-Bác quen cha cháu àh?
-Có thể, tôi và cha cậu trước đây từng là đối thủ của nhau.
-…
Thật không ngờ nổi là cha tôi ngày xưa lại gây thù chuốc oán với nhiều người đến vậy. Hết sư phụ dạy hổ hình ngày xưa của tôi đến ông bác kendo này đều nhận có thù hằn gì đó với cha. Ông bác uống một ngụm trà rồi tiếp tục lên tiếng:
-Thật không ngờ là được gặp con trai Otoya ở đây, đúng là có duyên mà…
-Dạ… – Tôi đang lo lắng không biết ông này định làm gì con trai đối thủ đây.
-Nhưng tính cách cậu lại hoàn toàn khác Otoya, cha cậu điềm tĩnh bao nhiêu thì cậu lại nóng tính bấy nhiêu
-Đúng là tính cách cháu không giống cha, cũng chẳng giống mẹ…
-Cha cháu dạo này sao rồi?
-Dạ ổn
-Mà cha cháu trước đây là như thế nào vậy ạ?
-Haha… Cha cậu là một con quỷ máu lạnh..
-Dạ??!!
-Haha… àh mà, quay lại vấn đề hồi nãy, Thực ra người dạy cháu dùng kiếm là sao vậy ?
-Dạ một người bạn của cha cháu từ bên Nhật qua, có chuyện gì ạ?
-Cách dùng kiếm của cháu vô cùng tàn nhẫn, hoàn toàn cấm dùng trong thi đấu, tôi cũng không bao giờ dạy cho học trò những đòn như vậy.
-Dạ… vậy nó là như thế nào ạ?- tôi ngạc nhiên.
-Nó chỉ được những sát thủ ngầm sử dụng thôi!
-NANI? – Tôi trợn tròn mắt.
-Cũng không có nhiều người sử dụng kĩ năng này… phải nói là cực hiếm. tôi đã từng được chứng kiến một lần… đến bây giờ vẫn còn thấy ớn lạnh..
-…
-Chính vì vậy… cháu phải cực kì cẩn thận khi dùng kiếm… vì người, vì mình… hiểu bác nói gì không?
-D…dạ!
Thật không ngờ thứ mà tôi học trước giờ lại nguy hiểm đến như vậy, thực ra người bạn của cha tôi là người như thế nào? Là một sát thủ thật sự àh? Còn cha tôi trước đây thực ra là người như thế nào? Tôi còn mù tịt về quá khứ của cha mình. Chắc chắn ông ấy không phải là một người tầm thường. Con quỷ máu lạnh là thế nào? Về việc cha tôi là bạn với một sát thủ chuyên nghiệp đã là điều không bình thường rồi. Còn việc chỉ dạy tôi sử dụng những kĩ năng như vậy là tại sao? Những chuyện như thế này thật không tiện hỏi…
Đang cực kì hoang mang thì bác kia lại lên tiếng:
-Hình như cháu cũng không hề biết rõ về những gì mình học, thôi không sao… àh mà quên, Tôi tên Thiết chủ của võ quán này. Về việc cậu học ở đây thì tôi xin phép được từ chối..
-Tại sao vậy ạ? Hay là tại hồi nãy..
-Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi không nhận vì việc cậu học ở đây chỉ phí thời gian thôi, con nếu đam mê kiếm đạo thì cứ đến đay thường xuyên chúng ta uống trà nói chuyện.
-Dạ cháu hiểu rồi… cháu cám ơn.
Kết thúc cuộc nói chuyện với lão tiền bối, tôi bước ra chỗ Nhi và thằng mập. Tôi nói với thằng mập:
-Ê mày tao không học được ở đây nữa rồi… sorry, chắc mày phải tự túc thôi…
-Àh! không sao, nhờ mày mà ẻm tự tới bắt chuyện với tao rồi… ẻm thấy tao bạn thân với mày. nãy còn nhờ tao can ra… mà nhìn mày tởm quá nên ko dám vô…
-ờ… hề hề…
-đúng là mày học kiếm ở đâu đó rồi, pro vãi…
-Hề hề… anh mày vốn bá đạo mà… còn nhiều cái để mày ngạc nhiên lắm… cứ từ từ..
-Ờ… – thằng mập cười.
Nhi cũng lên tiếng nói với tôi:
-Wow! Ryu đánh gì mà ác vậy? như muốn giết người á
-Hì, tại lúc đó đang bực mình mà, bị đánh vào đầu đau điếng.
-Anh Hùng đến bây giờ mới hoàn hồn kìa… – Nhi chỉ về phía tên hùng đang ngồi thở dốc, đôi mát tràn đầy sự sợ hãi…
-Ờ… Ryu cũng hơi mất bình tĩnh..
-Mà lúc đó nhìn Ryu kinh dị quá…
-Hì… thôi Ryu về đây… mọi người ở lại tập nhe…
-Ừkm, Bye!
Tạm biệt Nhi và thằng mập xong, tôi nhờ Nhi đưa thằng mập về rồi lên xe phi thẳng về nhà ngủ.
Đến tối đi làm lại bình thường, Hôm nay quán cũng đông khách chả thua gì hôm qua. Dù gì hôm nay cũng là trung thu chính thức mà. Thím Bravo cực kì biết đầu tư hút khách. Mặc dù đồ uống trong quán thuộc dạng không hề rẻ nhưng lúc nào quán cũng đông khách. Bán đắt như tôm tươi. Ngày hôm nay thím tặng cho nhóm nhân viên mỗi người một hộp bánh trung thu cao cấp, nhìn ngon thôi rồi.
Nhìn chung thì làm việc cho Thím cũng cực vì quán hay đông khách nhưng được cái ổng lại đối xử với nhân viên rất tốt và tận tình. Hơi mê tiền nhưng ổng cũng thực sự là một người uy tín và nghĩa khí.
Bỗng điện thoại tôi reo lên, Trên màn hình hiện lên khuôn mặt dễ thương đáng yêu cực kì của Thúy. Đó là bức hình mà tôi may mắn chụp được hôm qua. Thúy gọi tôi, không biết có chuyện gì? tôi bắt máy.
-Alo nghe đây Thúy!
-Ryu ơi… Hic.. ! – bên kia là tiếng thút thít của Thúy.
-Ủa, có chuyện gì z? Thúy khóc đó àh? – Tôi hoảng hốt khi nghe tiếng khóc
-Ryu rảnh không?
-Rảnh, Thúy đang ở đâu? – Tôi bắt đầu lo lắng
-Ở nhà, nhưng Ryu không cần đến đâu. Nói chyện chút thôi được rồi…
-Ở nhà hả? đợi đó…
-Không cần đâ…
Trong trường hợp có một cô gái đang khóc và gọi điện ình thì làm sao tôi có thể chỉ nghe trên điện thoại được. Tôi lo lắng cực độ, không nghe hết câu, bỏ cả công việc đang làm cho 2 đứa khác. Tôi ra xe phi thẳng đến nhà Thúy. Trên đường đi tôi không thôi sốt ruột tột độ lo lắng cho Thúy, chỉ mong nhanh nhanh đến nơi. Con đường tự dưng có cảm giác như dài thêm làm tôi càng sốt ruột hơn.
Dừng xe trước cổng biệt thự nhà Thúy, tôi bấm chuông inh ỏi gọi nhưng lại chả có ai ra mở cổng. Nhìn vào bên trong thì thấy cửa nẻo mở toang hoang, bên trong tối thui. Tôi càng lo lắng hơn khi nghĩ có chuyện chẳng lành đã xảy ra với Thúy. “Chẳng lẽ nhà bị trộm?”, Tôi nghĩ. Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Không suy nghĩ gì thêm, tôi bật tường leo rào phi thẳng vào trong. Chạy nhanh vào trong ngôi biệt thự, mở đèn từ cái điện thoại tôi rọi vào trong nhà tìm Thúy. Nhưng ngôi biệt thự quá rộng cộng với sự mất bình tĩnh của tôi làm cho tôi mất phương hướng và mãi vẫn không tìm được Thúy. cửa nẻo thì mở toang hoang, đèn thì lờ mờ, gọi lại không thấy trả lời. không khí lạnh lẽo đến ghê rợn. Tìm kiếm Thúy trong vô vọng, Tôi gần như phát điên lên vì lo lắng. Trong vô thức, nước mắt của tôi đã rơi.
Bỗng phía sau tôi có tiếng nói: “Ai vậy?”. Giật mình quay lại sau thì tôi hoảng hồn khi đó là một cô gái với bộ váy màu trắng, mái tóc xõa dài đang nghiêng đầu nhìn tôi…