Mất gần chục phút phóng xe, cuối cùng tôi cũng đến được tòa nhà mang tên Hurricane. Đã có rất nhiều lần tôi đi qua nơi đây rồi, hơn nữa tòa nhà này cũng rất nổi tiếng vì là nơi cao nhất thành phố. Tuy vậy nhưng tôi rất ít khi để ý đến tòa nhà cho đến lúc này, hình như lúc tôi ở đây nó có tên khác.
Tòa nhà này có gì đó hơi khác so với lúc trước khi tôi còn ở đây. Và sự thay đổi rõ rệt nhất cho tôi nhận ra được chính là lá cờ cực lớn ở ngay trên nóc tòa nhà cùng với những dải đèn led xung quanh cao ốc làm rực lên một màu xanh lá đặc trưng.
Vừa dựng xe trước cửa thì đã có 2 thanh niên từ phía trong phóng ra và lên tiếng:
– Anh là Ryu đúng không?
– Àh àh… dạ… bạn em nó kêu em tới đây….
– Đúng rồi! là Duy kêu em đón anh…
– ờ ờ…
Tôi được một người dắt vào tòa nhà và theo thang máy để lên tầng trên, Thúy cũng theo sau. Tôi được đưa tới một tầng hình như là khu chuyên biệt về y tế ở đây. “Wow! Bọn nhà giàu chơi chắc thật!” – Tôi tắc lưỡi. Được dẫn luôn tới phòng cấp cứu, tôi vô cùng bất ngờ khi nhận ra người bác sĩ đang đứng sẵn trong phòng đợi tôi bằng một nụ cười quen thuộc. Người đó chính là nữ DJ tài năng và xinh đẹp – chị Ju. Chị nhìn tôi cười và lên tiếng:
– Hi! Vừa về không tới thăm chị mà lại đi đánh nhau trước vậy hả?
– Hơ! Chị…
– Hihi… – Chị nở một nụ cười tươi tắn.
– Chị… chị làm bác sĩ hồi nào vậy?
– Hì… chị có làm bác sĩ chính thức đâu? Chưa tốt nghiệp mà, vẫn đang thực tập…! Nhưng yên tâm đi… chị vẫn hay chữa cho người của Hurricane mà… Duy nó nói hết với chị rồi! em lại đây chị coi vết thương thử…
– D…dạ…
Tôi nằm sấp xuống giường, chị Ju bắt đầu lấy bông băng, cồn, và một mớ dụng cụ y tế để bên cạnh. Chị lên tiếng:
– Ui cha! mảnh chai àh? cái này hơi bị đau đầu àh nhe…
– Hehe… em sơ ý quá thôi…
– Hix… còn cười được… nằm im để chị cắt áo…
Chị Ju nói rồi lấy kéo cắt dọc lưng áo tôi mở vết thương ra. “Chậc! từ cổ xuống lưng cắm không biết bao nhiêu mảnh chai luôn… đáng sợ!” – Chị Ju lên tiếng. Chị rửa sơ vết thương rồi bắt đầu dùng nhíp để cẩn thận lấy những mảnh sành còn cắm trên lưng, trên cổ của tôi. Tôi lên tiếng:
– Không biết em bị thằng nào ám mà đi đâu cũng oánh nhau được hết! hix…
– Xời! Coi ai đang nói kìa… Đi đến đâu quậy đến đó! không phải em thích vậy àh?
– Bậy bạ! thời gian này em không có hứng thú đánh đấm gì lắm đâu nhé!
– Hihi… vậy sao giờ vầy đây?
– Tại… mà thôi bỏ qua đi! Chị kêu chị ghét không thích làm bác sĩ mà!
– Àh! đúng là thế thật! nhưng khi chứng kiến người trong hội liên tục bị thương, chị lại học trường y nên lúc nào cũng phải đứng ra sơ cứu… dần dần rồi cũng có kinh nghiệm, tự nhiên lại thấy thích… hihi…
– Haha… mấy năm nữa thì chị ra trường nhỉ?
– Àh! cũng sắp rồi! hihi…
– Còn việc DJ thì sao?
– Chị nhận ra là đam mê đó không thể nuôi sống mình được, hơn nữa giờ chị cũng rất thích ngành y. Thế nên chị quyết tâm học hành cho đàng hoàng hơn, nhưng vẫn giữ lại đam mê DJ chứ không bỏ đâu nhé! Hihi….
– Vậy tốt! haha… công việc là 1 chuyện nhưng đam mê cũng quan trọng mà…
– “Sếp” thấy chị có chút tay nghề nên dành luôn một tầng của tòa nhà để mở bệnh viện đặc biệt… chuyên chữa cho những người đặc biệt… Hì… còn mời về nhiều bác sĩ cực giỏi luôn! Chị hiện tại mới đang học nghề thôi.
– Sếp? – Tôi ngạc nhiên.
– Àh! em vẫn không biết nhỉ…
– Hiện tại lãnh đạo của hội là một phụ nữ, mọi người vẫn biết đến với tên Hurricane, người trong hội vẫn hay gọi là “Sếp”
– Hurricane? Đó là tên đàn ông mà… – Tôi thắc mắc.
– Vậy mới độc đáo chứ em! Hihi… mà đó chỉ là biệt danh mọi người hay gọi thôi… ai cũng gọi như vậy chỉ có mình Duy là gọi tên thật thôi… Tên của sếp là Simonette.
– Haha… ít nhất thì tên đó còn nữ tính một chút…
Vừa lấy mảnh chai vừa nói chuyện suốt mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng lấy hết được mảnh chai bỏ ra ngoài. Chị Ju tiếp tục rửa sạch vết thương rồi băng bó lại. Xong xuôi chị thở phào:
– Phù! Xong rồi đó baby!
– Cám ơn chị! phiền chị rồi!
– Có gì đâu! Hihi… ra chào hỏi mọi người đi… Mới về mà đã… hix!
– Dạ…! – Tôi gãi đầu.
Tôi và chị Ju ở cửa bước ra bên ngoài thì vô cùng bất ngờ khi đứng trước cửa phòng là rất đông người chờ sẵn nhìn tôi như sinh vật lạ. Hơn nữa lại có rất nhiều gương mặt thân quen đối với tôi, họ là những người bạn trong hội Hurricane khi xưa, và cả những người lạ, có lẽ là mới gia nhập.
Bỗng thằng Phong từ trong đám đông ấy nhảy phốc lên phía trước rồi lên tiếng với vẻ mặt mừng rỡ:
– Uuuu aggggg! Đúng là mày rồi! Haha… sao bữa nay nhìn hầm hố quá vậy con giai?
– Haha! Vậy hồi giờ tao không hầm hố hả?
– Haha… gay bỏ mẹ ra!
– Đệt!
– Bữa nay đui mẹ nó một mắt rồi àh? ve đái vào àh?
– Sặc! cứ cho là vậy đi! Mà dạo này sao rồi mày! vợ con còn sống không?
– CC! trù ẻo mày!
– Haha… Àh mà Thúy đâu rồi mày? – Tôi nhận ra là Thúy không có mặt ở đó.
– Àh àh! Thằng Duy gọi ẻm quay về nhà để giải quyết gì đó á mà…
Cũng dễ hiểu vì đó là nhà của Thúy, giả quyết thế nào đó là việc của Thúy. Dù gì em cũng là người đã mời bọn chúng vào trong nhà mới xảy ra cớ sự như vậy nên báo cảnh sát thì sẽ rất khó xử. Trường hợp này chắc chỉ có nhờ vào hội Hurricane để giải quyết là hợp lý nhất mà thôi.
Đang suy nghĩ thì thằng Phong tiếp tục lên tiếng:
– Hehe! Mày về một cái là cả hội lại nháo nhào cả lên!
– Hả? là sao?
– Mày không thấy ở đây có cả đống người tới để xem mặt mày sao hả?
– Hở? – Tôi tròn mắt ngơ ngác.
– Mất tích nửa năm trời giờ quay về mày ngơ ngác là phải… Àh mà sếp gọi mày lên hỏi thăm đấy!
– Hơ… Sếp á?
– Ừ! Theo tao…
– Ơ ừ ừ…
Tôi lơ ngơ bước theo thằng Phong mà chả hiểu cái cm gì cả. Nghe chị Ju nói về vị thủ lĩnh mới của hội này có vẻ rất tôn kính. Tôi có cảm giác rằng người phụ nữ này phải sừng sỏ lắm. Trong trí tưởng tượng của tôi, vị nữ thủ lĩnh này được vẽ ra giống với một bà giáo già nghiêm khắc và đáng nể trọng. Cũng có thể là một người phụ nữ béo ú với cú tát mạnh như gấu đen. Tôi đang cảm thấy nửa hồi hộp, nửa run sợ không biết vị thủ lĩnh này trông thế nào. Tôi lên tiếng hỏi thằng Phong:
– Sếp trông như thế nào mày?
– Sếp á? hừm… – Nó im lặng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng – Đừng có yêu bả nhé!
– WHAT? – Tôi trố mắt ếch.
– Haha…
Tôi được thằng phong dẫn xuống thang máy đặc biệt ở tận tầng trệt, trong danh sách tầng bên trong thang máy chỉ có 2 nút, một nút xuống tầng trệt và một nút lên tầng thượng trên cùng. Đem thắc mắc về cái thang máy kì lạ ấy nói với thằng Phong thì được nó giải thích rằng một mặt của tầng trệt và cả tầng thượng là khu vực của riêng Hurricane. Còn tất cả những khu vực còn lại là chỗ để hoạt động kinh doanh dịch của tòa cao ốc đồ sộ này, có nhiều thang máy khác nữa. Ví dụ như tầng 1 vừa nãy chính là khu vực bệnh viện riêng biệt của tòa nhà.
Lên đến tầng thượng, khi thang máy vừa mở ra là ngay lập tức đập vào mắt tôi là một không gian rất “xanh”, rất rộng và có gì đó rất đặc trưng. Đây có lẽ là phòng sảnh chính của tầng thượng này. Nhìn thẳng ra phía trước là một dãy của kính lớn nhìn ra một bể bơi lộ thiên cực lớn, ra xa nữa còn có một bãi đáp trực thăng. 2 bên sảnh là những dãy phòng, tôi được thằng Phong dẫn vào một phòng lớn nhất ở phía bên trái.
Vừa mở cửa ra tôi lập tức trông thấy vị nữ thủ lĩnh của Hurricane. Đó là một cô nàng Tây có thân hình bốc lửa từ thắt lưng trở lên với vỏn vẹn một mảnh bikini màu xanh lá của quân đội và từ thắt lưng trở xuống thì lại siêu hầm hố với chiếc quần da bó sát đầy dây nhợ. Đôi bốt đen cao tới đầu gối mang lại một vẻ gì đó rất sexy, rất Rock!. Đặc biệt là mái tóc của cô ta rực đỏ lên dưới ánh nắng rọi vào từ cửa sổ tạo nên một vẻ gì đó quyến rũ cực kì khó cưỡng. Cặp mắt sắc xảo của cô ta khẽ liếc qua nhìn tôi làm cho tôi như muốn rụng luôn tim xuống đất. “Ng… ngầu quá mẹ ơi!” – Tôi nhủ thầm.
Phản ứng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy cô ta là chân tay run cầm cập không hiểu là vì vẻ quyến rũ như gái nhảy của cô ta hay là vì khí chất như một nữ tướng ấy nữa. Đúng là so với anh Vĩ thì cô nàng này mặc dù là con gái nhưng cái khí chất và độ sắc xảo tuyệt vời của một người lãnh đạo cô nàng đều vượt trội, thậm chí truyệt vời đến không tưởng, chỉ có ddiefu là ăn mặc bựa quá. “Ý mà ĐM khoan đã! đây là người mình đã bắt gặp trong đoàn xe Jeep hôm qua mà!… không lẽ…” – Tôi ngớ người.
Thằng Phong bên cạnh lập tức lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi:
– Giới thiệu với ku! Đây là Hurricane! Thủ lĩnh của Hurricane… haha… haha.. – Nó tự bật cười với bài giới thiệu của mình.
– Mày cười cái gì nhãi! – Nữ thủ lĩnh kia lên tiếng.
– Haha… em xin lỗi! tại thấy mắc cười quá thôi…
– Haiz… còn ai đây?
– Àh àh! đây là người mà mọi người vẫn hay kể đấy! nó là Ryu!
– Oh! Bonjour! – Chị ta lên tiếng chào tôi.
Tôi giật mình thoát khỏi sự choáng ngợp vừa rồi (mà vẫn không biết choáng vì ngực hay là choáng vì khí chất nữa), lên tiếng:
– Àh dạ dạ! em chào chị! hix…
– Làm gì mà run quá vậy? ngồi xuống ghế đi! – Chị ta chỉ vào ghế salon và mời tôi ngồi.
– D…dạ…
– Haha! Phải Ryu đây không vậy? không giống với mọi người kể gì hết!
– Dạ?
– Đúng là nhìn bề ngoài thì có vẻ ngầu đấy nhưng chị thấy đáng yêu mà…
– WHAT? – Tôi đơ mặt – Mọi người kể về em như thế nào vậy chị?
– “Thành viên mạnh nhất của Hurricane”, “Không biết thua là gì”, Blah blah blah…
– Sax… Làm quá rồi! – Tôi thở dài.
– Haha… làm chị cũng muốn gặp em suốt… nhất là khi em là đứa đầu tiên thằng Duy công nhận.
– Haha.. hãnh diện ghê – Tôi bật cười.
– Thật á chớ! thằng đó không bao giờ khen ai bao giờ đâu… khùng khùng điên điên vậy mà nhìn người tốt lắm á!
– Dạ… haha… – Tôi gãi đầu.