Tôi xin phép bà “cô” về nhà, đứng dậy chào một tiếng rồi tôi đi thẳng ra cổng. tôi cảm thấy có gì đó không ổn. chợt sực nhớ ra: “chết cha ! giờ về bằng cái gì đây ?” tôi toát mồ hôi khi nghĩ tới cảnh mình phải cuốc bộ về đến nhà trọ. Nhưng giờ thì xe bus về bến hết rồi, taxi thì quá tốn kém nhưng lại chẳng còn cách nào khác tôi đành ngậm ngùi rút dế ra định gọi cho taxi. Bỗng bên kia đường có một đám học sinh tan giờ học thêm, tầm mười mấy đứa túa ra đường chuẩn bị về. nhìn trong đám học sinh ấy, tôi chợt mỉm cười như bắt được vàng thấy được người có thể nhờ vả được. và đó chính là LA, con gái lão tiền bối chủ nhà trọ. Chớp lấy ngay sự may mắn tuyệt vời ấy, tôi hét lớn lên gọi: “ LAN ANH !”. LA giật mình và quay về phía tôi, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
-chào! Học thêm ở đây àh ? – tôi bắt đầu chào hỏi
-ừ, tối nào mình cũng học thêm Anh ở đây. Bạn làm gì ở đây vậy ? – LA trả lời tôi
-bây giờ LA có về nhà luôn không ?
-có giờ mình về thẳng nhà.
-Cho Ryu quá giang với. bị kẹt lại ở đây không tìm được xe về nhà.
Nhìn tôi ngạc nhiên một lúc rồi cũng đồng ý:
-được thôi, đợi mình dắt xe ra đã.
-để Ryu cho – nói rồi tôi dắt chiếc xe đạp màu trắng của LA ra ngoài.
“đúng là con gái, đến xe đạp cũng nữ tính vãi” tôi nghĩ. Tôi ngồi lên yên và quay lại nói với LA:
-lên xe đi, Ryu chở cho
-ừkm – LA trả lời rồi ngồi lên yên sau.
Tôi chưa kịp đạp được vòng nào thì phải dừng lại vì bỗng bị một người chặn lại. đó là một tên con trai nhìn cũng có vẻ đẹp trai, tóc hơi hơi hạt dẻ. hắn tiến lại gần LA và lên giọng hỏi:
-Ai đây ? – hắn chỉ vào tôi.
-Bạn – LA trả lời cụt lủn, vẻ mặt hơi có gì đó khó chịu.
-Bạn kiểu gì ?
-Không phải việc của bạn, tránh ra, muộn rồi để mình về.
Tôi hiểu ra chuyện thì nhìn hắn cười đểu một cái chọc tức rồi lên tiếng :
-LA ôm chặt vào em, mình đi !
-hơ… à.. ừh ! – LA thoáng ngạc nhiên rồi ngại ngùng đồng ý
nghe được câu trả lời của LA, tôi đạp xe đi thẳng, để lại vẻ mặt tức tối đang lồng lộn lên của tên con trai kia.
Chiếc xe đạp bon bon chạy trên đường về nhà trọ. Trên đường, nhiều người đã phải nhìn theo chúng tôi một cách ghen tị. lòng tôi cứ cảm thấy nao nao, tất nhiên, mình đang được chở một thiên thần mà. Mặt tôi cứ cười suốt mà không tài nào dừng được.
Thấy LA có vẻ im lặng, tôi lên tiếng để xua đi không khí nặng nề ấy:
-đứa con trai hồi nãy là ai vậy LA ?
-Bạn nói Quân á hở ? đó là bạn cùng lớp của mình.
-Chỉ vậy thôi àh ? – tôi tiếp tục chai mặt thể hiện sự vô duyên của mình.
LA làm thinh, tôi đoán chắc 2 người phải có mối quan hệ đặc biệt nào đó mà LA ngại cho tôi biết. vậy chắc là 2 người này đang có chuyện rồi. ko hiểu sao, trong lòng tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng rất rõ. Nụ cười trên mặt tôi tắt hẳn. tôi không nói gì thêm nữa, tiếp tục đạp xe về nhà.
Im lặng một hồi lâu, bỗng LA lên tiếng:
-Tại sao Ryu lại đi tới tận quán café đó vào giờ này ?
-À… có việc ấy mà… Ryu đi xin việc làm thêm. – tôi trả lời.
-Làm thêm á ?
-ừ… làm thêm… Bắt đầu từ mai Ryu sẽ đi làm ca đêm ở đó.
-xa vậy ? Ryu tính đi bằng gì ? xe bus giờ này đâu có.
-ừ nhỉ
đúng là chả có cách nào để đi lại cả, ngày hôm nay không phải làm mình có thể về sớm mới nhờ quá giang được LA. Đến khi bắt đầu đi làm rồi phải về khuya thì chả lẽ lết bộ về àh ?… càng nghĩ càng khó thế nên tôi… chả thèm nghĩ nữa ( bản tính lười suy nghĩ )
LA như hiểu được hoàn cảnh của tôi liền lên tiếng:
-hình như bố mình còn có một chiếc 67, để về nhà mình hỏi bố xem thử có bán rẻ lại được không… hơi cũ nhưng mình nghĩ là nó vẫn còn dùng tốt.
-được thế thì ngon quá… hỏi giúp mình thử nhé. – tôi hớn hở ra mặt
-ừkm…
nói rồi LA cười 1 cái rõ xinh, tôi lại thêm một phen ngây ngất trước vẻ đẹp đó . Càng ngày tôi càng thấy kết LA. Bề ngoài thì xinh lung linh, ăn nói thì dịu dàng lễ phép, lại cực kì tốt bụng nữa… thực sự là một cô gái rất đáng quý…
đúng như tên khùng phòng bên cạnh tôi phán, chắc chắn đã có rất nhiều thằng phải điêu đứng vì em rồi…