Suốt buổi tối hôm ấy, Nhi cứ ngồi dụi đầu vào ngực tôi mà sụt sịt khóc như đang làm nũng vậy, mãi đến lúc ra về em mới chịu nín khóc. Lúc về khách sạn, Nhi bỗng sực nhớ ra điều gì đó rồi hốt hoảng lên tiếng:
– Chết! chìa khóa phòng em Thúy giữ rồi…
– Hả?
– Để em hỏi lễ tân thử.
Nhi mới chạy đến chỗ lễ tân để hỏi rồi bẽn lẽn quay lại nói với tôi:
– Hix… Thúy trả phòng rồi!
– Vậy àh? – Tôi thảnh nhiên.
– Sao mà tỉnh như ruồi Hà Nội z? Tối em không có chỗ ngủ đâu…
– Thì qua ngủ với anh!
– Bị điên! – Nhi phản ứng ngay.
– Có sao đâu! Mình cũng ABC hết rồi… có gì mà phải ngại…
– Hix…
Trong lúc Nhi đang băn khoăn thì tôi nắm tay Em và kéo đi về phòng luôn, Em chỉ kịp ú ớ trong miệng. Lên đến phòng, tôi đóng cửa lại rồi nhìn Nhi mỉm cười:
– Em đi tắm đi!
– D… dạ… – Nhi ngập ngừng.
– Dễ thương lắm! haha…
– …
Tôi nằm bật vài bài nhạc post-rock lên nghe để thư giãn trong lúc chờ Nhi tắm xong. Con gái tắm lâu lắc, phải gần nửa tiếng sau Nhi mới chịu bước ra khỏi phòng tắm để đến lượt tôi.
Khi tắm rửa xong xuôi, tôi bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Nhi đang ngồi nghe tai phone vừa nãy của tôi. Vừa thấy tôi bước ra, Nhi ngay lập tức mặt mày đỏ ửng lên, Em hoảng hốt:
– A… Áo anh đâu rồi?
– Hả? anh mặc áo chi nữa?
– Hix… mặc vào ngay đi! Phòng có con gái mà…
– Xời ơi! Em rảnh quá! Anh không quen mặc đồ đi ngủ…
– CÁI GÌ? – Nhi trợn mắt.
– Suỵt! người ta qua chửi giờ!
– Đồ biến thái…
– Haha… mà em đang nghe gì vậy?
– Àh thì mấy bài hồi nãy anh đang nghe á!
– Ghê! Nghe được nhạc của anh luôn!
– Hì! Hay mà! em thấy gu âm nhạc của anh hơi bị được á!
– Còn phải nói! Mà em đang nghe bài gì á cho anh nghe với!
Vừa dứt câu, tôi nhảy cái rầm lên giường nằm ôm Nhi. Tôi lấy một bên tai nghe và nhét vào tai mình cùng nghe nhạc với Em. Nhạc post-rock là thể loại rock duy nhất tôi không bao giờ biết mình đang nghe bài gì, chỉ biết tải về một list mất chục tiếng ghép vào một bài mà nghe thôi. Nhi lên tiếng hỏi tôi:
– Giống nhạc nền cho phim quá!
– Ừ… haha… nhiều phim hay dùng nhạc này làm nền mấy cảnh “epic” mà!
– Oh! Mà có cần phải ôm em như z không?
– Sao z? Anh thích mà… Lâu lắm rồi không được nựng em! Hí hí…
– Tát chết giờ! nói câu nào sặc mùi dê cụ câu đó!
– Haha…
Tôi ôm em chặt hơn và gắn lên môi em một nụ hôn thật chặt, nụ hôn vừa để thỏa tình yêu của mình, vừa để chọc ghẹo Em. Nhi cũng vùng vẫy nhưng làm sao được lâu, cuối cùng cũng phải chịu trận mà thôi. Chả hiểu mấy đứa con gái nghĩ gì mà lại tốn công tốn sức vùng vẫy lấy lệ chi cho mệt, cứ nằm im hưởng thụ mọe cho rồi, đỡ tốn oxy mà còn hôn được lâu hơn nữa, haha…
Nụ hôn càng lâu, đam mê và khát vọng tiến xa hơn của cả hai chúng tôi lên càng cao. khi có cơ hội, điều gì đến cũng phải đến. Tôi bắt đầu luồn tay xuống sờ xoạng cặp mông của Em. Nhi khẽ phản ứng nhưng thấy tôi mãnh liệt quá nên lại thôi. Em vòng tay qua ôm lấy cổ tôi và tiếp tục hôn. Được đà, tôi lại càng làm tới, một tay bắt đầu tiến lên phía trên tìm đến ngực Nhi. Lúc này thì Nhi giật mình và lắc đầu qua tránh nụ hôn của tôi. Em yếu ớt lên tiếng:
– Ryu! Không được đâu! Đừng mà…
– … – Tôi vẫn làm tới.
– Ryu! Hôm nay không được thật mà!… Ryu…
– Không hôm nay thì hôm nào nữa? – Tôi lên tiếng.
– Hix… để khi khác đi! Hôm nay… không được…
– Sao vậy?
– Tại…
– Em ngại đúng không? hay chưa sẵn sàng…
– Cũng một phần, nhưng mà dù gì hôm nay vẫn không được đâu…
– Ớ!
– Em… em… hôm nay… – Nhi lí nhí trong miệng.
– Sao? – Tôi ghé tai vào để nghe em nói rõ hơn.
– … – Nhi ngượng ngùng thì thầm nhỏ vào tai tôi.
– ĐÈN ĐỎ Á! – Tôi gào toáng lên.
– ÂYYY! – Nhi mếu máo.
– Anh xin lỗi! hix… sao không phải lúc nào mà lại là lúc này chớ… hix…
– Hìhì… em bị đau bụng mấy ngày nay rồi…
– Àh! hèn gì hôm qua hôm kia em khó tính hết sức, lại còn bày trò giận dỗi anh nữa chớ, hồi giờ có biết giận là gì đâu… Khó chịu trong người àh?
– Dạ! – Nhi đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời.
– Thôi không sao! Anh hiểu mà!
– Hì…
– Mà công nhận mông em săn chắc ghê! Haha… Tập võ có khác, quá ngon! – Tôi chọc Em.
– NÈÈ! – Nhi trợn mắt – Coi chừng em á!
– Haha… anh giỡn thôi…
– … – Nhi lườm tôi.
– Mà sự thực là body em quá là perfect!.
– Mệt anh quá! Về giường mình ngủ đi! Để em còn ngủ…
– Haha…
Nhi giận dỗi quay lưng đi, kéo chăn đắp kín mình. Tôi liền giở chăn lên và chui vào trong ôm em từ đằng sau luôn. Tôi lên tiếng:
– Anh ngủ với em! Ôm em cho nó ấm!
– Nóng!
– Vậy anh chỉnh điều hòa cho nó lạnh nhe!
– …
Nói làm liền, tôi với tay lấy điều khiển và bấm kịch nhiệt độ về mức lạnh nhất xong chui luôn vào chăn ôm Nhi tiếp. Nhi thấy vậy thì lên tiếng:
– Hix… hết thuốc với anh rồi!
– Haha…
Nằm một lúc lâu không tài nào ngủ được, tôi liền với lấy tai phone và lại tiếp tục nghe nhạc. Khẽ đưa mắt ra cửa sổ ngắm màn đêm yên tĩnh. Đã lâu lắm rồi tôi không được ôm Nhi thế này. Cảm giác quen thuộc khi ở bên em như ngày xưa lại ùa về. Một cảm giác nửa bình yên, nửa lo lắng. Tôi cảm thấy bình yên vì được ôm người mình yêu thương vào lòng như thế này. Lo vì khi ở bên Nhi, Em luôn làm tôi có cảm giác mình phải phấn đấu nhiều hơn nữa, có lẽ đó là vì trong tiềm thức tôi luôn luôn cảm động trước sự hi sinh của Nhi, từ đó sinh ra một động lực muốn đền đáp lại cho em.
Đang vu vơ suy nghĩ thì bỗng Nhi lên tiếng:
– Ryu…
– Em chưa ngủ àh? – Tôi trả lời bằng một câu hỏi.
– Lạnh quá!
– Anh chỉnh lại điều hòa nhe!
– Thôi! em thích vậy!
– Biết ngay mà! dâm tặc!
– Anh mới dâm á!… Mà Ryu nè!…
– Hở?
– Chuyện gia đình anh… em rất tiếc!
– …
– …Nhưng có cái này em muốn nói với anh!
– … em nói đi…
– Anh có lo cho em được không?
– Chắc chắn! anh sẽ cố…
– Vậy… anh đừng đi nữa được không?
– …
– Thời gian qua không có anh, em khó chịu lắm… – Giọng Nhi bắt đầu lạc đi vì khóc, có lẽ em tủi thân.
– Anh xin lỗi!… – Tôi siết chặt vòng tay ôm em chặt hơn.
– Đừng tìm họ nữa được không? Em muốn anh sống như anh trước kia thôi…
– …
– Ở lại cùng em đi! Em sẽ nói bố giúp anh đăng kí học lại, rồi vào đại học, sau đó xin việc làm… chậm một năm không sao đâu! Mình còn trẻ mà anh!…
– Nhi nè…
– Dạ?
– Anh hiểu em đang lo lắng gì mà…
– …
– Em đừng lo… anh không có ý định trả thù hay gì đâu, những người hại gia đình anh thì đã phải chịu tội hết rồi… Anh cũng chả điên cuồng đến mức giết cả tổ kiến vì bị một hai con cắn đâu… Nợ nần anh đã trả hết rồi…
– V… vậy sao anh còn muốn đi…
– Anh muốn đưa em đi cùng anh… anh phải rèn luyện để mạnh mẽ hơn nữa để em được an toàn… Anh không muốn chôn vùi cuộc đời mình ở một chỗ đâu…
– Em hiểu rồi… em xin lỗi…
– Đừng xin lỗi… anh hiểu mà…
– Em yêu anh lắm, Ryu… làm gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ á! em sợ…
– Hì… ráng đợi anh… Giờ anh chỉ còn mình em để yêu thương thôi á!
– …
Nhi nhẹ nhàng quay người lại và ôm lại tôi. Khẽ hít thở thật sâu, chúng tôi ôm nhau và từ từ chìm vào giấc ngủ êm đềm…