Mưu Sát - Tử Kim Trần

Chương 34



Cao Đông gõ cửa, tiếp đó liền xoay nắm tay cửa, mở cửa bước vào.

“Bố, anh cả, mọi người đều ở đây ạ.”

Đây là một văn phòng rất rộng, bày biện sang trọng, phía sau chiếc bàn gỗ thịt rộng rãi, một người nam giới ngoài 50 tuổi, đeo cặp kính viền vàng, đầu tóc chải chuốt rất cẩn thận, đang ngồi đó.

Trên chiếc ghế sofa trước mặt, cũng có một người nam giới chừng ngoài 50 tuổi hơi mập đang ngồi, đỉnh đầu ông ta đã bị hói, nhưng lại dùng tóc mai hất sang.

Người ngồi sau bàn làm việc là nhạc phụ của Cao Đông: Lý Mậu Sơn.

Người ngồi trên ghế sofa là giám đốc Sở Công an thành phố Trương Quốc Thịnh.

Giám đốc Trương Quốc Thịnh nhìn anh mỉm cười, nói: “Tiểu Cao, đợt này mệt lắm phải không?”

Khoang mắt Cao Đông đầy tia máu, đó là kết quả của một đêm thức trắng, anh miễn cưỡng mỉm cười, tới gần ghế sofa, nói: “Vẫn tạm ổn.”

Nhạc phụ Lý Mậu Sơn đi ra khỏi bàn, đưa cho anh một chai trà xanh, nói: “Con tốt nhất là hãy tĩnh dưỡng tinh thần, cuộc họp hôm nay chắc là sẽ diễn ra rất lâu đấy.”

Cao Đông rút ra bao thuốc, rút một điếu, nói: “Con không sao đâu.”

Trương Quốc Thịnh chỉ vào anh cười: “Trẻ trung đúng là lợi thế, tôi sáng nay ngủ bù một giấc, đến giờ vẫn cảm thấy buồn ngủ đây, ha ha.”

Lý Mậu Sơn thở dài, nói: “Được rồi, buổi trưa ở trên xe con ngủ bù sau, bây giờ chúng ta cần phải xác định với con một số tình hình, rà soát lại vấn đề và nguyên tắc giải quyết.”

Trương Quốc Thịnh nói: “Tiểu Cao, cậu đã biết tình hình rồi chứ?”

Cao Đông gật đầu, cười đau khổ, nói: “Vụ án đã điều tra ba tuần rồi, kết quả là thêm Trương Tương Bình bị gϊếŧ, hậu quả của sự việc này, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

Lý Mậu Sơn an ủi: “Không có việc lớn, bố đã nói với anh Trương rồi, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ con, mấy vị lãnh đạo trong tỉnh cũng đồng ý rồi, chắc chắn sẽ nói đỡ cho con.”

Cao Đông nói: “Vậy thì việc truy cứu trách nhiệm lần này, trách nhiệm sẽ do ai gánh vác?”

Lý Mậu Sơn chu môi, bước mấy bước, nói: “Cuộc họp cuối cùng sẽ đi đến đâu, bây giờ chúng ta không ai biết trước được. Bố đã thăm dò tin tức ở trong tỉnh, nghe nói là chuẩn bị trách phạt Quách Hồng Ân, đồng thời cách chức giám đốc Sở Công an huyện.”

“Cách chức Quách Hồng Ân, thế thì ai sẽ làm giám đốc Sở?” Cao Đông hỏi.

Lý Mậu Sơn nói: “Bố đoán, chắc cũng không phải là sẽ cách chức ngay bây giờ, bây giờ là lúc đầu sóng ngọn gió, vụ án vẫn chưa phá được, nếu cách chức giám đốc Sở, sẽ làm xáo động các chiến sĩ. Bố đoán kết quả cuối cùng của cuộc họp sẽ là vẫn để cho Quách Hồng Ân tiếp tục tạm thời giữ chức vụ giám đốc Sở Công an, đợi sau khi vụ án phá được rồi, thì cách chức ông ta, đổi một người giám đốc khác. Tóm lại thời điểm lúc này chắc là không truy cứu trách nhiệm cụ thể.”

Cao Đông nói: “Còn con thì sao?” Anh không quan tâm đến tiền đồ quan chức của Quách Hồng Ân, anh nôn nóng quan tâm đến tiền đồ của mình.

Lý Mậu Sơn mím môi: “Tổ trưởng tổ chuyên án chắc là sẽ chuyển sang Vương Hiếu Vĩnh, con làm tổ phó. Về phía con chủ yếu là vụ án lần này đã điều tra lâu như vậy mà không có kết quả, ngược lại lại thêm một phó giám đốc Sở Công an nữa bị gϊếŧ hại, cấp trên có vẻ hơi buồn bực, nói là trong Sở Công an thành phố không có người tài. Bố nghĩ, năm sau khi đổi nhiệm kỳ, e là con sẽ gặp chút phiền toái.”

Vốn dĩ theo như sự sắp xếp của Lý Mậu Sơn và Trương Quốc Thịnh, đổi nhiệm kỳ năm sau, sẽ cất nhắc Cao Đông lên làm phó giám đốc Sở Công an thành phố. Do Cao Đông là người bản địa, anh không thể nào đảm nhiệm chức vụ giám đốc Sở Công an thành phố, cho nên chuẩn bị tích lũy vài năm kinh nghiệm ở trên cương vị phó giám đốc Sở rồi sẽ vào tỉnh hoặc Bộ Công an. Nếu như có cơ hội, có thể làm người lãnh đạo cao nhất ở trong thành phố trọng điểm thì còn tốt hơn nữa.

Trước đây kế hoạch này có thể nói là luôn thuận buồm xuôi gió. Bởi vì Cao Đông vốn đã rất có khả năng, điều then chốt nhất là anh vẫn còn trẻ, anh ta mới 36, 37 tuổi, chỉ cần trước năm 40 tuổi có thể ngồi ở vị trí phó giám đốc Sở Công an tỉnh, thì tiền đồ sau này sẽ càng rộng mở.

Giám đốc Sở Công an thành phố Trương Quốc Thịnh của bọn họ cũng rất coi trọng Cao Đông, cuộc hôn nhân của Cao Đông cũng là do Trương Quốc Thịnh giới thiệu, Cao Đông đã phá cho Sở Công an thành phố rất nhiều vụ án lớn, nhận được sự tín nhiệm sâu sắc của Trương Quốc Thịnh.

Đương nhiên, Trương Quốc Thịnh hết sức đề bạt Cao Đông, Lý Mậu Sơn cũng giúp con gái và con trai của Trương Quốc Thịnh sắp xếp vào những đơn vị anh em. Chỉ có điều con gái và con trai của Trương Quốc Thịnh vốn không có năng lực gì, chỉ có thể giữ những chức vụ nho nhỏ như chủ nhiệm của Hội ủy viên quản lý khu vực mở cửa, không đủ khả năng để giữ những chức vụ đứng đầu có thực quyền.

Cao Đông nghĩ, vụ án vẫn còn chưa phá được đã lại có thêm vụ án mới, cho đến tận bây giờ thật không ngờ vẫn chưa điều tra được gì, do đó anh cũng coi như là có vết, e rằng việc được trở thành phó giám đốc Sở Công an thành phố trong nhiệm kỳ năm tới sẽ có khá nhiều biến động.

Anh cười khẩy một tiếng: “Đổi chức vụ tổ trưởng tổ chuyên án của con, hừ hừ, con xem Vương Hiếu Vĩnh có bản lĩnh gì để phá án.”

Trương Quốc Thịnh nói: “Vương Hiếu Vĩnh có mối quen biết rộng, nghe nói lần này đã điều mấy vị chuyên gia trinh sát hình sự nổi tiếng để hỗ trợ anh ta phá án.”

Cao Đông nói vẻ tỉnh bơ: “Thế thì cũng chẳng có tác dụng gì, anh ta vốn chẳng biết được thực tình của vụ án này, đến lúc đó xem xem anh ta rút lui như thế nào.”

Trương Quốc Thịnh và Lý Mậu Sơn cùng nhìn nhau, Trương Quốc Thịnh nói: “Chúng tôi không hiểu lắm về tiến triển cụ thể việc điều tra của vụ án, cậu cảm thấy đến lúc đó Vương Hiếu Vĩnh cũng không thể phá được vụ án?”

Cao Đông nói: “Anh cả, khả năng phá án của tôi, chắc là anh đã biết.”

Trương Quốc Thịnh nói: “Đương nhiên rồi, mấy vụ án lớn ở trong Sở đều là do cậu phá được, nếu cậu mà không phá được, người bình thường càng đừng mong có thể phá được vụ án.”

Cao Đông nói: “Tôi làm mười mấy năm trong nghề cảnh sát cũng chưa từng gặp phải hung thủ như thế này, không để lại bất cứ chứng cứ gì, hơn nữa thủ pháp phạm tội cho đến lúc này chúng tôi còn chưa thể biết được. Nhân chứng vật chứng đều không có, động cơ phạm tội cũng chưa làm rõ được.”

Lý Mậu Sơn nói: “Liệu có phải là có chỗ nào để sót còn chưa điều tra ra?” Ông ta không hiểu gì về trinh sát hình sự, cho nên mới hỏi thận trọng như thế.

Cao Đông lắc đầu: “Đã làm hết mọi việc, kiểm tra máy camera giám sát, xem xét hiện trường, đi hỏi thăm xung quanh, đều không có manh mối.”

Lý Mậu Sơn đi đi lại lại mấy vòng rồi giao lưu bằng mắt với Trương Quốc Thịnh một lát, nói: “Nếu như Vương Hiếu Vĩnh đến lúc đó cũng không điều tra ra được, vậy thì chúng ta có thể nghĩ ra cách khác, anh Trương, anh thấy có phải là như vậy không?”

Trương Quốc Thịnh cười nói: “Đúng vậy, nếu như Vương Hiếu Vĩnh cũng không thể điều tra ra được, thì sự việc dễ xử lý rồi, không có ai dám nói là năng lực của Sở Công an thành phố chúng ta không đủ.”

Lý Mậu Sơn lại một lần nữa xác nhận lại: “Con có mấy phần chắc chắn là đến lúc đó Vương Hiếu Vĩnh cũng không thể phá được vụ án?”

Cao Đông nói: “Nếu hung thủ vẫn hành động như trước, không để lộ ra sơ hở lớn, Vương Hiếu Vĩnh chắc chắn không thể điều tra ra được.”

Trương Quốc Thịnh gật đầu cười nói: “Nếu như Vương Hiếu Vĩnh cũng không phá nổi vụ án, vậy thì việc của cậu cũng chẳng có gì lớn cả, năm sau thay đổi nhiệm kỳ, sẽ không có ai dám đàm tiếu.”

Lý Mậu Sơn nói: “Được, cứ làm như vậy, chúng ta đi phân chia làm hai bước. Bước thứ nhất, hôm nay trong cuộc họp, chúng ta phải nghĩ cách để chuyển đề tài truy cứu trách nhiệm chuyển sang công việc phá án. Ngoài ra cần phải nhấn mạnh phân tích sự phức tạp của vụ án, xóa bỏ sự nghi ngờ của cấp trên về năng lực cảnh sát của Sở Công an thành phố chúng ta. Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là làm cho lãnh đạo trên Bộ tin tưởng đối với tình hình của thành phố chúng ta, chính quyền cơ sở của chúng ta rất ổn định vững chắc. Bước thứ hai, chúng ta cần phải chú ý, nếu như người của con phát hiện ra manh mối gì quan trọng, trước tiên cần phải hội báo với con, rồi con hãy cân nhắc xem có nên cung cấp cho Vương Hiếu Vĩnh hay không. Ừm, chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi Vương Hiếu Vĩnh không có cách nào khác, anh ta rút lui, con lại tiếp quản. Vụ án dù sao cũng xảy ra trong thành phố chúng ta, chắc chắn là cần phải phá được vụ án. Bố hy vọng là con phá được. Con thấy thế nào?

Cao Đông cười: “Trước khi con đến đây đã nói với thuộc hạ rồi, phát hiện ra manh mối gì thì cần nói cho con biết đầu tiên, tạm thời không tiết lộ cho bất kỳ ai.”

Lý Mậu Sơn và Trương Quốc Thịnh đều bật cười khen ngợi Cao Đông xử lý công việc càng lúc càng tinh tế kỹ lưỡng.

Từ Sách – hung thủ thực sự đến nằm mơ cũng không thể ngờ được, vụ án gϊếŧ người liên hoàn anh ta gây ra, thật không ngờ lại biến thành công cụ tranh giành quyền lực trong tay các vị lãnh đạo này.

Đương nhiên rồi, Cao Đông mặc dù không muốn để Vương Hiếu Vĩnh phá án, nhưng anh bên cạnh đó cũng vẫn rất quyết tâm để phá được vụ án này, nếu không, nó sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong mấy chục năm làm nghề cảnh sát của anh.

Anh xác định hung thủ đã dần dần lộ ra sơ hở, anh tin rằng, anh sẽ nhanh chóng có thể bắt được hung thủ.

Còn Từ Sách, anh ta liệu có sự chuẩn bị gì đối với tương lai hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.