, những vụ án này đều có chung một đặc điểm đó là bày hiện trường giả rất tinh vi và khó điều tra ra chân tướng, chính vì vậy những vụ án đó thường vô cùng li kì. Thậm chí người ta còn không thể lí giải nổi động cơ giết người của một số tội phạm, ví dụ như một cảnh sát ở Canada cố ý giết người, rồi tự mình phá án; hay một cặp vợ chồng cảnh sát rất nổi tiếng ở Mỹ, trong khi người chồng lấy súng bắn vào một người đi đường, thì người vợ đảm nhiệm vai trò cứu nạn nhân và chữa lành vết thương.

Sau khi tổ chuyên án quay về tổng bộ, cảnh sát địa phương còn điều tra ra hành vi tham ô của giám đốc sở cảnh sát, việc này liên đới đến hàng loạt nhân vật tiếng tăm khác trong ngành và các lãnh đạo cao cấp trong thành phố.

Tô My lấy làm khó hiểu, cô hỏi: “Họ tham ô nhằm mục đích gì nhỉ?”

Họa Long đáp: “Thì lấy tiền để nhậu nhẹt, chơi bời chứ còn làm gì?”

Bao Triển thở dài: “Một kiểu suy nghĩ biến thái ấy mà! Đối với một số người thì sở thích lớn nhất chính là tham ô.”

Giáo sư Lương trầm ngâm một lát, rồi bảo: “Thực ra giám đốc sở cảnh sát và đội trưởng đội cảnh sát hình sự chỉ là những kẻ đứng mũi chịu sào, thích chơi trội hơn những phế phẩm đi làm chỉ biết đánh tú lơ khơ hay cờ tướng trên mạng mà thôi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.