Sau bữa cơm, chúng tôi ngồi lại phòng khách để nói chuyện. Đây mới là lúc chính thức đi vào cuộc nói chuyện nghiêm túc. Thầy hớp một ngụm trà rồi lên tiếng hỏi tôi:
– Sắp tới con định làm gì vậy Ryu? Nói cho thầy biết đi được không?
– Dạ… dạ… – Tôi ngập ngừng.
– Cứ nói đi! Đừng ngại…
– Con định ra nước ngoài một thời gian…
– Ủa! làm gì vậy?
– Dạ… Có một vài người quen của cha con… với lại con muốn học hỏi một số kinh nghiệm luôn…
– Àh ừh…! Ủa vậy là Nhi cũng đi theo luôn àh?
– Àh dạ không… Nhi vẫn đi học đại học bình thường…
– Ây dà!… 2 đứa tính toán kiểu gì vậy hả? sao thấy mịt mờ vậy?
– Dạ… – Tôi lâm vào tình thế khó xử.
– Chuyện tình cảm yêu đương là một chuyện, chuyện tính con đường cho 2 đứa cùng đi sau này lại là một chuyện khác chứ… vậy là 2 đứa chỉ đơn thuần là yêu nhau như vậy không thôi àh?
– Dạ không! c… con… – Hít một hơi thật sâu, tôi quyết định nói rõ ra ý định của mình – Khi trở về, con sẽ cùng Nhi đi thám hiểm thế giới…
– … – Thầy ngớ người ra trước cái ý tưởng điên rồ đầy trẻ con của tôi – L… là sao?
– … – Tôi cứng họng, toát mồ hôi hột.
– Haiz… thầy hiểu rồi! đúng là thanh niên! Mà đó là quyết định của 2 đứa àh?
– Dạ… quyết định của con…
– Quyết định của con á? Vậy Nhi cũng đồng ý à? nó cũng thích đi bôn ba khắp thế giới với con àh?
– Dạ? – Tôi sững người trước câu hỏi của thầy.
“Chết mẹ rồi!” tôi nhủ thầm. Tôi quên mất là mình vẫn chưa một lần hỏi thử Nhi có thích một cuộc sống như vậy với mình không nữa. Lại một tội lỗi cực lớn nữa mà tôi lại gây ra với Nhi. Tôi nhìn Nhi ngại ngùng và xấu hổ với Em. Đến bao giờ thì tôi mới thực sự ngừng đối xử tệ bạc với Em như thế này, đến bao giờ mới hết vô tâm như vậy với Em nữa đây…
Tôi nhìn qua Nhi thì thấy em đang nhìn xuống đầy vẻ buồn bã, ánh mắt rơm rơm lệ. Có lẽ câu nói của thầy vừa nãy đã gợi lên lòng tủi thân sâu thẳm trong em. Tôi nhìn em, thương em mà lòng đau quặn lên vì mình vẫn còn vô tâm với em quá nhiều.
Im lặng một lúc, Nhi sụt sịt rồi lên tiếng:
– Con muốn! con muốn đi với Ryu!… – Nhi vừa nói vừa bật khóc lên.
– … – Tôi sững người trước phản ứng của Nhi.
Chưa cần nhắc đến chuyện em có thực sự thích bôn ba hay không, chuyện tôi tự ý quyết định và kéo em theo mà không hỏi đến cảm xúc của em đã là một cái tội không thể tha thứ được rồi. Vậy mà người con gái ấy mãi mãi vẫn hi sinh tất cả cho tôi. Em luôn bảo vệ tôi theo cách đặc biệt mà em vẫn thường làm. Nhi luôn luôn tha thứ cho những lỗi lầm của tôi cho dù tôi có thế nào đi nữa. Một người con gái cam chịu đến mức đó, hi sinh đến mức quên bản thân mình như vậy tôi thực sự hoàn toàn không hề xứng đáng với em một chút nào. Khoảnh khắc đó tôi đã thề với lòng mình là không bao giờ phụ bạc em nữa. Tôi không muốn một người con gái như vậy rơi vào tay bất kì thằng đàn ông nào khác. Tôi khó chịu khi tưởng tượng ra cảnh cũng có một thằng tệ bạc khác làm em đâu khổ mà không phải tôi, mặc dù chính tôi cũng không khá khẩm gì.
Thầy Nhân khẽ thở dài rồi lên tiếng:
– 2 đứa cùng muốn vậy thì được rồi… chắc 2 đứa cũng đã lập kế hoạch để đi rồi đúng không?
– D… dạ… – Tôi lên tiếng.
– Ừ… mà cái con nhỏ kia! nín đi không? bố chỉ hỏi vậy thôi mà mếu máo nãy giờ…
– Hức… – Nhi nấc lên vì khóc.
– Haiz… thôi được rồi! nhưng nếu vậy thì 2 đứa sẽ phải xa nhau một thời gian rồi đó…
– Dạ… – Tôi và Nhi đồng thanh.
– Thôi cứ cố gắng đi! Dù sao thì bố cũng ủng hộ 2 con thôi. Chẳng qua là 2 đứa cũng nên lo cho tương lai mình một chút! Chúc ước mơ của 2 con thành công nhé!.
– Con cảm ơn! – Tôi mà Nhi mừng ríu rít.
…
Thầy để cho tôi và Nhi một khoảng riêng tư để ngồi lại với nhau. Bên hồ cá nhỏ sau nhà, Nhi tựa đầu vào vai tôi. Tôi vòng tay qua người Em, nắm chặt lấy đôi bàn tay và khẽ hôn lên tóc em. Tôi lên tiếng:
– Anh xin lỗi!
– Hở? xin lỗi chuyện gì?
– … – Tôi im lặng cười buồn.
– Khùng! – Nhi phùng má.
– Hì… Anh yêu em lắm Nhi!
– Biết rồi cha! – Nói là vậy thôi nhưng Nhi cứ tủm tỉm cười mãi.
– Haha… Không nói lại với anh àh?
– Ứ! Tui hông có iu ông đâu! – Nhi nheo mắt trêu chọc tôi.
– … – Tôi bật cười.
Em nói vậy nhưng với những gì em đã làm cho tôi thì ai cũng biết được tình cảm em dành cho tôi to lớn đến nhường nào. Có lẽ quyết định bỏ qua tất cả mọi thứ khác để đến với em là hoàn toàn chính xác. Tôi không hề muốn phải xa người con gái này một chút nào…
Kể từ giờ phút này, cuộc sống của chúng tôi sẽ bước sang một trang mới. Sẽ đi một con đường mới. Tôi hi vọng rằng, con đường mới này của chúng tôi sẽ được sánh bước cùng nhau cho đến tận cùng. Tôi muốn Nhi làm người bạn đồng hành cho chuyến phiêu lưu sắp tới của mình. Rồi chúng tôi sẽ cùng nhau dìu dắt nhau qua những cung đường, những đất nước khác nhau, cùng nhau tận hưởng những giây phút ngọt bùi đắng cay của cuộc đời…
Tôi nhớ tới cơn bão đã xuất hiện trong giấc mơ khi xưa, và tôi hình dung ra những khó khăn sắp tới mà 2 đứa phải đối mặt rồi lại mỉm cười nhủ thầm: “Ra là vậy!…”. Em chính là cơn bão mạnh mẽ nhưng lạ đáng yêu nhất trong cuộc đời tôi…
Tối hôm đó, Thầy Nhân mời tôi ngủ lại nhà trước khi lên đường. Tôi được thầy sắp xếp cho ngủ ở một phòng trống. Muốn ngủ chung với Nhi lắm nhưng làm vậy trước mặt phụ huynh Em thì khó coi quá nên phải đành chịu thôi.
Sáng ngày mai đây tôi phải tạm biệt em rồi mà đêm cuối cùng không được “thả dê” nên trong lòng ấm ức không chịu được. Nhưng may mắn đã không hoàn toàn bỏ tôi mà đi, Đêm hôm đó, Nhi mò ra ngoài chỗ tôi nằm, em gọi tôi với giọng thì thầm:
– Ryu! Anh ngủ chưa vậy?
– Nhi àh? Em đi đâu ra ngoài này z?
– Em muốn nói chuyện với anh xíu á mà…
– Haha… Chui vô đây! – tôi gọi Nhi lại.
– …
Nhi nằm xuống cạnh tôi rồi lên tiếng:
– Mai anh đi sáng hay chiều z?
– Không biết nữa! mai anh qua chỗ Thím Bravo coi thử đã…
– Haiz… – Nhi thở dài.
– Haha… cùng cố gắng nhe! anh cũng nhớ em lắm á! mà bắt buộc phải đi một thời gian…
– Em hiểu mà! Z nên em muốn ra đây ngồi tâm sự với anh á!
– Ừa!
Tôi vòng tay ôm Nhi thật chặt vào lòng, cả 2 đứa thì thầm tâm sự với nhau suốt cả đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng bừng mà Nhi vẫn ngủ quên ngay bên cạnh tôi. Tôi giật mình bật dậy, hốt hoảng gọi Nhi dậy:
– Ây Nhi! Nhi! Ngủ quên rồi!
– Hở – Nhi mắt nhắm mắt mở trả lời rồi cũng chợt giật mình – CHẾT!
– …
Chúng tôi giật mình bật dậy sắp xếp lại nệm, trong lòng sợ bị thầy trông thấy. Thế nhưng đã quá muộn, tiếng thầy Nhân vang lên:
– Cuối cùng 2 đứa cũng chịu dậy rồi đó hả?
– Dạ! – Tôi và Nhi đồng loạt giật bắn người.
– Haiz… Dọn dẹp nền đi rồi ngồi xuống nói chuyện.
– Dạ… – Tôi và Nhi tiu nghỉu.
“Kiểu này thì bỏ mịe rồi!” Tôi lắc đầu, ngao ngán nhủ thầm. Sau khi dọn dẹp gọn gàng, vệ sinh sạch sẽ, tôi và Nhi ngồi xếp hàng trước mặt thầy Nhân với vẻ mặt của những đứa trẻ bị bắt gặp đang ăn vụng. Thầy lên tiếng:
– Hay ghê ta! con gái con lứa đêm hôm mò vào giường con trai vậy và coi được hả? lại còn rầm rì cả đêm Bố không thể nào ngủ được…
– Hix… Con xin lỗi bố – Nhi líu ríu.
– Con xin lỗi thầy! – Tôi cũng lên tiếng.
– Haiz… Nhưng thôi, lần này Thầy bỏ qua! Dù gì Ryu cũng sắp đi rồi nên 2 đứa cũng cần có thời gian để tâm sự với nhau.
– Dạ… – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
– Nhi xuống dọn đồ ăn lên đi con! Bố chuẩn bị đồ ăn hết rồi, coi như bữa ăn tiễn Ryu đi…
– Dạ! – Nhi đứng dậy chạy vào bếp.
– Con cũng phụ Nhi! – Tôi nhanh nhảu.
– Ừ… – Thầy gật đầu.
Sau bữa sáng, Nhi ngỏ ý muốn tiễn tôi tới quán của Thím Cơ Bắp, tôi đồng ý và chúng tôi lên đường. Đến nơi, tôi và Nhi cùng bước vào quán tìm Thím. Vừa trông thấy tôi, Thím liên lên tiếng:
– HOLA, RYU! Sao giờ mới chịu về đây vậy? suy nghĩ sao rồi nhóc?
– Dạ chào bác! Àh… bác tìm cách giúp cháu qua Nhật được không ạ?
– HOLY GUACAMOLE! Vậy là hổng chịu tui mà chọn học theo Haya-Chan àh?
– Haha… dạ! Cháu xin lỗi bác nhé! vãi cả Haya-chan…
– Hứ! uổng công tui! Mà thôi hông sao! Dù sao theo Haya-chan cũng có cái tốt, nhưng đổi lại sẽ phải từ bỏ một số thứ á nhé!
– Dạ? từ bỏ?
– Haha… trả giá đắt lắm đó!
– Dạ không sao! Nếu thấy đắt quá thì mình mặc cả, nếu không mặc cả được thì mình khỏi mua! Haha…
– Haha… OK! lần này qua đó thì cậu phải đi một mình rồi! với lại không có máy bay nữa đâu, phải đi tàu thủy…
– Hix… dạ…
– Haha… Chuẩn bị đi! Chiều lên đường luôn!
– Dạ…
Nhi lên tiếng:
– Chiều anh mới đi, em ngồi với anh tới lúc đó luôn nhé!
– Rõ ràng! Haha… – Tôi bật cười.
– Hì…
– Àh mà Nhi nè!
– Hở?
– Cái này…
Tôi rút trong ba lô ra thanh Gekkeju và đưa cho Nhi, tôi lên tiếng:
– Nó là của mẹ em mà! em giữ lại đi!
– Không! – Nhi mỉm cười! – Em tặng anh á! anh giữ nó đi!
– WHAT??? Tặng á?
– Dạ! hì hì… Gekkeju là của anh…
– …
– … còn anh là của em!
– Khôn vãi… – Tôi bật cười.
– Hì hì….
– Thôi vậy cũng được! anh sẽ giữ nó cẩn thận.
– Không cẩn thận mà được àh?
– Ừ!… haha… Mà anh cũng có cái này tặng em nè…
– Dạ?
Tôi móc vào túi lấy ra một sợ dây chuyền vô cùng đặc biệt. Chỉ vừa nhìn thấy mặt dây chuyền óng ánh lên ánh sáng đỏ tuyệt đẹp, Nhi ngay lập tức nhận ra nó và định thốt lên, tôi nhanh chóng đưa ngón tay lên chặn miệng em lại và mỉm cười:
– Em nhận đi! Giữ nó cho cẩn thận…
– Nhưng… nhưng mà… – Nhi lùng túng.
– Nó là của em!… còn em, tất nhiên là của anh! hehe…
– Hix… – Nhi đành nhận lấy sợi dây chuyền.
Chắc các bạn đã nhận ra bí mật của sợi dây chuyền ấy rồi, mặt dây chuyền không phải gì khác chính là viên kim cương đỏ, thứ được gắn dưới cán thanh Ryuken. Đồng thời, tôi đã bí mật gọi điện cho thủ lĩnh Hurricane nhờ bảo vệ Nhi khi tôi không có mặt.
Chúng tôi ngồi đợi đến chiều thì Thím lấy moto ra chở tôi đi. Tôi khoác hết balo, áo mũ lên người rồi chạy lai chỗ Nhi hôn ngấu nghiến một cái cuối cùng trước khi đi rồi tạm biệt em và nhảy tót lên xe Thím. Lúc này cả tôi và Nhi đã không còn cầm nổi được nước mắt nữa. Nhi nấc lên từng tiếng nhưng vẫn cố mỉm cười vẫy tay chào tôi. Tôi cũng chào tạm biệt em cho đến khi chiếc xe khuất bóng sau khúc cua…